Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 283: Thử một tý?


Bàn tay của Bologo áp lên bề mặt thùng chứa, hắn kích động nhìn Amy đang phản ứng lại. Mặc dù hiện giờ trông nàng vẫn chẳng khác mấy một cái vỏ rỗng nhưng Bologo biết linh hồn trong đó đang không ngừng đấu tranh.

Ánh sáng vàng tràn ra từ các kẽ hở của khung máy, do thiếu tri giác nên Amy không thể điều khiển chính xác cơ thể của mình, khiến những động tác này trông rất buồn cười và quái dị.

Nhưng nàng đã cảm nhận được phản ứng Aether quen thuộc trong bóng tối bao la kia, rồi nhờ đó để nhận ra sự tồn tại của Bologo.

Sức mạnh này đã vượt qua mọi rào cản và đập tan bóng tối.

Thấy thế Bologo không còn dè dặt nữa, ánh sáng xanh lam bùng lên rực rỡ, sau khi trải qua thử thách Bộ Ba, cường độ Aether của hắn đã tăng lên rất nhiều, ánh sáng rực cháy trong bóng tối kia ngày càng chói lọi.

"Thế mà lại... thành công?"

Bailey nhìn thấy tất cả những chuyện này từ xa, nàng rõ ràng đã dùng rất nhiều cách nhưng đều không thể khiến Amy đáp lại. Kết quả Bologo giải phóng mỗi Aether thế mà lại có thể gọi Amy trở về.

Ánh mắt nàng có chút khó tin, sau đó nở một nụ cười bất đắc dĩ và tự nhủ: "Không biết sư phụ sẽ có tâm trạng gì khi nhìn thấy cảnh này".

"Amy? Ngươi có nghe thấy ta không?" Bologo hét lên.

Không có phản ứng nào, Amy vẫn không nghe thấy lời Bologo nói, nàng chỉ cảm nhận được sự hiện diện của phản ứng Aether nên mới đưa tay ra.

Nhưng điều đó không quan trọng, một hình bóng lộng lẫy được phản chiếu trong đôi đồng tử màu xanh lam, nàng đang dang tay với chính mình tựa thiên thần.

"Amy, ngươi biết phải làm gì."

Như thể nghe thấy được tiếng thì thầm của Bologo, trong con ngươi trống rỗng của Amy, vầng sáng xanh dần biến thành một màu vàng rực rỡ.

Lòng bàn tay kim loại áp vào thành trong của thùng chứa, dù có cố gắng thế nào nàng cũng không thể phá vỡ lớp thủy tinh trong suốt ngăn giữa mình và Bologo này.

Không, không cần phá vỡ nó, vốn nó đã không thể ràng buộc bất cứ ai ngay từ đầu.

Từng hoa văn phức tạp hiện ra trên bề mặt kim loại như hàng đống dây leo đang mọc lên, bao phủ toàn bộ cơ thể của Amy trong nháy mắt. Nàng không thể nhận thức được sự tồn tại của thế giới bên ngoài, nhưng vì tin tưởng vào Bologo nên Amy đã tiến lại gần phía ánh sáng và kích hoạt Năng lượng bí mật.

Bologo vẫn nhớ lời giải thích của Amy về năng lượng bí mật của nàng, những gì xảy ra tiếp theo đúng như hắn mong đợi.

Sau một khoảng thời gian ngắn, bàn tay bằng kim loại trở nên mờ ảo, sự mờ ảo này dần lan khắp cơ thể Amy, thậm chí khiến toàn bộ người nàng cũng trở nên mờ ảo.

Lớp kính ngăn cách biến mất, bàn tay của Amy đi xuyên qua nó một cách dễ dàng, sau đó đan xen vào các ngón tay của Bologo.

Bologo giữ lấy nàng.

Cảm giác lạnh buốt ập đến, Bologo có cảm giác như vừa nắm phải một thứ gì đó lạnh lẽo, nhưng hắn biết rằng Amy vẫn còn sống, sống trong cơ thể sắt thép kia.

Ngay sau đó, bàn tay của Amy và Bologo chồng lên nhau, các dây cáp nối với cột sống của Amy lần lượt bị đứt, nàng mất đi lực kéo nên ngã thẳng xuống.

Thẩm thấu dung dịch, xuyên qua vách ngăn và đập thẳng vào người Bologo.

Bologo không bị Amy đập ngã, ngay lúc hai cơ thể chuẩn bị tiếp xúc thì ánh sáng màu vàng lập lòe, sau khi nó qua đi chỉ còn mỗi Bologo đứng tại chỗ, Amy đã biến mất.

Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, như thể có dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, một chút vàng hiện ra trên vệt sáng màu xanh lam.

Giọng nói chan chứa niềm vui vang lên trong đầu, sau đó ríu rít không ngừng như một con gà con đang đói.

Nếu như là bình thường thì Bologo nhất định sẽ bảo nàng giữ yên lặng, nhưng bây giờ, khi nghe thấy những tiếng động này không ngờ lại có một cảm giác yên tâm.

Thần kinh căng thẳng dần thả lỏng, Bologo không thể không mỉm cười, trông hắn thì có vẻ thoải mái nhưng người còn lại lại trở nên căng thẳng.

"Người đâu?"

Bailey hốt hoảng nhìn xung quanh, một Amy to như vậy cứ thế mà biến mất ngay trước mặt mình? Ngay trước mặt mình? Chuyện lớn a!

Lúc này, Bologo mới chậm rãi quay đầu lại, hắn nhìn Bailey sau những lớp thủy tinh, trong con ngươi màu lam lấp lánh một quầng sáng màu vàng.

...

"Vậy nên... Cơ Thể Cộng Hưởng có thể được dùng theo cách này? Sao không có ai nói với ta?"

Trong văn phòng lộn xộn của Bailey, sau khi nghe Bologo nói xong Bailey mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra ban nãy.

Năng lượng bí mật Cơ Thể Cộng Hưởng.

Bailey chưa bao giờ nghĩ rằng Năng lượng bí mật này lại có thể tác động lên Người thăng hoa khác, chuyện này cũng không thể trách Bailey bởi Amy vốn không có nhiều bạn bè, số lượng người biết về nó thậm chí còn ít hơn. Trước Bologo thì chỉ có mỗi Taida biết về sự tồn tại của sức mạnh này.

"Nói cách khác, bây giờ Amy đang ở trong... cơ thể của ngươi?"

Bailey sắp xếp lại suy nghĩ của mình và hỏi với một ánh mắt kỳ quái.

“Chính xác mà nói thì bọn ta đang chồng chéo lên nhau nhưng ở các chiều không gian khác, nếu ngươi muốn hiểu theo cách này thì cũng không sai.” Bologo trả lời.

“Amy không thể kiểm soát cơ thể của ngươi?” Bailey hỏi lại.

“Ừm, nàng giống một người thuê nhà, chỉ có thể sử dụng các giác quan của ta để nhận biết thế giới này, quyền chủ động vẫn nằm trong tay ta”, Bologo tiếp tục, “Nhưng ta có thể nghe thấy giọng nàng trong đầu mình, vì vậy ta có thể làm cầu nối để đối thoại”.

"Hóa ra là vậy sao?" Bailey khẽ gật đầu.

Lúc này, trên bề mặt cơ thể Bologo xuất hiện những gợn sóng vàng, sau đó là một ảo ảnh khác hiện ra, trông như một cái bóng đang chồng lên người hắn.

Amy giơ cánh tay lên, ảo ảnh biến mất, thực thể kim loại hiện ra từng chút một. Bologo quan sát tất cả những điều này, nhờ đó, bức tranh tương tự cũng phản chiếu trong mắt Amy.

Nàng nhìn thấy cánh tay lạnh ngắt của mình, khi nhớ lại những gì đã thấy, Amy biết chính xác mình đang ở trạng thái nào.

Lạnh lẽo, trọc lóc, trắng bệch... đây là dáng vẻ mà Amy ghét nhất.

Ranh giới giống với con người bị phá vỡ, khiến nàng phải quay về với cơ thể máy móc lạnh giá.

Bailey cẩn thận quan sát trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng với ánh mắt đang ngày càng trở nên nóng bỏng, một nụ cười có chút quỷ dị dần lộ ra trên mặt Bailey khiến Bologo rùng mình.

"Tại sao… ngươi lại cười?"

Amy thức tỉnh quả thực đúng là một chuyện vui sướng, nhưng nụ cười của Bailey quá quái dị khiến Bologo không khỏi cảnh giác.

Bailey đứng dậy, đặt tay lên lưng ghế rồi đi vòng quanh Bologo, mùi nước hoa lành lạnh thoang thoảng trên cơ thể nàng phả thẳng vào mặt.

Đột nhiên Bailey cúi xuống áp sát vào mặt Bologo, gần đến mức Bologo có thể cảm nhận được hơi thở của Bailey và nhìn thấy cái cổ trắng mịn màng đó...

"Biểu cảm này của ngươi là có ý gì?"

Bailey cau mày, nàng cảm thấy mình vẫn còn khá quyến rũ, vẫn có thể lừa mấy tên đàn ông xung quanh chỉ bằng một vài cử chỉ, nhưng khi đến Bologo thì tình hình trở nên rất khác.

Mặc dù ra vẻ bình tĩnh nhưng từng khối cơ khắp người Bologo lại căng cứng ra như thể đang phải đối mặt với một Bailey không phải là phụ nữ mà là một con quái vật nào đó có sở thích ăn tươi nuốt sống loài người.

Đôi mắt đảo quanh liên tục để né tránh ánh mắt của Bailey, Bologo không dám nhìn thẳng vào nàng, như thể nàng là Medusa trong thần thoại mà chỉ cần nhìn vào mắt thôi là sẽ bị hóa đá.

Sự quyến rũ của Bailey vô dụng đối với Bologo, thậm chí còn kém hơn cả một lời hứa về vũ khí giả kim. Nhưng Bailey không quan tâm đến điều đó, dù sao thì giờ nàng không hề định đùa bỡn với Bologo. Điều mà Bailey thực sự quan tâm là thứ bên trong hắn.

"Thật không ngờ... thật không ngờ..."

Hơi thở ấm áp phả thẳng vào mặt, Bailey vươn tay tách mí mắt Bologo ra để lộ toàn bộ cặp đồng tử, trong con ngươi xanh biếc, quầng sáng màu vàng kim rung lên kịch liệt.

"Ta cứ tưởng mình đã hiểu rõ về ngươi rồi, tiểu sư muội."

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai, không phải Bailey đang trò chuyện với Bologo mà là đang nói cho Amy nghe.

Biểu cảm của Bologo chùng xuống. Hắn không biết Amy đã trải qua những gì với Bailey nhưng bây giờ hắn có thể cảm nhận được cảm xúc hoảng loạn của nàng, nếu không phải quyền khống chế cơ thể nằm trong tay mình thì có lẽ giờ Amy đã chạy trốn.

Bailey lùi lại, ngồi trên bàn làm việc, bắt chéo chân, nhướng mày nhìn Bologo rồi nói với giọng không thể nghi ngờ.

"Thả nàng ra."

Bologo lắc đầu, "Nàng không muốn ra ngoài".

Bailey cười và nói, "Tiểu sư muội, ngươi không muốn cả đời trọc lóc đúng không?"

Nàng vươn vai khoe dáng người đầy kiêu hãnh của mình, đồng thời nhìn Bologo với đôi mắt quyến rũ, tuy nhiên Bologo vẫn rất bình tĩnh, không hề dao động. Hắn biết những thứ này là để cho Amy nhìn.

"Lớp phủ sinh học, đắp gel, cấy tóc..." Bailey nói ra các hạng mục gia công rồi đưa ra đòn cuối cùng, "Ngươi nên hiểu rõ rằng chỉ có Lõi lò thăng hoa mới có thể làm được điều này".

Bailey đưa ra một đề nghị không thể chối từ.

Sau cuộc đấu tranh nội tâm mãnh liệt, ánh vàng rực rỡ chạy khắp người Bologo, rồi một cơ thể bóng loáng và lạnh giá khác xuất hiện, ngoan ngoãn đứng cạnh hắn.

"Ừm..."

Bailey bước tới, Amy cúi đầu, nàng cực kỳ không thích vẻ ngoài này của mình, đó là lý do tại sao nàngkhông muốn giải trừ Năng lượng bí mật.

"Ngẩng đầu, giơ tay, quay đầu, nói..."

Bailey đưa ra hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác, còn Amy ngoan ngoãn làm theo từng động tác tương ứng.

"Hả? Mấy lần đánh thức trước đều thất bại, kết quả là hiện giờ sau khi tỉnh dậy đã lấy lại được quyền khống chế các giác quan của bản thân?"

Bailey hơi bối rối, nhưng ít ra Amy lúc này trông rất “khỏe mạnh”, cả người như mới, động tác rất nhạy bén, không hề có chút trì trệ nào.

Bologo đứng một bên quan sát. Hắn vừa định nhìn Amy thì thấy Amy nghiêng đầu sang chỗ khác như muốn nấp vào góc tường, lúc này Bologo mới nhớ ra một chuyện, hắn nhớ ra Amy có cảm giác xấu hổ của con người...

Bologo lặng lẽ quay đi chỗ khác, mặc dù đó chỉ là một cơ thể máy móc lạnh như băng, mặc dù đó chỉ là một con rối giả kim, mặc dù mọi thứ lúc này thật kỳ lạ...

Nhưng tâm trạng của Bologo lại bình lặng như một vũng nước đọng.

"Nước đọng" yên lặng ngồi một bên, trong khi một cơn "sóng cuồng nộ" khác thì trào dâng vào lúc này.

Bailey dồn Amy vào trong góc, gương mặt xinh đẹp bị thay thế bằng tiếng cười hoang dại, đồng thời, giọng nói ngạo nghễ không ngừng vang lên.

Mụ phù thủy đã ngừng giả vờ, ôm chầm lấy Amy và hét vào mặt nàng.

"Tiểu sư muội! Nhanh, nhanh, cho ta thử Cơ Thể Cộng Hưởng!"