Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 286: Cái bóng


"Nghỉ ngơi đi, ta phải đi giải quyết mấy chuyện tiếp theo, lát nữa sẽ quay lại đón ngươi, tiểu sư muội."

Bailey nói và hôn gió với Amy, sau một tràng cười kiêu ngạo, nàng đẩy cửa ra rồi biến mất ở cuối hành lang, để lại Bologo và Amy trong văn phòng của mình.

Tiếng cười tắt dần, cả Bologo và Amy đều không hẹn mà cảm thấy nhẹ nhõm.

Bầu không khí yên tĩnh không kéo dài bao lâu, Bologo vội đứng dậy, thu dọn quần áo, chất lỏng vảy rắn bò trên bề mặt cơ thể, sẵn sàng xông ra bất cứ lúc nào.

"Ngươi định làm gì?" Amy ngồi một bên hỏi.

"Làm gì ư? Dĩ nhiên là chạy trốn a. Đừng nói là ngươi thực sự muốn sống với sư tỷ của mình chứ?"

Trông Bologo có vẻ thoải mái khi nói chuyện với mụ phù thủy Bailey, nhưng thực ra hắn cảm thấy vô cùng áp lực. Không ai biết Bailey sẽ làm những chuyện phi lý gì trong giây tới, và điều khủng khiếp nhất chính là nàng lại là Bộ trưởng của Lõi lò thăng hoa, về cơ bản thì không có ai có thể quản lý được nàng.

Thực ra không hẳn là không có, mấy lão già trong Ngôi đền Học Giả vẫn còn có quyền lên tiếng, nhưng nếu để mấy lão già này nhìn thấy bộ trưởng hiện tại trông như thế nào thì không khéo toàn bộ sẽ lên cơn đau tim.

"Sống cùng... sư tỷ..."

Giọng của Amy đanh lại, và vẻ hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt nàng.

So với Bologo thì Amy sợ Bailey hơn rất nhiều, nhưng sau một hồi suy nghĩ, Amy đã ngăn Bologo lại.

“Ta nghĩ ta có thể.” Amy lấy hết can đảm.

"Kể cả sư phụ có mất tích thì nhất định cũng sẽ trở lại tìm ta, nếu ở cùng nhau chúng ta sẽ trở nên không an toàn, nhưng ở đây thì khác."

Amy và Bailey có cùng suy nghĩ, "Sư phụ dù có mạnh đến đâu thì cũng không thể xông vào đây".

Taida chỉ là một Phụ Quyền Giả, đừng nói đến chuyện xâm nhập vào Phòng Khai Hoang, sức mạnh của ông ta chỉ vỏn vẹn có tính áp chế đối với Người thăng hoa như Bologo, một khi chạm trán những Phụ Quyền Giả thiện chiến như Jeffrey hay Lebius thì tỉ lệ thắng có thể nói là ít đến đáng thương.

Bologo chậm rãi quay đầu lại, lộ vẻ khinh thường trên mặt, "Ngươi cho rằng ta quan tâm chuyện này sao?"

"Không phải?" Lần này Amy mới là người khó hiểu.

"Đoán xem tiếp theo Bailey sẽ làm gì với ngươi? Kiểm tra sức khỏe? Sau đó phát huy hiệu và cuối cùng là gia nhập Lõi lò thăng hoa?"

Giờ Amy mới nhận ra rằng kênh suy nghĩ của họ hoàn toàn khác nhau.

Bologo không ngừng lẩm bẩm, "Ngươi là người Bộ phận Thực địa bọn ta a, sao có thể để Bailey cướp giữa chừng mất!"

"Hả?"

Bologo nắm lấy tay Amy và kéo nàng đứng dậy.

"Nghe có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng khó khăn lắm ta bắt cóc được ngươi ra, sao có thể để Bailey ngồi không hưởng thành quả?" Bologo hét lên, "Tuy Bailey và Lõi lò thăng hoa cũng đóng vai trò rất quan trọng, nhưng mà chuyện nào ra chuyện nấy a!"

Cho đến bây giờ, Amy cuối cùng cũng hiểu được ý của Bologo, rốt cuộc thì hắn đang cướp nhân viên với Bailey.

“Nghĩ thử xem, Amy, ngươi có muốn làm việc với Bailey không?” Bologo hỏi.

Mấy chuyện như này không cần phải nghĩ, Amy lắc đầu nguầy nguậy.

"Vậy ngươi cảm thấy thế nào khi làm việc với ta?"

Amy gật gật đầu.

"Được rồi! Cuộc trò chuyện kết thúc!"

Bologo phấn khích vỗ vào vai Amy. Hắn không để ý rằng khi hắn lên cơn thần kinh thì không khác Bailey là mấy.

Sau khi móc vào trong túi, Bologo rút một huy hiệu của Đội Hành động đặc biệt ra và ấn vào tay Amy.

"Chào mừng đến với Đội Hành động đặc biệt Đuôi Rupert."

Amy hơi sững sờ, nhìn huy hiệu trên tay, ngơ ngác hỏi: "Cái này... vậy là xong?"

“Tất nhiên là không, nhưng ta nghĩ Lebius sẽ thích ngươi, sau đó thêm một ít thủ tục là xong.” Bologo từ từ mở cửa và quan sát hành lang bên ngoài.

"So với mấy chuyện này thì ta phải tìm cách đưa ngươi ra khỏi đây trước đã."

Nếu Bailey biết rằng mình chuẩn bị bắt cóc Amy sang Đội Hành động đặc biệt, chắc chắn nàng sẽ lên cơn với mình, nhưng chỉ cần rời khỏi đây thì mình sẽ có thời gian tranh luận với Bailey...

Nếu không còn cách nào khác thì Bologo cũng chỉ có thể hy sinh bản thân đồng ý với mấy yêu cầu kỳ quái của Bailey, chẳng hạn như khám phá khu phế tích và mấy chuyện tương tự.

Amy nhìn động tác của Bologo, sau đó đột nhiên bật cười khiến cơ thể không ngừng run lên.

Bologo nhìn nàng với vẻ nghi ngờ, sau đó thì ngạc nhiên hét lên.

"Amy, ngươi đã có biểu cảm?"

Không giống như vẻ thờ ơ mà mình đã quen thuộc, Amy cuối cùng cũng có biểu cảm trên khuôn mặt.

"Ừm, sư tỷ làm giúp ta."

Amy xoa mặt. Lý do quá trình xử lý cơ thể này mất rất nhiều thời gian không chỉ bởi vì Bailey đã thực hiện một vài sửa đổi kỳ quái cho Amy mà còn nâng cấp thêm cho nàng.

Ngoại hình hơi giống Bailey nhưng gương mặt thì vẫn gần với Alice, Bologo hơi khó diễn tả Amy bây giờ trông như thế nào, may mà Amy không hòa luôn cái tính xấu của Bailey vào trong người.

Cuối cùng thì Amy đã không còn như một cái bóng.

"Ít nhiều thì Bailey cũng làm một vài việc của con người a."

Bologo lẩm bẩm, quên mất việc Bailey đã chủ trì Thử thách Bộ Ba cho hắn.

“Được rồi, dừng lại một lúc, Bologo, ta quyết định ở lại đây.” Lời của Amy khiến trái tim Bologo chìm xuống đáy vực.

"Ngươi muốn ở lại Lõi lò thăng hoa này?"

“Mặc dù những ngày cùng nhau chiến đấu và chém giết rất hạnh phúc, nhưng phải biết bản thân ta là một nhà giả kim.” Amy nhấn mạnh thân phận của mình.

Bologo sửng sốt mất mấy giây, sau đó mới nhớ ra Amy là người đã tạo ra chất lỏng vảy rắn kỳ dị này, tâm trạng hắn trở nên xuất thần.

Chém người với Amy nhiều quá quả thực đã khiến hắn quên mất chuyện này.

"Được rồi, vậy ta hiểu."

Bologo không níu kéo quá nhiều, hắn tôn trọng sự lựa chọn của Amy, và hắn cũng có thể cảm nhận được Bailey thực sự quan tâm đến người tiểu sư muội này của mình, chỉ có điều cách quan tâm có hơi kỳ lạ.

Sau khi nghĩ mãi thì chỉ có thể cho rằng so với việc bày tỏ sự quan tâm với Amy một cách nghiêm túc thì Bailey càng thích quan tâm qua vẻ cà chớn và trêu chọc Amy với một nụ cười nhếch mép hơn.

Bailey có lẽ là một đàn chị tốt, nhưng khi sự quan tâm như này thực sự xảy ra thì lại mang lại một áp lực tâm lý không nhỏ đối với bất kỳ ai.

"Còn một chuyện nữa", Amy nói, sau đó hơi do dự nhưng vẫn hỏi, "Khi một người chết chính là chết rồi, sẽ không còn tiếng vọng hay gì nữa đúng không?"

“Là sao?” Bologo hiểu được lo lắng của Amy, “Ngươi… nhìn thấy Alice?”

Khi còn ở Vùng đất bị bỏ hoang, môi trường khắc nghiệt tại đó khiến Bologo không có nhiều thời gian để nghĩ về những chuyện này. Hiện giờ sau khi đã an toàn và nhớ lại tất cả thì hắn mới nhận ra Amy đã truyền cho mình những thông tin quan trọng như thế nào.

“Đúng vậy, ta đã gặp lại Alice”, Amy nói, kể lại những gì đã thấy và nghe, “Ta bị mắc kẹt trong một thế giới tăm tối, chỉ có Alice ở bên ta”.

"Là một con rối giả kim, ta không nghĩ mình mắc bất kỳ một bệnh tâm thần nào. Tương tự, khi một người chết thì cũng chính là chết hẳn, không có hồn ma nào nói chuyện với ta. Vậy có nghĩa là..."

Giọng Amy trầm xuống.

"Trước kia ta đã nói chuyện này với, ông ấy bảo rằng ta rất có thể ngươi bị ảnh hưởng bởi hình chiếu tâm trí, khiến ngươi ngày càng trở nên giống... Alice."

Cuối cùng Bologo vẫn nói ra, "Có lẽ tiếng vọng do Hòn đá triết gia mang lại đang ảnh hưởng đến ngươi".

Bologo phân tích, sau đó lại cảm thấy có gì đó không ổn nên hỏi lại, "Đúng rồi, nghe Bailey kể, sau khi gỡ lỗi đáng lẽ ngươi đã phải thức dậy, nhưng kết quả lại không như thế..."

Như vừa nắm được điều gì đó, Bologo trở nên căng thẳng.

"Amy, Alice có nói điều gì đó... kỳ lạ không?"

Nếu suy luận của mình là đúng thì mọi chuyện đều có lý.

Đối diện với ánh mắt căng thẳng kia của Bologo, Amy nhớ lại cảnh Alice đưa tay về phía mình, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

"Amy, đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn. "

Chỉ cần chọn Alice, mọi điều ước sẽ được thực hiện...

Quầng sáng xanh mờ ngừng di chuyển qua lại, Aimue lắc đầu và đáp.

"Không có gì bất thường, cũng không có từ ngữ gì kỳ lạ... Nó có vẻ giống như ký ức còn sót lại của Alice mà ta tình cờ bắt gặp."

"Hồi ức?"

Nghe thấy thế, Bologo thở phào nhẹ nhõm.

Ma quỷ muôn hình vạn trạng, hình thức để đạt được khế ước cũng không cố định, Bologo rất lo về việc bản mình quá gần với ma quỷ mà khiến Amy trở thành mục tiêu của Bạo Chúa.

Điều này không phải là không thể, ma quỷ là một lũ xấu xa rất thích tận hưởng nỗi đau và sự dằn vặt của con người.

"Đừng lo lắng", Amy dang rộng đôi tay của mình, "Tình hình vẫn trong tầm kiểm soát phải không?"

“Đúng, trong tầm kiểm soát.” Bologo thả lỏng và thở dài.

Đợt này hắn phải đối mặt với quá nhiều thứ, tâm trạng lên xuống như đi tàu lượn, may mắn thay, mọi chuyện đều có một cái kết tốt đẹp.

"Amy."

Mới bình tĩnh được chưa lâu Bologo lại gọi tên Amy.

"Có chuyện gì vậy?" Amy nhìn về phía Bologo.

"Ngươi có nghĩ rằng ngươi muốn trở thành Alice?" Bologo hỏi.

Đối với câu hỏi này, Amy không biết phải làm gì, nàng nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười bất lực, "Ta không biết".

"Ừ, mấy chuyện như này ai mà hiểu được?"

Bologo nhớ lại lúc Amy trò chuyện với mình ở Vùng đất bị bỏ hoang, nàng cảm thấy bản thân không có ý chí tự do, mọi lời nói và hành động đều bị ảnh hưởng bởi Alice.

"Amy, ta nghĩ Taida là một người thầy tốt, nhưng xét trên phương diện làm cha thì ông ấy thật tệ", Bologo lẩm bẩm, "Đây là một điều tàn nhẫn đối với ngươi, nhưng mọi người đều phải trưởng thành để đối mặt với thực tế tàn khốc ấy".

Amy gật đầu, nàng biết Bologo muốn nói gì với mình.

Ngay khi nhắm mắt, Amy sẽ nhớ lại cái mặt nạ con rối màu trắng thê lương, kèm theo những tưởng tượng điên rồ, mang đến cái chết và sự hủy diệt kia.

"Trong mắt Taida, ngươi không phải là một cá thể độc lập mà vỏn vẹn chỉ là cái bóng của Alice."

Giọng điệu của Bologo rất nặng nề, hắn nghĩ Amy cũng hiểu điều này, nhưng đây là lần đầu tiên cả hai trò chuyện thẳng về nó.

Trước đây Aimu có thể giả vờ như không hiểu, đắm chìm trong tưởng tượng của bản thân, nhưng bây giờ Bologo đã xé bỏ lớp vỏ bọc giả tạo để lộ ra sự thật trần trụi.

"Mặc dù ngươi và Alice có khuôn mặt gần như giống nhau, mặc dù ta chưa từng tận mắt nhìn thấy Alice... nhưng ta nghĩ nội tại của hai người hoàn toàn khác nhau."

Nhìn Amy, ý thức của nàng có thể được sinh ra với nền tảng là Alice, nhưng rõ ràng Amy hiện giờ đã khác Alice về cả ngoại hình lẫn tính cách.

"Dù sao thì, chào mừng đã trở lại."