Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 287: Sư môn bất hạnh


Phòng khai hoang là một miền ảo rộng lớn khép kín tuyệt đối và cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Nhiều người mới đến Phòng Khai Hoang đều rất khó để thích nghi với nhịp sống trong đó, thậm chí một số người còn mắc một số vấn đề về tâm lý do môi trường quá kìm nén.

Amy đã khá quen với cuộc sống trong Phòng Khai Hoang, nói thật thì nó khá giống với cảm giác sống trong Ngã Ba Vô Định, không có bình minh hay đêm tối, cứ như thể đang sống trong khoảng thời gian giữa ngày và đêm.

Thứ duy nhất có thể cho biết thời gian trôi qua là chiếc đồng hồ trên tường, Amy lặng lẽ ngồi trên giường, theo đồng hồ thì giờ đã là sáng sớm.

Dù đã nói không cần nhưng Bailey vẫn chuẩn bị sẵn một căn phòng cho Amy, con rối nhà giả kim không cần phải ngủ, nhưng nàng vẫn giữ tư thế nằm suốt đêm, bắt chước dáng vẻ của con người khi đang ngủ, chờ đợi ngày thứ hai đến.

Nhưng chỉ mới vài phút nghỉ ngơi Bailey đã gõ cửa phòng Amy.

Amy kinh hoàng ra mở cửa, những tưởng rằng mình sẽ lại rơi vào nanh vuốt, nhưng lần này Bailey rất nghiêm túc.

"Đây là giấy thông hành tạm thời, ngươi có thể dùng nó để tự do ra vào Lõi lò thăng hoa."

Bailey đeo một tấm thẻ có gắn ảnh của Amy lên cổ nàng, có vẻ như nó đã được làm rất gấp rút.

"Đây là đồng phục, ta đã làm vài cái, ngươi có thể thay phiên mặc."

Vài bộ quần áo chất đống trên bàn, đủ cả từ quần áo mùa hè đến quần áo mùa đông.

"Tiếp theo là…"

Bailey, giống như một người già quan tâm quá mức, nói liên miên về những thứ nàng mang đến cho Amy, chỉ trong nháy mắt, những thứ này đã chất thành đống trên bàn của Amy, thậm chí một số còn được đặt dưới đất.

Amy muốn nói rằng là một con rối giả kim, hầu hết mọi thứ trong đó nàng đều không thể sử dụng, nhưng Bailey không cho nàng cơ hội xen vào.

"Ồ, đúng rồi, đây là những thứ quan trọng nhất."

Bailey tháo một chiếc vòng khỏi tay, thoạt nhìn nó không khác gì một chiếc vòng tay bình thường, nhưng Amy có thể tinh ý nhận ra Aether đang trào dâng trong đó, đây là một vũ khí giả kim.

"Mặc dù là Bộ trưởng của Lõi lò thăng hoa nhưng sức mạnh của bản thân ta lại rất yếu. Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì gần như không có khả năng tự bảo vệ mình, vì vậy ta đã chế tạo rất nhiều thứ có thể giúp bản thân sống sót."

Bailey đeo chiếc vòng vào tay Amy và giải thích, "Đây là mấy thứ linh tinh mà ta đã làm trong thời gian rảnh rỗi, vậy nên cũng không đặt tên cho nó. Tác dụng của vũ khí này là tạo ra một làn sóng Aether xung kích cực mạnh và lợi dụng tính năng bài xích lẫn nhau của nó để có thể hạ gục nhiều Người thăng hoa giai đoạn một cùng lúc".

"Tiếp theo là chiếc nhẫn này. Tác dụng của nó rất đơn giản, tạo ra một lớp khiên Aether để bảo vệ bản thân, nó có thể chống lại đòn tấn công toàn lực của một Phụ Quyền Giả giai đoạn ba."

Một chiếc nhẫn sáng loáng được đeo vào ngón tay của Amy.

"Thứ quý giá nhất là vũ khí giả kim này."

Bailey tháo bông tai ra và nhẹ nhàng kẹp chúng vào dái tai của Amy.

"Không giống như mấy thứ linh tinh chế tạo trước đó, vũ khí giả kim này thuộc cấp bậc Mục Đen, tác dụng của nó là có thể giúp ngươi dịch chuyển không gian với khoảng cách ngắn."

Những lời của Bailey khiến Amy choáng váng. Vũ khí giả kim có thể dịch chuyển trong không gian vô cùng quý giá, vậy mà nàng lại tặng nó cho mình.

"À, đúng, mấy món trang bị giả kim đầu tiên có thể dùng lại sau một thời gian làm nguội, nhưng cái này thì khác, chỉ có thể dùng một lần, sau đó sẽ bị hư hại, trừ khi gặp phải tình huống thực sự nguy hiểm đến tính mạng còn không thì tốt hơn là đừng nên sử dụng nó."

Sau một loạt hành động của Bailey thì lúc này Amy đã được trang bị đầy đủ.

Trong lúc đợi Amy mặc quần áo, Bailey đứng một bên đánh giá và tự nhủ: "Như này thì ngay cả khi sư phụ đến cũng sẽ bị đánh trở tay không kịp a?"

Nhà giả kim chính là như vậy, tuy sức chiến đấu của bản thân có hạn, nhưng nếu có đủ thời gian chuẩn bị thì Bailey có lòng tin dùng vũ khí giả kim đập thừa chết đối thủ.

"Như này... có ổn không?"

Amy thận trọng nói. Nàng cũng là một nhà giả kim nên biết những thứ này đắt đỏ đến cỡ nào.

Bailey an ủi, "Đừng lo, những thứ này đều là công quỹ, không phải tiền của ta".

Sau đó, giọng Bailey trở nên nhỏ hơn, nàng ghé sát vào tai Amy và nói, "Ta đã thuê được một nhân viên kế toán rất có trình độ, hắn kê khai khống tài khoản rất giỏi. Hàng tháng ta có thể phân bổ rất nhiều tiền để làm những việc khác".

Những lời hoang đường lọt vào trong tai khiến Amy nhất thời không biết phải nói gì.

"Ừm... tạm ổn."

Sau khi làm xong, Bailey ngồi xuống giường của Amy. Vẻ mặt nghiêm túc biến thành nụ cười tủm tỉm quen thuộc, Bailey vỗ nhẹ vào tấm đệm bên cạnh mình.

Amy hiểu ý lập tức ngồi xuống bên cạnh, nàng đã sẵn sàng chống trả, nhưng vụ thảm án dã man như mong đợi đã không xảy ra.

Bailey chỉ vươn mỗi tay ra, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Amy rồi tựa đầu vào bên cạnh nàng, vẻ kiêu ngạo như mọi khi đã không còn, mà thay vào đó là một chút yếu đuối.

Sau một lúc lâu, Bailey lẩm bẩm: "Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta cứ ngỡ là Alice đã sống lại".

“Ngươi cũng muốn người thức dậy là Alice sao?” Đôi mắt của Amy buồn bã.

Bailey không trả lời câu hỏi này mà lại nói đến một chuyện khác, "Biết không? Trong cuộc đời này, ít nhất là cho đến hiện nay, ta đã phải đối mặt với cái chết một lần..."

“Cuộc chiến bí mật?” Amy biết về quá khứ đó.

"Trong thảm họa đó, ta đã suýt chết, nhưng may thay Badr đã cứu ta."

Nhắc đến Badr, Bailey nói thêm, "Badr là cái tên đồ hộp mà mặc quần áo bảo hộ suốt cả ngày. Hắn là sư huynh của ngươi, là thủ tịch đệ tử của sư phụ."

"Vì cứu ta, Badr suýt nữa đã bị thiêu chết. Dù đã được cứu sống nhưng nó cũng để lại những vết sẹo không thể chữa lành trên người hắn cùng với gương mặt bị biến dạng. Khi ta tìm thấy hắn trong bệnh viện thì hắn đang bị quấn kín băng, máu không ngừng chảy ròng ròng.

Sau đó ta hỏi Badr, tại sao ngươi lại cứu ta? Hắn sẽ không bị như thế này nếu không cứu ta."

"Ta vẫn còn nhớ hắn từng nói rằng muốn đến bãi biển ở Cảng Tự Do vào mùa hè để tìm kiếm một mối tình sét đánh, nhưng giờ thì hắn chỉ sẽ khiến những du khách ở đó sợ hãi.

Badr đáp, mối tình sét đánh chẳng qua chỉ là nước chảy mây trôi, sư muội mới là vĩnh hằng, ta là sư muội của hắn, vậy hắn mới không ngần ngại cứu ta."

Bailey im lặng một lúc rồi nói: "Trong số những người ta biết thì Badr là người nói đùa kém nhất. Những trò đùa của hắn không buồn cười chút nào".

Amy không nói gì mà chỉ im lặng lắng nghe.

“Quay trở lại câu hỏi trước, ta có hy vọng người tỉnh lại là Alice không?

Sao có thể, ta cũng rất thích người sư muội ấy, nhưng người chết chính là chết rồi, đây là luật thép không thể nghi ngờ.

Ngay lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết, ngươi không phải là Alice mà giống với em gái của Alice hơn?

Chà, chuyện Alice không thể sống lại cũng khá buồn, nhưng khi biết được sự tồn tại của ngươi ta đã rất vui, nghe có vẻ hơi lạ, nhưng như thế thì ta lại có thêm một tiểu sư muội nữa."

Bailey đã bật cười khi nhắc đến "tiểu sư muội", có vẻ rất nàng rất thích cách xưng hô này.

“Tưởng chừng đây sẽ là một khởi đầu thuận lợi, nhưng sư phụ lại ngày càng trở nên cực đoan.

Ta biết ông ấy muốn làm chuyện gì…

Khi Alice chết, ta còn không thể tự bảo vệ nổi bản thân, chuyện này có thể tạm tha thứ, nhưng bây giờ thì khác, ta đã là Bộ trưởng của Lõi lò thăng hoa, ta không thể ngồi nhìn người sư muội thứ hai chết được."

Amy về cơ bản đã hiểu ý nàng, sau đó thì bất giác đưa tay ra từ từ ôm chặt lấy Bailey. Hai người ôm chặt lấy nhau, rồi nghe Bailey nói tiếp.

"Trước đây ngươi trông giống như em gái của Alice, còn bây giờ thì lại trông giống như em gái của ta", Bailey hình dung theo một cách rất quái dị, "Ta nghĩ thế hệ khi sư diệt tổ này của chúng ta đã đủ sư môn bất hạnh rồi, kết quả là hiện giờ lại có thêm một tuồng kịch về luân thường đạo lý".

Bailey ôm chặt lấy Amy, sau đó ngẩng đầu nhào tới véo mặt nàng.

"Yên tâm đi, bất kể là vì lý do gì, ngươi sẽ không bị làm sao. Sai lầm của sư phụ không nên do ngươi gánh chịu."

Bailey nói một cách hằn học, "Ông ta nên nghỉ hưu!"

"Ừm."

Amy trả lời với một giọng trầm. Những lời của Bailey khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Bailey sẽ nói những điều này với mình, và nàng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng thái độ của Bailey đối với mình sẽ như vậy.

Bailey giao cho mình toàn bộ trang bị phòng thủ có thể giao. Amy nhớ lại những buồn phiền mà Bologo thường gặp phải, có lẽ không ai trong số những nhân viên Thực Địa này được đối xử tốt như mình.

“Ta cứ tưởng trong mắt ngươi ta chỉ là một hạng mục nghiên cứu”, Amy nói.

"Hạng mục nghiên cứu và tiểu sư muội không hề mâu thuẫn với nhau, giống như hạng mục nghiên cứu và Bologo."

“Hả?” Lời của Bailey bóp chết cảm xúc vừa mới trào dâng của Amy.

"Đùa thôi!"

Bailey cười khẩy và lại xoa đầu Amy.



Mở mắt ra, sau đó khéo léo dịch Weil sang một bên, Bologo sửa sang lại quần áo và chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Saizon không biết đã trở về Câu lạc bộ Kẻ bất tử từ lúc nào và ngã gục trên cầu thang, Bologo không thèm để ý đến hắn, giơ chân bước qua.

Trong quán bar ở tầng dưới, Sore gục sau quầy bar với gương mặt say xỉn, nhưng dù vậy, hắn vẫn chuẩn bị một bữa sáng đầy đủ cho Bologo. Phải nói là trên một số khía cạnh nào đó thì cái tên này có một sức mạnh ý chí đáng kinh ngạc.

Bologo không khách sáo cầm dao nĩa lên và bắt đầu ăn. Tiếng bước chân vang lên, Bode xách xô và cây lau nhà ra để dọn dẹp hiện trường hỗn loạn.

Sau một thời gian sống chung, Bologo nhận ra Câu lạc bộ Kẻ bất tử khá giống với một gia đình kỳ lạ, Weil và Saizon là những con thú cưng của gia đình, Sore là người thừa kế không đứng đắn, còn Bode thì là người cha già nhiệt tâm.

"Sore, dạo gần đây ta có một người bạn mới", Bologo nói.

"Ai?"

Sore nằm trườn ra trên quầy bar trông như sắp chết.

"Là một con rối giả kim", Bologo bổ sung thêm, "Loại có khả năng tự nhận thức ấy. Có thể nói nàng không khác gì một người bình thường ngoại trừ sự khác biệt về thể xác".

"Miễn là được bảo dưỡng thường xuyên và đảm bảo lõi vĩnh cửu cùng với hình chiếu tâm trí hoạt động bình thường thì nàng cũng có thể được coi là một kẻ bất tử theo một nghĩa nào đó."

Sore gật đầu lia lịa, nốc rượu suốt một đêm khiến hắn không thể suy nghĩ về những chuyện phức tạp, "Thật thú vị, có phải là... người tên Amy?"

"Ngươi biết nàng?"

Bologo cảm thấy điều này có hơi kỳ lạ bởi theo lý thì Sore hoàn toàn không biết Amy mới đúng.

“Đã từng nghe Palmer nhắc tới trước đây, hắn nói nàng là mục tiêu nhiệm vụ gần đây nhất của các ngươi.” Sore trả lời.

“Không ngờ Palmer thậm chí còn nói cả chuyện này với ngươi.” Bologo ngạc nhiên.

“Là cộng sự của Palmer, ngươi hẳn phải biết hắn thế nào chứ?” Sore đẩy những chai rượu và nhìn chúng lăn qua lăn lại trên quầy bar. "Chỉ với một vài chai rượu, ngươi thậm chí còn có thể moi ra được nơi phân bố tài sản của nhà Krex".

"Đúng là nỗi xấu hổ của nhà Krex a..."

"Ta cũng nghĩ thế." Sore đồng ý.

Nếu không biết trước thì ngay cả một con quái vật già như Sore cũng khó có thể liên tưởng nổi Palmer và dòng họ Krex với nhau.

Nhớ ngày đó nhà Krex chém giết long trời lở đất với mình trong Cuộc chiến Hừng Đông, thậm chí có thể nói đều là những anh hùng hào kiệt, kết quả giờ là Palmer, đơng ỉan là khó coi.

Không biết người của nhà Krex khi ấy sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy Palmer.

“Ta muốn đưa nàng đến đây, ngươi nghĩ có ổn không?” Bologo ngập ngừng hỏi.

"Hả? Tại sao ngươi lại nghĩ tới chuyện này?" Sore tò mò hỏi.

"Nàng rất đặc biệt, thậm chí có thể còn là con rối giả kim có ý thức đầu tiên trong lịch sử", Bologo suy nghĩ một lúc, "Nàng vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa thể giải quyết. Có lẽ đám quái vật già các ngươi có thể giúp một vài chuyện gì đó".

"Quan trọng nhất là chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn sao?"

"Nhìn cái gì?" Sore hỏi ngược lại.

"Ngươi không hiểu à? Con rối giả kim đầu tiên có khả năng tự nhận thức. Dù đã sống lâu như vậy ngươi vẫn chưa từng thấy thứ gì như thế này, đúng không?" Bologo cảm thấy Sore đã uống quá nhiều, nhiều đến mức ngay cả đầu óc cũng lú lẫn.

Đôi mắt của Sore hơi đờ đẫn, một lúc sau thì biểu cảm trên mặt hắn biến dạng.

"Con rối giả kim?"

"Đúng!"

"Có ý thức của riêng mình?"

"Đúng!"

Sore đột nhiên ngồi bật dậy khỏi quầy bar với vẻ mặt nhăn nhó, "Đám nhà giả kim này thế mà lại tạo ra được một sự sống mới!"

Sau khi sững sờ mất vài giây, Sore nắm lấy Bologo và lớn tiếng hỏi: "Không? Khoan đã, Amy này có phải là một con rối giả kim không?"

“Chẳng phải ngươi đã nghe Palmer nhắc đến nàng rồi à?” Bologo quát lại.

"Palmer không hề nhắc đến phần con rối giả kim a!"

Palmer chỉ đề cập đến sự tồn tại của Amy mà nói về bản chất của nàng. Điều này giúp cái nhìn của Bologo về Palmer giảm đi một chút, cái tên này không phải là cái gì cũng tuồn ra ngoài.

"Palmer chỉ nói rằng Bologo là một tên tên khốn, thế mà lại sống chung rất vui với mục tiêu của nhiệm vụ, không thèm quan tâm đến người anh em tốt của mình chút nào", Sore nhớ lại cảnh uống rượu với Palmer vào thời điểm đó, "Cái tên này vừa uống rượu vằ phàn nàn, nói rằng mình thế mà lại bị một con rối giả kim thuật đạp xuống dưới".

“Trời ơi, Bologo đã không đi ăn đêm với ta trong một tuần rồi, tất cả chỉ vì con rối giả kim chết tiệt ấy!” Sore bắt chước giọng điệu của Palmer và lặp lại những lời khi đó.

"Cái gì?"

Lần này đến lượt Bologo sửng sốt, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì quả thực là như vậy.

Bình thường sau khi tan làm, Bologo và Palmer còn có một bữa ăn đêm vui vẻ, nhưng kể từ khi họ định cư trong xưởng giả kim thì chuyện này đã bị quên khuấy.

Vẻ mặt của Sore đờ ra, hắn chợt nhận ra mình đã nói những điều không nên nói. Là một người nghiện rượu, điều cấm kỵ lớn nhất là không được nói những lời linh tinh mà người khác nói trong lúc say ra.

"Được rồi, ta rất có hứng thú, tối nay có đến luôn không? Chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc."

Sore đứng dậy từ sau quầy bar và đổi chủ đề, Bologo thì nhìn hắn với gương mặt lạnh tanh.

Cả hai nhìn nhau chằm chằm trong vài giây, rồi kết thúc bằng thất bại của Sore.

"Được rồi, được rồi, hãy đưa nàng đến đây. Có rất nhiều kẻ bất tử ở đây, ai cũng có thể coi là kinh nghiệm đầy mình. Chắc hẳn không có bất kỳ vấn đề nào có thể làm khó bọn ta". Sore nói.

“Vậy thì tạm thời cứ như thế, ta sẽ đưa nàng đến vào ban đêm.” Bologo gật đầu.

Sau khi chào Bode đang lau sàn, Bologo đẩy cửa và rời đi. Sống trong Câu lạc bộ Kẻ bất tử mấy ngày nay, hắn đã cảm nhận đầy đủ được ý nghĩa của việc "sống gần công ty".

Trước đây có thể dùng Chìa khóa mê cung để mượn đường Câu lạc bộ Kẻ bất tử, nhưng cảm giác buồn nôn khi băng qua mê cung thực sự rất khó chịu. Giờ thì ảnh hưởng của việc này không còn nữa, cộng thêm Amy đã tỉnh lại khiến tâm trạng của Bologo tốt một cách đáng ngạc nhiên.

Vậy thì hiện giờ chỉ còn một việc cần giải quyết.

Bologo dừng lại trên đường, tuyết của mùa đông đã phủ khắp thành phố, trong đầu hắn nhớ lại cái tên đó.

Taida Yazdet.

(P/S: Sắp đến cao trào của quyển này :V)