Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 288: Ngây thơ


"Ban đêm? Bữa tiệc?"

Amy trông có vẻ hoang mang, rõ ràng là nàng hoàn toàn không biết thứ được gọi là "bữa tiệc" là gì.

"Ngươi có thể hiểu là một nhóm người đang ăn mừng một điều gì đó kỳ lạ vì một lý do gì đó kỳ lạ. Dù sao thì đó cũng là một cảnh tượng khá vui vẻ."

Bologo giải thích cho Amy theo cách mà mình hiểu, bấy lâu nay hắn hầu như không tham gia vào bữa tiệc nào của câu lạc bộ Kẻ bất tử, nguyên nhân chính là mỗi lần đám thần kinh này đều chơi quá sức khiến Bologo không thể chấp nhận nổi.

Nhưng có một điều họ đã làm khá tốt là cảnh tượng thực sự rất vui, ngay cả khi một người ít nói như Bologo cũng phải cố gắng nhịn cười khi nhìn thấy Sore nhảy múa trên cột.

“Họ có thể xem như… một số người bạn của ta, tất cả đều là kẻ bất tử và rất có hứng thú với ngươi, ta nghĩ ngươi cũng vậy?” Bologo tiếp tục.

"Kẻ bất tử? Một nhóm kẻ bất tử?" Amy lặp lại, quầng sáng trong mắt lan rộng.

Nàng vốn đã rất sốc khi gặp Bologo, nhưng dựa trên những gì Bologo nói thì Opus không chỉ có mỗi kẻ bất tử là Bologo mà còn có hẳn một nhóm lớn.

Từ khi nào kẻ bất tử trở nên mất giá như vậy, chỗ nào cũng có.

"Họ cảm thấy rất hứng thú nên muốn gặp ngươi, biết đâu còn có thể giải quyết một số vấn đề, chẳng hạn như... chuyện liên quan đến Alice."

Mỗi lần nhắc đến Alice Bologo lại cảm thấy hơi bất an.

Một người đã chết nghĩa là không còn gì nữa, nhưng Amy lại có thể nhìn thấy ảo ảnh của Alice và thậm chí còn nói chuyện với nàng. Bản năng mách bảo Bologo chuyện này không đơn giản như vậy.

Nhưng khi nói chuyện với Amy thì Amy lại bảo mọi thứ vẫn bình thường.

Bologo tin tưởng Amy, tin rằng Amy sẽ không lừa dối bản thân, nhưng hắn vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Amy? Đến làm việc!"

Sau khi cả hai nói chuyện được một lúc thì giọng của Bailey vọng đến.

Amy hiện đang thực tập trong Lõi lò thăng hoa... với tư cách là trợ lý của Bailey.

“Mãi mới có thể rảnh rang một chút để làm chuyện của riêng mình.” Badr rất biết ơn sự xuất hiện của Amy.

Bologo mới ngồi chung với Bailey có vài phút đã cảm thấy khó chịu, hắn không biết làm thế nào mà Badr đã sống qua từng ấy năm, thế nên hắn đã hỏi Badr và nhận được một câu trả lời vô cùng đơn giản.
"Quen là được."

Một câu nghe vô cùng đơn giản nhưng ẩn chứa biết bao cay đắng và nước mắt, Bologo không còn biết nói gì nữa.

“Được rồi, vậy tối ta sẽ tới đón ngươi.” Bologo hẹn Amy.

...

"Ta rất nhớ mọi người, nhưng các ngươi cũng biết ta là một nhân viên Thực địa xuất sắc nên sẽ phải trở lại chiến trường vào một ngày nào đó."

Trên sân ga tàu điện ngầm của Viện điều dưỡng Biên Giới, Palmer đang nói lời chào tạm biệt đầy trìu mến với các y tá đã chăm sóc mình với vẻ mặt buồn bã.

"Cảm ơn mọi người rất nhiều."

Palmer cúi đầu thật sâu, suýt nữa đã bật khóc.

Xa nhà lâu như vậy, đây là lần đầu hắn cảm nhận được sự chăm sóc nhân văn hiếm có ở đây. Nếu không phải nhận được tin tức sẽ tự động từ chức nếu không quay lại làm việc của Lebius thì Palmer thực sự còn muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa.

"Tất cả mọi người! Ta sẽ nhớ các ngươi! Chỉ cần ta không chết ngoài kia thì chúng ta sẽ gặp lại vào một ngày nào đó."

Tàu điện ngầm dừng lại sau lưng Palmer, hắn vội vẫy tay với các y tá tới đưa tiễn, sau đó bước vào trong khoang với vẻ mặt đầy miễn cưỡng.

Rõ ràng là đi làm trở lại nhưng Palmer trông chẳng khác nào phải bước vào địa ngục, mặc dù xét từ bản chất công việc thì điều này cũng chẳng sai.

Các y tá cố giữ nụ cười đặc trưng của mình và vẫy tay chào Palmer qua cửa sổ cho đến khi nó được đóng lại. Nụ cười trên khuôn mặt của họ dần đờ ra và tan vỡ sau khi tàu điện ngầm chở Palmer tiến về Phòng Khai Hoang.

"Ah... cuối cùng cũng tiễn được tên này đi."

"Cái tên này ngây thơ quá, mấy ngày nay ta cứ như đang dắt trẻ con vậy."

"Hiện tại nhân viên Thực địa đều như vậy sao? Chính xác thì Bộ phận Thực địa tuyển người như thế nào?"

Bởi đạo đức nghề nghiệp của một nhân viên y tế, khi chăm sóc Palmer, y tá nào cũng tỏ ra vô cùng kiên nhẫn, nhưng càng nhẫn nhịn và bao dung thì Palmer càng làm càn.

Palmer không làm điều gì thái quá, nhưng những hành vi chậm phát triển trí tuệ của hắn dần tích tụ quá nhiều, khó tránh khỏi khiến các y tá cảm thấy bực mình.

"Thực ra... ta nghĩ hắn không đến nỗi nào, mặc dù rất ngây thơ, nhưng có thể hiểu là ngây thơ không?"

Một y tá thì thầm, những người khác cũng sững sờ trong giây lát, họ không thể không nhớ lại những chuyện gần đây có liên quan đến Palmer.

Cái tên này điên cuồng lấy lòng các y tá. Cứ tưởng rằng hắn làm vậy để muốn lấy vài món hàng cấm gì đấy nhưng cuối cùng thì hắn lại chỉ nhờ lấy hộ một vài cuộn băng, hoặc là làm điều gì đó bí ẩn vào lúc nửa đêm, khi các y tá đạp cửa bước vào thì thấy cái tên này đang pha nước với cồn y tế, cố gắng nghiên cứu xem có thể pha được ra rượu để uống hay không.

Sau một hồi suy nghĩ, các y tá đồng ý cho rằng Palmer không phải là người xấu, chỉ là đầu óc có vấn.

Sau đó nhớ đến những tin đồn liên quan đến Palmer, người ta nói rằng trước đây hắn là một người bình thường, thậm chí còn là nhân viên mới xuất sắc nhất năm của Bộ phận Thực địa. Nhưng trong một lần làm nhiệm vụ đã xảy ra một chuyện khiến não bị tổn thương, rồi cứ thế mà lụi tàn, dần dà ngay cả gia tộc cũng vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ với hắn, đúng là một người thê thảm...

Tất nhiên là Palmer không thể nghe thấy cuộc bàn luận sau lưng này, hắn vẫn đang nghiên cứu xem phải làm gì tiếp theo.

Ngay từ vài ngày trước Palmer đã có thể xuất viện, nhưng hắn đã lấy đủ loại lý do để nằm lại Viện điều dưỡng Biên Giới, cho đến khi Lebius không thể chịu đựng được nữa và ra tối hậu thư, hắn miễn cưỡng thu dọn hành lý để quay trở lại Phòng Khai Hoang.

Theo tình hình hiện tại thì quay về chỉ để gặp Lebius, tạm thời hẳn sẽ không có nhiệm vụ nào giao cho mình.

Thực tế đúng như Palmer nghĩ, hiện tại Đội số 6 đang truy tìm Taida, trước khi có tiến triển mới thì Đội hành động đặc biệt ngược lại khá nhàn rỗi.

"Có nghĩa là ta có thể về thẳng nhà đúng không?"

Trong văn phòng, sau khi do dự một lúc thì Palmer nói với Lebius.

“Theo lý thuyết là vậy”, Lebius nói mà không cần nhìn lên.

"Cái gì là theo lý thuyết?"

Palmer không hiểu, sau đó thì thấy Lebius chỉ vào đống tài liệu chất đống bên cạnh, nói: "Hôm nay Uriel xin nghỉ phép, ngươi đến giúp ta phân loại đống tài liệu này".

"Chuyện này... nghe không ổn lắm? Đội trưởng?" Palmer không muốn làm việc, "Ta là nhân viên Thực địa, không biết làm mấy công việc văn thư này a".

"Theo phê duyệt thì lẽ ra mấy ngày trước ngươi đã phải trở về Phòng Khai Hoang để báo cáo, nhưng mãi đến hôm nay ngươi mới quay lại... Ta có thể tính ngươi là nghỉ làm không phép không?"

Bị Lebius nắm thóp, Palmer lặng người trong giây lát, rồi... rồi không nói gì, lẳng lặng nhặt giấy tờ trên bàn.

Bưng trà đưa nước, quét rác đấm lưng.

Vài giờ trước, Palmer còn đang sung sướng trong Viện điều dưỡng Biên Giới, được các y tá chăm sóc cẩn thận, sau khi trở lại Phòng Khai Hoang thì biến thành nô lệ, bị Lebius sai khiến.

Sự tương phản quá lớn khiến Palmer xúc động, nhưng hắn lại không thể làm gì khác, bởi vì nhà Krex đã cắt tiền sinh hoạt nên nguồn thu nhập chính của Palmer chỉ có mỗi tiền lương của Bộ phận Thực địa, nếu đến cái này cũng không còn thì hắn chỉ có thể tìm đến Sore để sống nhờ.

Palmer hiểu rất rõ một việc, mình và Sore chỉ là thân thiện trên mặt ngoài, nếu chuyện đến tìm hắn để sống nhờ mà bị gia tộc biết được thì đừng mong quay lại Cao nguyên Nguồn Gió.

Bận bịu đến tối Lebius mới để Palmer rời đi, Palmer mệt mỏi bước ra khỏi Cục Trật tự đến con phố đầu đường.

Trên con phố đầy ánh đèn xa hoa truỵ lạc, Palmer lẻ loi đơn bóng. Nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình, hắn chợt thấy chạnh lòng.

Kể từ khi trở thành một người đi vay, bất hạnh đã đi kèm với Palmer, người cộng sự tốt trước đây là Church đã rời bỏ hắn, vất vả lắm mới tìm được Bologo bất tử, nhưng sự chú ý của Bologo giờ lại dồn hết vào Amy.

Những lúc như này, Palmer lại tự an ủi mình rằng mình vẫn còn một vị hôn thê... vị hôn thê chỉ xuất hiện qua điện thoại.

Palmer đột nhiên cảm thấy cuộc đời của mình là một thất bại, với nỗi buồn đến từ nó, như một con chó bị bỏ rơi, hắn lang thang trên đường phố, sau đó đến trước cửa của Câu lạc bộ Kẻ bất tử.

Nhìn lên tấm biển quen thuộc, tâm trạng của Palmer có chút phức tạp.

Không ngờ rằng trong thành phố Opus khổng lồ này, nơi duy nhất có thể chứa đựng mình lại là Câu lạc bộ Kẻ bất tử, người duy nhất có thể uống rượu với mình lại là lãnh chúa của tộc Bóng Đêm, kẻ có mối thù không đội trời chung với nhà Krex, Sore Villelis.

Palmer không khỏi cảm thấy đây là sự bỡn cợt của số phận, nhưng đối mặt với hiện thực phũ phàng này thì ai thèm quan tâm chứ?

Nhớ lại những chai rượu hảo hạng trong hầm, Palmer đẩy thẳng cửa bước vào thì thấy Câu lạc bộ Kẻ bất tử đang được trang hoàng lộng lẫy, trên bàn đủ loại đồ uống được chất thành đống, y như khi hắn và Bologo lần đầu đến và được Sore tổ chức bữa tiệc chào mừng.

Khoan đã, tiệc?

Giữa bóng bay và ruy băng, có thể mơ hồ nhìn thấy một dòng chữ "Chào mừng" trên biểu ngữ treo phía trên quầy bar.

Palmer cảm thấy xúc động.

Quay đầu lại liền thấy Sore đang bận rộn, cái tên này đang loay hoay làm gì đó trước máy đĩa than Vinyl, ngay sau đó Sore cũng nhìn thấy Palmer, Sore còn chưa kịp nói gì thì Palmer đã ôm chầm lấy hắn.

“Thật không ngờ, thật không ngờ người cuối cùng quan tâm đến ta lại là một kẻ bất tử!” Palmer bật khóc.

Không hổ là hồ bằng cẩu hữu của mình, đến lúc này chỉ có mỗi Sore chúc mừng mình xuất viện.

Sự nhiệt tình của Palmer khiến Sore hơi choáng ngợp, ngay sau đó Sore dường như hiểu ra điều gì đó, biểu cảm của hắn trở nên phức tạp.

“Sore, ngươi mới là người anh em tốt của ta!” Palmer thốt lên.

Nhưng phản ứng như mong đợi đã không xảy ra, Palmer nhìn Sore với ánh mắt nghi ngờ, trong khi Sore thì hiếm khi lại ngoảng đầu đi né tránh ánh mắt của Palmer.

Palmer đờ ra, buông Sore và nhìn những đồ trang trí xung quanh mình, "Đây là bữa tiệc chào mừng dành cho ta phải không?"

Sore không nói một lời.

"Là... A?" Palmer thận trọng nói.

Lúc này, một vài quả bóng bay va vào nhau và di chuyển ra xa, để lộ dòng chữ dưới băng rôn.

"Chào mừng người bạn mới Amy..."

(Đợt lễ này mình đi du lịch nên có khả năng về mới làm tiếp được nha)