Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 292: Lời nói dối


Bữa tiệc ăn mừng ca hát và nhảy múa không diễn ra quá lâu, Bode đưa Bailey ra khỏi cầu thang, Bologo lờ mờ có thể cảm nhận được cảm giác kiệt sức trên gương mặt bằng xương của Bode.

"So với các bộ trưởng khác mà bọn ta biết thì vị bộ trưởng này rất dễ gần và ham học."

Sau đó, Bode đã đánh giá như này về Bailey, nhưng rõ ràng là hắn hơi khó chịu khi đề cập đến phần rất ham học.

Bologo đã có thể tưởng tượng ra cảnh Bailey không ngừng ríu rít hỏi han, thậm chí còn hỏi có thể tháo ra để xem hay không.

Quay lại hiện tại, Bailey nhìn lướt qua thời gian và nói với Bologo, "Các ngươi nói chuyện xong chưa? Đã đến giờ ta nên đưa Amy về."

"Hiện giờ nàng là một tài sản quan trọng của Cục Trật tự, ngoài ra vẫn còn bị sư phụ theo dõi chặt chẽ. Mọi việc đều phải cẩn thận hơn chút đúng không?"

Bologo đồng ý với lời của Bailey. Amy tuyệt không được xảy ra chuyện cho đến khi Bộ phận Thực địa lập xong kế hoạch săn lùng Taida.

Amy không chỉ là con tin trong tay Cục Trật tự mà còn là sợi dây xích cuối cùng ràng buộc lý trí của Taida.

Theo nhận thức của Bologo thì Taida là một kẻ mất trí hoàn toàn bị chi phối bởi ước nguyện của bản thân. Ông ta không ngần ngại chiến đấu chống lại Cục Trật tự chỉ để cướp lấy Trái tim bất diệt cấm kỵ.

Một khi Taida nhận ra không thể hồi sinh Alice nữa thì tất cả những gì chờ đợi ông ta chỉ là nỗi tuyệt vọng tăm tối.

Một Phụ Quyền Giả đã rơi vào bước đường cùng với Trái tim bất diệt...

Bologo không tiếp tục nghĩ nữa, hắn chỉ hy vọng tình cảnh đó sẽ không xảy ra.

“Ta đưa các ngươi về.” Bologo đứng dậy và mặc áo khoác.

Câu lạc bộ Kẻ bất tử rất gần Cục Trật tự, gần đến mức thậm chí không cần đi phương tiện nào để đi tới Bộ phận Thực địa, chỉ cần đi ra ngoài là xong.

Thế nhưng Bologo lại không yên tâm, hắn vốn tưởng rằng câu trả lời từ Sore sẽ giúp mình an lòng, nhưng nỗi bất an trong lòng hắn không hề yếu đi chút nào mà lại ngày càng tăng lên, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, với vô số ngọn lửa đang âm thầm tích tụ.

“Palmer giao cho các ngươi.” Bologo sau đó nói với Sore.

Đối với người cộng sự kém may mắn này của mình, Bologo ít nhiều vẫn có chút quan tâm.

Đương nhiên chỉ là một chút.

"Đi thôi!" Bailey khoác tay lên vai Amy, "Tiểu sư muội..."

Bailey vừa định nói gì đó bên tai Amy thì quầng sáng trong mắt Amy nhanh chóng chuyển động qua lại sau đó đơ ra.

"Với lý do an toàn thì như này hẳn sẽ an toàn hơn a?"

Amy vội vàng bước sang một bên khiến Bailey vồ hụt.

Sau khi phải trải qua thời khắc sinh tử, bất cứ khi nào ở trong trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng với Bologo, Amy đều sẽ có một cảm giác an toàn.

Cơ thể bất tử được dùng làm vật dẫn. Nhìn trên góc độ này thì Bologo quả thực là một pháo đài hoàn hảo không bao giờ sụp đổ.

Amy tin tưởng Bologo, nàng cảm thấy rằng cho dù phải đối mặt với bất kỳ khó khăn hay trở ngại nào, thì vị chuyên gia Bologo này sẽ giải quyết tất cả một cách hoàn hảo, còn nàng chỉ cần hỗ trợ Bologo là xong.

Mình không cần phải giao tiếp với ai, chỉ cần lặng lẽ trốn trong góc tối.

Sau một thời gian dài sống ở Ngã Ba Vô Định, Amy nhận ra rằng mình hơi ngại giao tiếp xã hội.

Tâm trạng lo lắng của Amy đã thuyên giảm đi rất nhiều, nhưng quá trình kích hoạt Cơ Thể Cộng Hưởng lại bị dừng lại. Khi Amy cảm thấy khó hiểu thì thấy Bologo đang khoanh tay trước ngực và từ chối mình.

"Amy, có rất nhiều người ở đây."

Bologo hạ giọng, sau vài giây sững sờ, Amy mới chợt nhận ra chuyện gì sẽ xảy ra nếu kích hoạt Cơ Thể Cộng Hưởng thành công.

Lúc này, một tiếng cười càn rỡ dần vang lên, ban đầu đối phương còn cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế nổi mà biến thành một tràng cười lớn.

“Không sao, tiểu sư muội, sau này ta sẽ tìm cách chế tạo cho ngươi một bộ quần áo đồng bộ với Năng lượng bí mật.” Bailey nói, rồi giơ ngón tay cái lên với Amy.

Đây là lời hứa của bộ trưởng Lõi lò thăng hoa, vô giá.

Tiếng kim loại ong ong, Aether xao động, đường vân sáng quét qua cơ thể của Amy, bùng lên như một đèn theo cảm xúc của nàng.

Sore đưa mắt ra hiệu với Bode, Bode lập tức hiểu ý lên tiếng, "Đúng rồi, đằng nào cũng đã tới, để ta đưa các ngươi đi gặp các thành viên còn lại."

Ý hắn là lão bất tử già nua và bức tượng đá kia.

Bailey không từ chối, Amy cũng được mời, nàng liếc nhìn Bologo, Bologo ra hiệu cho nàng yên tâm, sau đó Amy gật đầu và đi theo Bode ra phía sau cửa.

Trước quầy bar chỉ còn Bologo cùng Sore, Sore dựa vào cạnh Sore nhỏ giọng nói: "Ngươi có dự cảm gì sao?"

“Có lẽ… chẳng qua ta cảm thấy rất bất an, như thể có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.” Bologo ngơ ngác một lúc rồi mới nói.

"Hãy tin vào trực giác của ngươi", Sore rót thêm một ly rượu khác, "Ngươi là người đi vay có mối liên kết sâu sắc nhất với ma quỷ trong số chúng ta. Trực giác của ngươi rất chuẩn. Amy không đơn giản như vậy."

“Ngươi cũng cảm thấy vậy sao?” Bologo đột nhiên nhìn thẳng vào Sore.

"Không phải là cảm giác mà là kinh nghiệm", Sore nói: "Dù gì thì ta cũng đã sống lâu như thế, chẳng lẽ lại không thể nhìn thấu lời nói dối của một cô bé hay sao?"

"Nói dối... Amy đang nói dối?"

"Tóm lại là không nói sự thật. Nàng vẫn còn quá ngây ngô trong việc che giấu bí mật của mình." Nhìn Bologo, Sore nghi ngờ, "Ngược lại ngươi, một chuyên gia mà còn không nhìn ra điều này?"

“Ta?” Bologo đột nhiên có hơi nhụt chí và bất đắc dĩ nói, “Ta là một chuyên gia, nhưng ta chỉ giỏi giải quyết các vấn đề bằng bạo lực”.

Bologo không giỏi trong việc giải quyết các mối quan hệ giữa người với người, mà hắn vốn cũng chẳng có nhiều bạn bè.

“Quả thực, bạo lực là một biện pháp rất tiện lợi, nó có thể giải quyết được chín mươi chín phần trăm vấn đề”, Sore đồng ý, sau đó thì bổ sung thêm, “Nhưng vẫn còn một số việc mà bạo lực không thể giải quyết được”.

Sore ngả người ra sau, gác chân lên lưng ghế, một tay cầm ly rượu, tay kia cầm điếu thuốc.

Tiếng bước chân truyền đến, Bailey kéo Amy ra ngoài, Bailey vẫn nở nụ cười hoang dại, còn Amy thì có vẻ suy sụp hơn rất nhiều, sau vài lần giày vò, ngay cả ánh sáng trong mắt nàng cũng mờ đi không ít.

Amy đang nói dối...

Một khi hạt giống nghi ngờ đã được trồng xuống thì sẽ lập tức lan tràn trong tâm trí.

Nếu Amy đang nói dối, vậy những phần nào trong lời nói của nàng là thật và phần nào là giả?

Bologo tin tưởng Amy và cũng tin tưởng Sore y như thế. Chẳng qua hắn nghĩ rằng mỗi người đều có một số bí mật của riêng mình, chẳng hạn như những bí mật mà hắn đang mang theo.

Câu hỏi của mình liên quan đến bí mật của Amy? Vậy bí mật mà Amy đang muốn che giấu là gì?

Đúng lúc Bologo đang suy nghĩ thì Bailey đột nhiên bước tới và nói: "Các ngươi còn việc gì không? Nếu không thì ta đi trước."

"Ngươi đi trước?"

"Bằng không? Lát nữa ngươi nhớ đưa Amy về là được, và nhớ là đưa về Lõi lò thăng hoa, chứ không phải Bộ phận Thực địa!"

Bailey nhấn mạnh, nàng đã nhận ra cái tên Bologo này đang có ý định cướp người với mình.

“Đừng phản bội lòng tin của ta, Bologo.” Bailey thì thầm vào tai Bologo.

Bologo hoàn toàn không hiểu lời của Bailey. Bailey cũng do dự một lúc, sau khi nhận ra rằng Bologo thực sự không hiểu nàng đột nhiên cảm thấy hơi bực tức.

"Bologo ngươi..." Bailey trông rất tức giận vì sự đần độn của Bologo.

Điều này càng khiến Bologo khó hiểu, mình không hề nói gì mà, tại sao nàng lại tức giận?

“Ngươi cái tên này, đúng là bó tay, nhớ đưa nàng đến Lõi lò thăng hoa, hiểu không?” Bailey vươn tay ra chọc vào mặt Bologo.

"Được rồi! Được rồi!"

Bologo xua tay liên tục, chỉ cần có thể đuổi Bailey đi thì muốn hắn làm cái gì cũng được.

Bailey liếc nhìn hai người họ và chào Bode, "Hẹn gặp lại lần sau!"

Có vẻ như Bailey và Bode đã có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ.

“Con bé khá giỏi, sự ham học hỏi của nó khiến ta nhớ đến con gái mình”, Bode lẩm bẩm sau khi Bailey rời đi.

"Con gái của ngươi?"

Bologo liếc nhìn Bode, không giống như Sore buông thả bản thân, Bode luôn im lặng, hiếm khi nhắc đến quá khứ của mình.

Bode không nói gì thêm mà chỉ cầm cây lau nhà và dọn dẹp quán bar.

"Hy vọng sẽ nhìn thấy ngươi còn sống vào lần sau!"

Sore chào Amy, nghe có vẻ hơi lạ nhưng Sore thực sự rất thân thiện.

Không lâu sau khi Bailey đi, Bologo rời khỏi câu lạc bộ kẻ bất tử cùng với Amy. Bầu trời tối sầm lại, tối đen như mực, đèn đường dần được bật lên, soi sáng đường phố.

Amy đứng ở cửa của Câu lạc bộ Kẻ bất tử và vẫy tay lại, nhưng cả Sore và Bode đều không ra tiễn mà chỉ có Saizon bò ra và ngồi xổm ở cửa nhìn Amy.

Mặc dù Bologo đã giới thiệu những thành viên còn lại này cho Amy nhưng Amy vẫn không thể tiếp nhận nổi Saizon, khi sự quái đản lên đến cực điểm sẽ khiến người ta cảm thấy bất an.

Saizon sủa hai tiếng gâu gâu với Amy rồi im lặng nhìn họ đi ra khỏi con hẻm và biến mất trên đường phố.

Bỗng một hồi chuông dồn dập đột ngột phá tan sự tĩnh lặng của con hẻm, ở đầu bên kia kia của con hẻm, một bốt điện thoại màu đỏ được dựng lên ở ngã ba, nó không ngừng phát ra tiếng kêu như thể đang gọi ai đó.

Sức mạnh tà dị đang trỗi dậy và lởn vởn trong con hẻm, ai cũng cảm thấy sợ hãi trước sức mạnh này, nhưng Saizon thì phớt lờ, quay đầu lại chui thẳng vào câu lạc bộ Kẻ bất tử.

Đúng vậy, hiện tại hắn là một con chó.

Mà một con chó thì sẽ không trả lời điện thoại.

Một lúc sau, tiếng chuông ngừng lại, bốt điện thoại màu đỏ chìm vào bóng tối, cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra từ bên trong...