Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 293: Xác suất


Câu lạc bộ Kẻ bất tử cách Cục Trật tự không xa, chỉ vài con phố. Khi ngẩng lên nhìn là có thể thấy ngọn bút đá tháp tối om, khổng lồ, nằm sừng sững trong thành phố đó.

Bailey đã về trước, Bologo và Amy theo sát phía sau, hai người trông như những viên thức bình thường vừa tan sở, đi bộ chậm rãi lang thang trên phố.

Cả hai không nói lời nào, tận hưởng khoảng thời gian thư giãn sau một ngày bận rộn. Đầu đường người đến người đi, tiếng huyên náo không ngừng.

Sau khi màn đêm buông xuống, bảng hiệu của các cửa hàng dọc đường cũng lần lượt được bật lên, trông như ánh đèn lộng lẫy, rực rỡ sắc màu trên sàn nhảy.

Lễ hội đèn hoa, xe cộ tấp nập.

Amy nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ tò mò, mỗi một sự vật nàng liếc qua khóe mắt đều là một thứ cực kỳ hiếm có và mới lạ.

Bologo cũng cố ý giảm tốc độ để cả hai bước đi chậm rãi, chẳng buồn quan tâm đến thời gian trôi qua.

Trước đây, Amy không dám xuất hiện trực tiếp trên đường phố như này bởi vì dù có giống con người đến đâu thì những khiếm khuyết về ngoại hình luôn khiến nàng cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên sau khi được Bailey xử lý, dáng vẻ của nàng đã giống người hơn trước rất nhiều, thậm chí ngay cả những khoảng trống giữa các chi cũng được lấp đầy tới mức gần như hoàn hảo.

Biểu cảm trở nên sống động, trong giọng nói cũng có ngữ điệu, thậm chí quầng sáng trong con ngươi còn có thể điều chỉnh độ sáng.

Liếc Amy qua khóe mắt, Bologo thực sự rất muốn hỏi Bailey về danh sách nâng cấp của Amy để xem nàng đã cải tiến những gì.

Và liệu khi cần thiết thì cánh tay của Amy có thể bắn ra mấy thứ vũ khí linh tinh như dao quân dụng được hay không?

Suy nghĩ của Bologo khó mà tránh khỏi trượt theo một hướng quái lạ, trong khi Amy thì ngắm các cửa hàng ven đường.

Trong cuộc đời của Amy, việc được đi trên đường một cách thoải mái, không sợ thân phận của mình bị bại lộ chỉ có đúng hai lần. Một là trải nghiệm trong trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng với Bologo trong Lễ hội Lời thề, còn một lần khác là ngay bây giờ.

Dù chưa thể cảm nhận được đủ thứ thông tin rườm rà như con người nhưng trạng thái hiện tại cũng đã khiến Amy vô cùng hài lòng.

Ít nhất thì tại thời điểm này, sự khác biệt giữa nàng và con người là gần bằng không.

Sau đó...

Quầng sáng trong mắt nàng khẽ run run, cái lạnh thấu xương cắt ngang dòng suy nghĩ của Amy, nàng bất giác ngẩng đầu lên, đôi mắt quét qua khu rừng thép, phía bên kia làn sương mù, một tia sáng lóe lên trong mắt nàng.

Khoảnh khắc nhìn thấy chùm ánh sáng, như thể trong đó có một thứ gì đó rất kinh khủng khiến nỗi sợ thoáng qua trên khuôn mặt Amy, bước chân nàng cũng khựng lại tại chỗ.

“Sao vậy? Amy.” Bologo tiến lên hai bước nhưng lại thấy Amy không theo sau.

"Không có... Không có việc gì."

Amy sửng sốt mất mấy giây, sau đó mỉm cười, lắc đầu nhìn vào Bologo và cố gắng hết sức để tránh nghĩ về chùm sáng kia.

"Hả? Trông ngươi không được tốt cho lắm, không muốn quay lại gặp Bailey sao?" Bologo cau mày.

Amy đơ ra một lúc, sau đó như thể nghe thấy một trò đùa cực kỳ buồn cười nào đó mà không thể không ôm bụng bật cười thành tiếng.

Chuyện này thật buồn cười.

"Haha! Bologo, ngươi..."

Amy đưa tay bám vào vai Bologo, cười mất một lúc mới ngừng lại được, sau đó thì đứng thẳng người, ánh mắt cũng trở nên sống động hơn một chút.

“Không có gì đâu, thậm chí ta còn khá thích sư tỷ,” Amy nói, “Lúc ở riêng thì sư tỷ khá dịu dàng.”

Bologo nói, "Dịu dàng? Vậy thì quá tệ, chỉ khi nào nghiên cứu thì Bailey mới có thứ gọi là dịu dàng ".

Hắn không nói đùa, trong thời gian làm việc cho Bailey, Bailey rất quan tâm đến mình, thậm chí còn hỏi han ân cần.

Amy lại bị Bologo chọc cười, rõ ràng chỉ là một câu rất bình thường nhưng nàng lại cười như nắc nẻ.

"Được rồi, được rồi, bình tĩnh lại!"

Amy cười quá lớn khiến những người khác đổ dồn ánh mắt sang, Bologo giật mình, đang định đưa tay ra bịt miệng Amy thì lại cảm thấy không ổn lắm.

Vì thế động tác của Bologo trở nên trông rất tức cười, hai tay múa may dừng ở giữa không trung, chần chừ hồi lâu mà chẳng đi tới đâu.

Không ngờ một chuyên gia nghiêm túc lại có mặt vụng về như vậy, Amy còn muốn bật cười thêm vài tiếng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Bologo thì vẫn cố nhịn lại và kiềm chế cảm xúc.

“Được rồi, ta ổn.” Amy nói, sau đó tự tin giơ ngón tay cái lên với Bologo.

Bologo thở phào một hơi, hắn hy vọng Bailey sẽ đưa cho mình một danh sách thăng cấp, cũng như một bản sao hướng dẫn bảo dưỡng cho Amy.

“Lát nữa ngươi có bận gì không?” Amy đột ngột hỏi.

"Không, dạo gần đây có thể coi như là đang được nghỉ phép, có chuyện gì thế?"

"Đã như vậy thì tối nay tiễn ta về nhà?" Amy nói.

"A? Nhưng Bailey..."

Bologo còn chưa kịp nói hết thì đã bị Amy ôm lấy cánh tay và nhìn với dáng vẻ khẩn cầu.

“Ngươi muốn làm gì?” Mánh khóe này rõ ràng vô dụng với Bologo.

“Ta… muốn đi chơi nhiều hơn, đây là cơ hội hiếm có.” Amy nói.

"Chà... vậy thì chúng ta không thể đến nhà hàng hay mấy nơi tương tự", sau một lúc suy nghĩ, Bologo giải thích, "Mặc dù chúng ta có thể đến một nơi nào đó kín đáo để kích hoạt Cơ Thể Cộng Hưởng, nhưng hẳn ngươi cũng không muốn ta quay lại Cục Trật tự với một đống quần áo đúng không".

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi Bologo đã thấy rất tệ.

"Ngay cả khi ta cảm thấy không có vấn đề thì ngươi không muốn lại rơi vào tay của Bailey một lần nữa chứ?"

Lời của Bologo khiến nụ cười trên mặt Amy méo xệch.

Tính cách của Bailey rất giống với mấy mụ phù thủy ở trong truyện, ngay cả khi Amy nói rằng nàng còn có một mặt dịu dàng thì Bologo vẫn rất khó để hình dung được hết nó.

Bologo đã từng nghĩ biết đâu Palmer lại có thể đối phó với Bailey. Khi phù thủy gặp phải một kẻ thiểu năng thì liệu sẽ có phản ứng kỳ diệu nào đó được sinh ra, nhưng kết quả Bailey tàn nhẫn nói, nếu Palmer, con quỷ xui xẻo này, dám đến gần Lõi lò thăng hoa, thì nàng gặp lần nào sẽ đánh lần đấy.

Palmer thật đúng là bị người ghét bỏ a.

Hai người ngồi xuống một băng ghế dài trên phố, trước đây Bologo chỉ mất chưa đầy vài phút để đi bộ từ Câu lạc bộ Kẻ bất tử đến Cục Trật tự, nhưng lần này chặng đường ngắn ngủi đó lại dài đến lạ thường.

Amy ngồi một bên, rất yên tĩnh, trong khi Bologo thì suy nghĩ xem những gì Amy có thể thử trải nghiệm.

"Bologo, cách đây rất lâu, ta thường đứng ở rìa Ngã Ba Vô Định và nhìn về thành phố này từ phía xa. Khi ấy ta cảm thấy thành phố này không thuộc về mình, ta sẽ không bao giờ được đặt chân vào đó."

Đột nhiên, Amy nói. Nàng không nhìn Bologo mà chỉ tập trung vào con phố sầm uất trước mặt, xe cộ chen chúc nhau, tài xế bấm còi inh ỏi, tuy ồn ào như vậy nhưng Amy lại cảm thấy rất thú vị.

"Nhưng bây giờ ta đang ở ngay trong thành phố này, nơi đây lại còn có cả người mà ta quen biết, nó đã trở nên không còn xa lạ với ta nữa."

Nàng quay đầu lại nhìn Bologo với vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.

"Ta biết bánh sinh nhật có mùi vị như thế nào, lại còn được xem cả phim. Giọng của ta đã có âm sắc, ngay cả biểu cảm của cũng không còn chết lặng nữa... Đây là điều mà trước đây ta chưa từng nghĩ tới."

Bologo cảm thấy bầu không khí có hơi... ấm áp, sau khi thử nhớ lại thì hắn thấy trong kiếp sống chuyên gia lâu năm của mình rất hiếm khi gặp phải tình huống như vậy.

Vậy phải nói gì bây giờ?

Bologo nghĩ.

"Dựa trên xác suất học thì chỉ cần sống đủ lâu thì chắc chắn sẽ có chuyện tốt xảy ra."

Bologo nghiêm túc đáp: “Vậy nên phải cố gắng sống sót a”.

Thời gian như ngừng lại trong vài giây, trông Amy có vẻ như đang phải nín cười, Bologo thì cảm thấy khó hiểu, chuyện này có gì vui hay sao? Cho đến khi không thể chịu đựng thêm được nữa thì nàng vỗ vào vai Bologo như một con hải cẩu đang lắc lư cái bụng của mình.

“Trời ơi, Bologo, đã có ai đó nói với ngươi rằng ngươi có khiếu hài hước không?” Amy cười đến mức sắp ngã ngửa ra sau.

"Buồn cười? Ta thấy ta rất nghiêm túc!"

"Đúng! Chính là cảm giác kể một câu chuyện cười với vẻ nghiêm túc này!"

"Hả?"

Phải nói không hổ là sư tỷ muội sao? Bologo bắt đầu cảm thấy Amy và Bailey có hơi giống nhau, nụ cười của nàng cũng thật kỳ lạ.

Sau đó cả hai lại im lặng, không ai nói một lời, chờ đợi thời gian trôi qua.

“Chúng ta đang ngẩn người?” Amy hỏi.

"Có lẽ... có chuyện gì vậy?"

"Kiểu gì cũng thấy là đang lãng phí thời gian, không giống với phong cách của ngươi."

"Ta? Phong cách nào?"

"Đại khái là... rất nghiêm ngặt, tận dụng từng giây từng phút, không bao giờ để thời gian trôi qua một cách lãng phí như vậy."

"Ồ? Đúng vậy, nhưng bây giờ ta đã tan làm."

"Tan làm?"

"Ừ, đã tan làm", Bologo duỗi thẳng eo, thả lỏng cơ thể, sau đó nói với giọng điệu lười biếng: "Cục Trật tự không trả tiền làm thêm giờ sau khi tan làm, vậy tại sao còn phải chuyên nghiệp như vậy?"

"Không tệ, Bologo."

Amy nói một câu khó hiểu, sau đó đứng dậy và đưa tay ra kéo Bologo lên.

"Đi thôi, đã đến lúc phải về."

“Thật?” Bologo hỏi, “Ta cứ tưởng ngươi muốn ở ngoài lâu hơn.”

"Còn nhiều cơ hội trong tương lai", Amy nói, "Đợi đến khi mọi thứ kết thúc thì sao?"

"Mọi thứ kết thúc? Ý ngươi là Taida?" Bologo hỏi.

"Ừm, hừ, đợi sau khi chuyện của sư phụ kết thúc thì sẽ không có chuyện gì khác có thể ảnh hưởng đến chúng ta. Đến lúc đó thì muốn làm gì đều có thể thoải mái đi làm." Amy mơ về một tương lai tươi sáng.

“Vậy ngươi có muốn chuyện gì làm gì sao?” Bologo hỏi hỏi ngược lại.

Amy suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, "Không nghĩ ra được, ngươi có đề nghị gì không?"

Lần này đến lượt Bologo là người im lặng, hắn lộ ra vẻ buồn khổ.

Cuộc sống hàng ngày của Borlogo rất có quy luật, quy luật đến mức nhàm chán, nhưng bản thân hắn lại rất thích nó, nhưng nếu thêm cả Amy vào...

“Nhắc mới nhớ, Jeffrey đã cấp cho chúng ta một chiếc xe hơi”, Bologo nghĩ đến chuyện này. "Bởi vì hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc nên chúng ta đã được cấp một chiếc ô tô để đi thực địa, nó đang được đậu ở bãi đỗ xe bên ngoài Cục Trật tự."

"Sau đó?"

"Ta có thể đưa ngươi đi dạo một vòng, thành phố này khá lớn... chỉ có hai chúng ta."

Nghe đến đây, Amy hơi ngạc nhiên, không ngờ lúc này Bologo lại giác ngộ, nhưng ngay sau đó Bologo bổ sung thêm.

"Hai chúng ta là đủ rồi, cách Palmer xa xa một chút", hắn thấp giọng càu nhàu, "Đúng là một thảm họa khi kết hợp phương tiện giao thông với Palmer."

Bologo kể lại trải nghiệm đầu tiên của hắn khi cưỡi chiếc mô tô sidecar với Palmer.

Amy sững sờ, rồi lại bật cười như nắc nẻ. Bologo thực sự không hiểu, khi hỏi nàng đang cười cái gì thì Amy không trả lời mà chỉ lè lưỡi nhìn Bologo.