Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 294: Cái kết


Dù cuộc hành trình có dài đến mấy thì cũng có điểm tận cùng, Bologo và Amy đang đứng trước cửa Cục Trật tự chào tạm biệt nhau.

Nhờ năng lực bẻ cong nhận thức của Phòng Khai Hoang mà cho dù đầu đường bên kia rất náo nhiệt, nhưng đường phố bên này lại rất yên tĩnh, chỉ có Bologo và Amy đứng ở đây.

Bologo không vội chào tạm biệt Amy bởi những lời của Sore cứ văng vẳng trong tâm trí hắn.

“Amy, còn nhớ những gì ngươi đã nói với ta trong Vùng đất bị bỏ hoang không?” Bologo hỏi.

"Là gì?"

“Giữa chúng ta không nên nói dối, chúng ta phải tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau”, Bologo nhắc lại.

“Đúng vậy, có chuyện gì thế.” Amy khẳng định câu nói này.

“Ngươi… có đang giấu giếm ta điều gì không?” Bologo tiếp tục hỏi.

"Không." Amy trả lời rất dứt khoát, sau đó hỏi ngược lại, "Tại sao ngươi lại hỏi chuyện này?"

“Chẳng qua ta nghĩ nếu ngươi có tâm sự gì thì chúng ta là bạn, ta có thể giúp ngươi, chắc hẳn ngươi cũng hiểu điều đó.” Bologo nói.

Amy chớp mắt. "Hả? Đây có phải là một lời hứa hay không?"

"Ta không có nhiều bạn bè, ngươi có thể nghĩ như vậy."

Có lẽ cảm thấy hơi mỏi do đứng nên Bologo ngồi xuống dọc theo bậc thềm, một lát sau Amy cũng ngồi xuống theo.

Hai người tựa vào nhau, dưới thành phố khổng lồ, hai bóng dáng có vẻ nhỏ bé đến lạ thường.

“Bologo, trên thực tế, có một số việc ngay cả bạn bè cũng không thể giúp được.” Amy nhỏ giọng nói.

"Ví dụ?"

“Chẳng hạn như thứ gì đó đi ngược lại nguyên tắc của ngươi?” Amy quay đầu lại nhìn Bologo với một nụ cười.

“Cũng giống như sư phụ, sư phụ đã từng là Bộ trưởng của Lõi Lò Thăng Hoa và là thầy của sư tỷ, ta nghĩ mối quan hệ này đã đủ thân thiết? Nhưng khi sư phụ phát điên lên thì mọi người đều ngăn sư phụ lại thay vì giúp người thực hiện ước nguyện của mình."

"Nhưng những gì Taida đã làm..."

Ngay khi Bologo vừa định nói thì đã bị Amy cắt ngang.

"Rất điên rồ, ta biết, vì vậy khi một điều gì đó trái với nguyên tắc và trở thành một sai lầm không thể tha thứ thì bạn bè không thể giúp được mà chỉ có thể đi một mình."

Giọng Amy trầm xuống, “Bản thân sư phụ cũng hiểu được chuyện này, việc mình đang làm là sai, nhưng lại không thể hòa giải với chính mình.

Ông ấy không thể thuyết phục mình từ bỏ Alice.

Nhưng cũng không thể nhờ bạn bè giúp đỡ, lại càng không dám đoán bạn bè nghĩ gì, nên chỉ có thể đi lầm đường và không bao giờ nhìn lại."

Bologo không biết phải nói gì.

“Nếu ta muốn thực hiện một điều ước, mà điều ước này lại đi ngược lại nguyên tắc của ngươi, ngươi sẽ làm gì? Bologo?” Amy đột ngột hỏi.

"Đi ngược lại với nguyên tắc và trách nhiệm của mình để giúp ta thực hiện ước nguyện, hay từ chối và ngăn chặn tất cả?"

Bologo còn chưa kịp trả lời thì Amy đã vừa cười vừa nói.

"Đây là một tình huống tiến thoái lưỡng nan. Nếu ta nhờ ngươi giúp đỡ mà ngươi không giúp thì ta sẽ rất buồn, nhưng khi phải nhìn ngươi đi ngược lại với nguyên tắc của mình ta cũng sẽ rất buồn. Vậy nên chẳng thà không nói gì với ngươi ngay từ ban đầu.

Ta sẽ không thất vọng, ngươi cũng sẽ không rơi vào tình thế khó xử.

Ta nghĩ sư phụ hẳn cũng nghĩ như vậy."

Amy có thể cảm nhận được tâm trạng của Taida lúc đó.

"Thay vì giao quyền lựa chọn cho người khác và thử suy nghĩ của họ thì tốt hơn hết là không nên kỳ vọng vào bất kỳ ai ngay từ đầu, cũng như luôn nắm chắc quyền lựa chọn trong tay mình."

Vậy nên Taida mới đeo cái mặt nạ con rối màu trắng kia và lấy thân phận Nhà ảo tưởng để làm việc.

Bologo im lặng. Có thể nói mình tiếp xúc với Amy bắt nguồn từ việc Bailey nhờ, nàng không thể giúp Taida, cũng không muốn trở thành kẻ địch của sư phụ nên chỉ có thể nhờ Bologo theo dõi những chuyện này để tránh điều tồi tệ nhất xảy ra.

Nhưng cuối cùng nó vẫn phát sinh.

Vẻ mặt của Bologo rất bình tĩnh, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, nơi mà sương mù tràn ra từ Khe nứt lớn tạo thành một tấm màn chắn không khí khổng lồ ngăn mọi ánh sáng lại.

"Vậy... ngươi có ước nguyện không? Amy?"

"Ta? Ngươi có thể đoán xem."

"Trở thành một con người?"

"Không phải chúng ta đã từng nói về chuyện này sao? Con người quá yếu ớt, làm người thì có ích lợi gì cơ chứ."

Nói đến đây, Amy sực nhớ ra điều gì đó, sau đó ra vẻ bí ẩn giơ tay trái lên và chuyển động năm ngón tay, "Đoán xem cánh tay của ta có thể biến thành cái gì?"

“Dao quân dụng đa chức năng?” Bologo đáp mà không cần phải suy nghĩ.

"Đoán đúng."

Thế mà Amy lại gật đầu đồng ý, không biết là thật hay là đùa.

“Vậy rốt cuộc điều ước của ngươi là gì?” Bologo hỏi lại lần nữa.

"Không có gì, chỉ là...

Một điều ước rất nhỏ bé, tầm thường."

Amy tỏ ra bí hiểm và không chịu nói thẳng, nàng cố tình hứa để treo Bologo khẩu vị: "Như này đi, nếu ngươi mời ta ăn điểm tâm ngọt, ta sẽ nói cho ngươi biết, thế nào?"

"Cứ thế? Một món món điểm tâm ngọt?"

“Dù sao đi nữa thì ngươi cũng là ngươi ăn, còn ta sẽ cảm nhận được, ngươi còn muốn gì nữa?” Amy buồn bực nói.

"Không... chẳng qua là, ta cảm thấy, chỉ có thế này thôi sao?"

"Ta đã nói rồi, rất nhỏ bé, không đáng kể. Nếu như ta mở rộng miệng chẳng phải là ngay tại chỗ lên giá rồi?"

Amy đứng dậy, rũ sạch lớp bụi trên người, rồi nói: "Ngày mai sau khi tan làm, địa điểm do ngươi chọn, thế nào?"

"Được, vậy tối mai ta đến đón."

Kể từ khi Jeffrey kết toán phần thưởng cho cuộc đột kích, Bologo bây giờ có thể coi là một người giàu có, thậm chí hắn còn đang cân nhắc xem có nên chuyển nhà đến gần Cục Trật tự hay không, còn về việc chiêu đãi Amy một bữa điểm tâm ngọt thì quá dễ dàng.

"Hẹn gặp vào ngày mai!"

Bologo vẫy tay với Amy, đưa nàng đến Trụ cột của sân trong, nhìn nàng bước vào thang máy rồi mới chậm rãi rời đi.

Sau khi chào tạm biệt Amy, Bologo quay trở lại câu lạc bộ kẻ bất tử, trong quán bar chỉ còn lại Bode đang thu dọn hiện trường, Saizon không biết đã chạy đi đâu, còn Weil thì hẳn đã tìm bừa một phòng nào đó để ngủ.

Về phần Sore thì còn đơn giản hơn, màn đêm buông xuống chính là lúc Sore trổ tài, nghe nói rằng Sore đã trở thành một huyền thoại trong hộp đêm ở Opus.

Bologo chỉ hy vọng lúc hắn trở về sẽ không quá ồn ào, khác với đám người rảnh rỗi này, ngày mai mình vẫn phải đi làm.

Trước khi trở về phòng, Bologo dừng lại và mở cánh cửa ngay bên cạnh. Vừa bước vào, một mùi rượu nồng nặc đã phả thẳng vào mặt.

Palmer đang nằm trên giường với nước dãi chảy ròng ròng trên miệng. Thấy người cộng sự của mình không chết vì ngộ độc rượu, Bologo yên tâm quay về phòng và nằm bẹp xuống đó.

Nhìn như này thì mình có thể coi như là bạn cùng phòng với Palmer, chỉ mong rằng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.

...

"Về sớm vậy?"

Bailey đẩy cửa phòng ngủ ra và nhìn Amy với vẻ ngạc nhiên, "Ta tưởng rằng hai người các ngươi sẽ không về cho đến quá nửa đêm."

Amy không hề có ý định trả lời câu hỏi vô nghĩa của Bailey.

“Nếu vậy… có muốn ngủ với sư tỷ hay không?” Bailey vừa nói vừa mở hẳn cửa ra lôi Amy vào.

“Không, không, không!” Amy vội xua tay và từ chối thẳng thừng.

"Thế thì đáng tiếc a, ngủ ngon!"

"Đợi một chút!"

Bailey đang định đóng cửa thì Amy bỗng đưa tay ra ngăn, thấy thế Bailey nheo mắt cười khúc khích, "Sao, thật sự muốn ngủ cùng với ta?"

"Ngươi bình thường một lúc có được hay không!" Amy chặn lại.

"Được, được rồi, ngươi muốn nói gì?"

Amy suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên dang tay với Bailey khiến nàng sửng sốt một hồi, sau đó mơ mơ màng màng nhận một cái ôm.

“Tự dưng lại đổi tính?” Bailey có chút hoang mang, nhưng động tác trên tay thì không hề có ý dừng lại.

Amy không giải thích gì mà chỉ nói với Bailey sau khi buông ra.

"Ngủ ngon, mai gặp."

"Ngủ ngon... Ngủ ngon..."

Cho đến khi Amy rời đi, Bailey vẫn còn mơ màng, không hiểu nổi sự nhiệt tình đột ngột này của Amy đến từ đâu, chỉ đành véo vào lòng bàn tay, rồi nhớ lại cảm giác vừa rồi, sau đó cảm thán đồ mình làm đúng là hạng nhất.

Sau khi chào tạm biệt Bailey, Amy quay đầu bước ra khỏi khu ký túc xá dành cho nhân viên, về cơ bản thì nàng không cần phải ngủ, nên trước kia vào đêm khuya thì nàng thích làm những việc lặt vặt hoặc bảo dưỡng cơ thể.

Bailey biết điều này nên không hề nghi ngờ chút nào.

Biểu cảm của Amy dần trở nên lạnh lùng như thể vừa đeo thêm một lớp mặt nạ. Nàng đi đến Lõi Lò Thăng Hoa, nhưng không dừng lại mà lại đi qua từng cánh cửa, sau đó quay về Sân trong của mê cung ở tầng một.

Vào lúc nửa đêm, hầu hết các nhân viên đã tan làm, chỉ còn một vài người trực ban trong Cục Trật tự.

Amy lặng lẽ tiến về phía trước, sự hiện diện của nàng mỏng manh như một bóng ma, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Nhờ mang theo giấy thông hành tạm thời nên Phòng Khai Hoang đã xác định nàng là một đơn vị thân thiện.

Mọi thứ diễn ra theo cách rất yên tĩnh, không hề có chút bất ngờ.

Cuối cùng thì Amy đã đến cửa chính của Cục Trật tự, đây cũng chính là nơi nàng đã chào tạm biệt Bologo cách đây không lâu, hiện giờ nàng lại trở lại.

Amy thở phào một hơi, trong suốt quá trình, nàng vô cùng căng thẳng, nhưng cũng may là mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ.

"Khả năng ngụy trang như một đứa trẻ của ngươi thật tuyệt vời, ngay cả Bologo cũng bị ngươi lừa cho quay vòng vòng." Một giọng nói dịu dàng vang lên, Alice xuất hiện từ phía sau Amy.

"Hai ta đều biết kết quả là gì", Alice tiếp tục, "Nhưng ngươi vẫn muốn thử sao?"

"Ừm... Ta nhất định phải thử, nếu không trong lòng luôn có chút hi vọng không nên có."

Amy thì thầm, "Ta cần phải có một cái kết."

"Ồ? Ngươi cuối cùng cũng trở nên dũng cảm!"

Alice khen ngợi, sau đó quay đầu nhìn về hướng câu lạc bộ Kẻ bất tử, rồi lại thở dài, "Chỉ tiếc cho Bologo, đoán xem hiện giờ hắn đang làm gì? Để ta nghĩ xem... nghiên cứu xem ngày mai nên mời ngươi ăn điểm tâm ngọt ở đâu?"

Nàng bật ra một tiếng cười khiến người phiền muộn như muốn chế nhạo tất cả.

"Hắn đang chuẩn bị cho một cuộc hẹn không bao giờ có thể thực hiện được, thật là thú vị."

Đối với chuyện này, Amy không trả lời mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn vào chùm sáng cao chót vót, nó giống như một dấu hiệu chỉ đường cho Amy.

Amy đi về phía ánh sáng, sau khi nàng rời đi, một sức mạnh kỳ lạ trào dâng trong Phòng Khai Hoang, nó ý định vươn cánh tay hư vô ra kéo Amy trở lại.

"Yên lặng."

Alice giơ tay lên ngăn lực kéo kia lại.

"Đừng làm phiền ta."

Sức mạnh điên loạn kia tỏa ra ngang dọc, sau đó trùm lên hơi thở của Amy, thậm chí khiến Phòng Khai Hoang đánh mất mục tiêu chỉ trong nháy mắt, cuối cùng chỉ có thể để mặc Amy rời đi, ngày càng trôi xa hơn.