Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 295: Hy sinh bản thân


Trời đã về khuya, đường phố ở Opus cũng chìm vào tĩnh lặng. Trên con phố vắng, chỉ có bóng dáng cô độc của Amy đang chầm chậm bước đi.

Chẳng bao lâu, Amy đã bước đến trung tâm thành phố, nơi có một vết sẹo khổng lồ trải dài trên mặt đất.

Làn sương mù đang phả thẳng vào mặt, rất nhiều người lộ vẻ cực kỳ bối rối khi lần đầu tiên nhìn thấy Khe nứt lớn, bởi vì dù sao thì vùng đất này cũng thật kỳ lạ và đáng sợ như thế.

Nhưng Amy thì khác, trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng, có thể nói là gần như toàn bộ thời gian đã dành cho khe nứt tối tăm và ẩm thấp này.

Khe nứt lớn đáng sợ trong mắt người khác lại là quê hương ấm áp đối với Amy.

Rõ ràng vừa mới chỉ rời khỏi đó chưa được bao lâu mà nàng đã cảm thấy mình như xa cách hàng chục năm.

Chùm sáng trong mắt dần trở nên rõ ràng, đây là một chức năng đã được thiết kế trong Lõi vĩnh cửu từ cách đây rất lâu để ứng phó với những trường hợp khẩn cấp, giờ nó được kích hoạt để chỉ dẫn phương hướng cho Amy.

Bóng dáng Alice theo sát phía sau, thỉnh thoảng đánh giá Amy, quan sát cặp đồng tử run rẩy và gương mặt cố ra vẻ bình tĩnh của nàng.

Âm thanh hỗn tạp của dòng điện vọng lại bên tai Amy. Ngay sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa, Amy sững sờ, dừng bước, nhìn bóng tối cuộn trào trong sương mù.

Bóng tối tan dần, hai bóng dáng quen thuộc đứng ở rìa hành lang.

“Tốt, chúng ta đến đây là được rồi.” Bóng dáng cao lớn nói.

“Tại sao lại không thể tiến lên, phía trước rõ ràng vẫn còn đường.” Bóng dáng thấp bé không hiểu hỏi.

Bóng dáng cao lớn nhẹ giọng nói: "Bên ngoài là thế giới không thuộc về ngươi."

Bóng dáng thấp bé nghiêng đầu, hiển nhiên là nàng không hiểu thế giới bên ngoài vì sao lại không thuộc về mình, rõ ràng đã được sinh ra, tại sao phải bị giam cầm ở mảnh đất nhỏ bé này?

Nhưng nàng không bối rối về nó quá lâu, nàng không hề biết gì về thế giới bên ngoài, cũng không có bất kỳ ham muốn nào, chưa kể bây giờ nàng rất thích cuộc sống này, ngay cả khi không được đi ra ngoài thì cũng không cảm thấy có gì quá khó chịu.

"Ngươi là một kẻ ngoại lai, những kẻ ngoại lai không được chào đón trong quần thể, nhưng ở đây thì khác, Khe nứt lớn chào đón tất cả mọi người."

Ông ta đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của nàng, từng ngón tay thô ráp lướt qua khe hở trên các mối nối kim loại.

Nàng miễn cưỡng có thể hiểu được những điều này, sau đó giơ tay lên, để lộ lòng bàn tay bằng kim loại lạnh lẽo, đinh tán được bố trí dọc theo các cạnh, ngoài ra có thể nhìn thấy dây cáp màu xanh và đỏ giữa các khe hở.

Nàng khác, cơ thể ông ấy mềm mại và ấm áp, còn cơ thể mình thì cứng và lạnh lẽo.

Nhưng nàng cũng chẳng có vấn đề gì, mình có thể làm được nhiều việc mà ông ấy không thể, chẳng hạn như có thể dùng tay gõ đinh trực tiếp thay vì phải dùng dụng cụ.

"Vậy sao? Vậy thì cứ ở đây mãi đi, ta cảm thấy có gì không tốt đâu", nàng nói.

Alice đứng quan sát cảnh tượng hư ảo này từ xa, đang định nói gì đó thì lại nghe thấy tiếng bước chân lùi dần lại, ngoảnh đầu lại thì thấy Amy đã đi được một quãng đường dài.

Amy cố gắng giữ bình tĩnh, bỏ qua ảo giác của ký ức đó, nhưng dù Amy phớt lờ chúng như thế nào đi chăng nữa thì vô số bóng dáng vẫn sừng sững trong sương mù.

Hai bóng người lại xuất hiện trên hành lang giữa không trung, bóng người cao lớn nâng cao bóng người thấp bé lên, bóng người thấp bé đưa tay ra chạm vào luồng khí lung linh ngay phía trên.

"Khe nứt lớn chứa đầy thứ khí thải giả kim này. Sau khi thu thập đủ là khi trở về ta có thể dạy ngươi cách phân hủy chúng."

"Tốt!"

Amy đi qua hành lang trên không, đập tan hình bóng hư ảo thành bụi mịn, Alice không nói một lời, theo sát nàng như một con sói hoang đang bám theo con mồi.

Dạo bước qua hành lang trên không, Ngã Ba Vô Định đã gần trong gang tấc, dưới mép vách đá, hai bóng người thu nhỏ lại trong bóng tối.

"Nhìn đi, khi trời mưa, nước đọng sẽ chảy vào Khe nứt lớn, từng dòng nước xiết sẽ lần lượt đổ xuống theo vách đá như một thác nước."

Ông ta chỉ vào vách đá phía xa, nơi mà dòng nước ào ạt đang tràn vào Khe nứt lớn.

"Chúng ta sắp về nhà rồi đúng không? Nếu không ta sắp bị rỉ sét!" Nàng không có tâm trạng để thưởng thức cảnh sắc.

“Không sao, không sao, sau lần nâng cấp này, ta đã thay kim loại giả kim cho ngươi, đừng lo lắng về chuyện đó.” Ông ta nói.

Nàng lại giơ tay lên, lòng bàn tay thô ráp bằng kim loại không còn nữa, mà thay bằng bàn tay tinh xảo như đồ thủ công mỹ nghệ, bề mặt kim loại được đánh bóng sáng loáng, ngón tay mảnh khảnh giơ lên hạ xuống cực kỳ linh hoạt.

Sau đó là càng nhiều bóng người hơn.

Bóng người cao lớn đã thay cho nàng nhãn cầu mới, lắp đặt thêm hệ thống thính giác mới, sau đó là sửa lại toàn bộ để giúp nàng trở nên giống với người hơn.

Nàng như một tác phẩm điêu khắc bằng đất sét, nhờ quá trình vun đắp và chỉnh sửa liên tục mà từng bước biến thành một con người, biến thành... một người nào đó.

Amy dừng lại, nàng có thể nhìn thấy ánh sáng bốc lên từ sương mù, đó là điểm đến của nàng, nhưng bước chân vẫn không ngừng nãy giờ bỗng chậm lại, sau đó dừng hẳn.

"Muốn chạy trốn sao? Amy, giờ quay đầu lại vẫn còn kịp, ngươi có thể trở về Phòng Khai Hoang và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ta có thể giúp ngươi che giấu mọi dấu vết của mình, sẽ không có ai biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm nay." Giọng Alice vang lên bên tai.

Amy phớt lờ Alice, kể từ khi bước vào Khe nứt lớn, nàng đã ngừng đáp lại bất kỳ lời nào của Alice.

Khoảng lặng ngắn đã cho Amy thêm can đảm, như nàng đã nói trước đây, nhất định phải có một cái kết.

Không còn do dự nữa, Amy bước vào trong màn sương, nơi mà như thể có những linh hồn ác quỷ đang rình rập, kèm với hàng loạt tiếng rít kinh hoàng liên tục vang lên.

Bước lên hành lang thép, sau đó là đến sàn gỗ, không khí đang khuấy động với khí chất cổ xưa, Amy đứng đờ ra tại chỗ, ảo ảnh và thực tại chồng chéo lên nhau, nàng đang đứng trước một cánh cửa, tay đã nắm sẵn.

Xoay tay nắm cửa, một bóng người vừa thân quen vừa xa lạ đứng trước đó.

Nàng nhìn mình, ánh mắt chuyển từ bàng hoàng sang phấn khích, ôm lấy mình, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng khóc, sau đó nàng cứ lặp đi lặp lại.

"Alice, là ngươi sao? Alice."

Alice là ai?

Mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay sau đó đối phương cũng nhận ra rằng có gì đó không đúng nên đã cãi nhau với ông ta. Trong cuộc cãi vã mình mới biết tên vị khách là Bailey Late, nàng gọi ông ấy là sư phụ, thậm chí trong lúc kích động, Bailey còn gọi thẳng cái tên Taida Yazdet.

Mình đứng ngoài quan sát cuộc cãi vã, sau đó thì Bailey rời đi, trước khi rời đi còn không ngừng ngoái lại nhìn mình, trong căn phòng im ắng, ông ấy nhìn như đã già đi rất nhiều chỉ trong chốc lát, rồi mình bước tới, nhẹ giọng hỏi.

"Bailey là gì? Taida là gì?"

"Là nàng, là ta."

"Đây là... tên?"

Mình đã từng thấy trong sách mọi người đều được gọi bằng một từ nhất định, và đó chính là tên. Đến lúc này nàng mới nhận ra mình không có tên, ông ấy cũng chưa bao giờ nói điều đó với mình.

"Vậy... ta là gì?" Mình lại hỏi.

Taida im lặng một lúc lâu, sau đó nói với giọng lạnh như băng.

"Con rối giả kim."

Vượt qua tầng tầng lớp lớp ảo giác, đi dọc theo hành lang rỉ sét, băng qua những tòa nhà ngoằn ngoèo và kỳ quái, Amy tiến về phía sâu của Khe nứt lớn, cho đến khi chùm sáng đã gần trong gang tấc.

Nàng đã cố gắng hết sức để không nghe những tiếng nói đó, nhưng cuộc cãi vã và tiếng ồn ào ngày càng lớn đến mức chói tai.

Sương mù gần như bao phủ toàn bộ tầm nhìn, hành lang dài thoắt ẩn thoắt hiện trong màu trắng xám hỗn loạn, một cánh cửa khác bỗng hiện ra trong màn sương.

Amy nhớ như in cánh cửa này.

Những ngày sau đó, Amy vẫn luôn tự hỏi liệu mọi chuyện có khác đi nếu nàng không mở cánh cửa đó ra.

Nhưng mình sẽ luôn phải đẩy nó ra, đây là định mệnh.

Vì vậy, nàng đã đẩy cánh cửa ra và nhìn thấy một “mình” khác đang nằm trên giường.

Nàng vốn nghĩ mình là duy nhất.

Thật là buồn cười.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Taida luôn dịu dàng giờ lại vô cùng tức giận.

"Nàng là..." Nàng không hiểu, ánh mắt thấp thỏm lo âu.

Cơn giận của Taida đột ngột biến mất, ông ta đứng một lúc lâu, rồi đưa ra lời giải thích của mình.

"Alice Yazdet, nàng là con gái của ta."

Trò chơi thật giả đã kết thúc, Taida cho rằng đã đến lúc giải thích tất cả và vạch ra một đường giới hạn.

Nhất thời nàng không thể xử lý nổi lượng thông tin này, đầu óc Amy rối bời đến mức gần như muốn nổ tung.

Nhìn người đang say ngủ trên giường, nhìn cơ thể không khác gì chính mình đó, sau đó nhìn xuống hai tay, một cảm giác sợ hãi khó tả trào dâng từ tận đáy lòng.

Nàng loạng choạng lùi lại ngồi dựa vào tường, gào thét trong kinh hoàng.

"Không... Không, không đúng lắm..."

Nàng thì thầm, nàng chỉ là bản thân nàng mới đúng, đáng lẽ phải như vậy...

Taida không nói gì mà bế nàng lên, sau đó mở một cánh cửa khác và ném nàng vào.

Nàng bị ném vào đống rác rưởi, nàng không hiểu tại sao Taida lại trở nên hung dữ như vậy, rõ ràng trước đây ông ấy không như thế này... Ông ấy bị bệnh sao? Nàng biết loài người rất yếu ớt, khi mắc bệnh tính khí của một vài người sẽ thay đổi đáng kể.

Đúng vậy, Taida đang bị bệnh, chỉ cần ông ấy khỏi hẳn mọi thứ sẽ trở lại như xưa.

Thế nhưng...

"Như ngươi đã thấy, nàng mới là con gái của ta."

Taida giọng không chút cảm xúc, giải thích mọi thứ về kế hoạch phục sinh của mình cho nàng.

Những lời đó chẳng khác nào tiếng thì thầm của ma quỷ, Ánh sáng của Aether chập chờn trên cơ thể nàng, nàng cảm thấy mình sắp bị quá tải.

"Thế nhưng..."

Nàng lắc đầu quầy quậy như muốn phủ nhận tất cả.

"Ta mới là con gái của ngươi hả?"

Taida lạnh lùng nhìn nàng, sau đó nói, "Nhìn xung quanh xem."

Nàng quay đầu lại, vô số con rối bị bỏ hoang chất thành đống, đôi mắt của chúng trống rỗng, như thể đã chết đi, bóng tối dày đặc tràn ngập trong đó.

Sau khi nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm, cảm xúc của nàng trở nên tê liệt, nàng nhớ lại những ký ức tươi đẹp đó, tất cả đều rất chân thực, nhưng nỗi đau hiện tại cũng sắc chẳng khác dao.

Nàng không hiểu, Taida đã từng đối xử tốt với mình như vậy, tại sao bây giờ lại tàn nhẫn như thế, chẳng nhẽ chỉ bởi vì thân phận khác biệt của mình hay sao?

Taida từ từ khép cửa lại, mọi ánh sáng đồng thời biến mất, nàng vất vả bò đến, nhưng vẫn không thể ngăn nổi cánh cửa đang đóng dần.

Gõ mạnh vào cửa, phát ra những tiếng cầu xin, nhưng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào từ phía sau đó.

Nàng sợ hãi thu mình trong góc, lúc này Alice đến và ngồi xuống cạnh nàng.

Không ai biết rằng Amy không hề ngoan hiền như vẻ bề ngoài, mà ngược lại còn là một đứa trẻ gian xảo, dối trá.

Thân phận bi thảm của một con rối giả kim khiến tất cả những ai biết nàng đều sẽ cảm thấy đồng cảm, vẻ mặt chết lặng và giọng điệu thờ ơ cũng khiến những lời nói dối của nàng trở nên liền mạch.

Bologo đã nghe thấy câu chuyện này từ miệng của Amy và Taida, nhưng cả hai đều không nói sự thật, chỉ có họ mới biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.

“Đó là ngày ngươi xuất hiện.” Amy thì thầm.

Alice đứng ở một bên, đưa tay ra sau lưng, "Ngươi cần ta, vậy nên ta mới xuất hiện, chẳng phải vậy sao?"

Amy không đáp lại bởi nàng nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần.

Taida tới.

Khi Taida mở cửa ra lần nữa thì đã là ngày hôm sau, và nàng ngồi ngẩn ra cạnh đống xác con rối, trông chẳng khác nào một con rối khác.

Taida hỏi, "Ngươi đã biết vị trí của mình chưa?"

Nàng không trả lời mà chỉ không ngừng lẩm bẩm một câu, giọng của nàng thấp đến mức chỉ có nàng mới có thể nghe thấy nó.

"Ta không phải là vật thay thế của bất kỳ ai, ta không phải... Ta đặc biệt, ta là duy nhất..."

Như một câu thần chú để buộc mình phải tin.

Ảo giác sụp đổ, một vách đá chắn ngang, Amy trông có vẻ hơi mệt mỏi nhưng vẫn đâm thẳng vào vách đá, sau đó xuyên qua đó. Cánh cửa quen thuộc đã gần trong gang tấc, nàng do dự một lúc rồi gõ cửa.

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, sau đó từ khe nứt nhỏ của cánh cửa bị đẩy ra lộ ra một khuôn mặt đáng sợ.

Cảm giác quen thuộc đã không còn, thay vào đó là sự xa lạ đến đáng sợ, râu mọc lộn xộn khắp mặt, đôi mắt trũng sâu, con ngươi ẩn hiện trong bóng tối lấp lánh ánh sáng điên cuồng.

Amy có chút sợ hãi khi nhận ra người đàn ông trước mặt, ông ta phờ phạc, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười cuồng tín, giống như một tên điên lên cơn cuồng loạn.

Taida nhìn chằm chằm hắn hồi lâu nhưng không nhận xét bất kỳ điều gì về bộ dạng của Amy hiện tại mà chỉ đẩy hẳn cửa ra, "Vào đi, bọn họ sẽ tìm được nếu mở miền ảo quá lâu."

Bước vào xưởng giả kim, Amy sững người tại chỗ, mùi dầu máy từng tràn ngập nơi đây đã biến mất, thay vào đó là mùi máu tanh tưởi.

Nàng nhìn thấy từng mạch máu dày duỗi ra từ các góc tối, máu đang cuộn trào ra dưới màng, nước chảy xối xả, thịt như dây leo quấn khắp sắt thép, điều khiển máy móc hoạt động. Mặt đất thì bị bao phủ bởi một lớp máu thịt trông như thảm thực vật, vô số mầm thịt trong đó đang không ngừng lắc lư.

Amy thậm chí còn có thể lờ mờ nghe thấy một âm thanh trầm thấp, nghe như một tiếng trống trận vang lên trong bóng tối, đi kèm với nó là mặt đất rung chuyển với tần suất rất nhỏ.

Trong hang ổ bằng máu thịt này, dường như có một trái tim khổng lồ đang ngủ say trong bóng tối, khó có thể tưởng tượng khi nó thức tỉnh sẽ như thế nào.

Taida khóa cánh cửa sau lưng lại, miền ảo đã được đóng để cách ly ánh mắt tò mò của những kẻ khác. Còn về mấy thứ vặn vẹo kinh dị này Taida không hề có ý định giải thích.

“Alice còn ổn chứ?” Taida hỏi không chút cảm xúc.

Amy chạm lên ngực, "Nàng rất an toàn."

Là người tạo ra Amy, Taida đã sớm đoán được những gì nàng từng trải qua ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ khi cơ thể bị hư hỏng hoàn toàn thì mới cần tu sửa lại toàn bộ như này.

Taida không mấy quan tâm đến Amy mà chỉ nhấn mạnh, "Ngươi chỉ đang mượn mạng sống của nàng, nếu không thể bảo vệ nàng cho tốt..."

"Ta hiểu." Amy lạnh lùng trả lời.

"Biết vậy là tốt."

Taida quay lại với công việc bận rộn, với tay để tách phần thịt sền sệt và lấy các linh kiện kim loại ra.

Ông ta còn không quên dặn dò: "Trái tim bất diệt đã được cấy ghép, hiện giờ chỉ cần đợi nó dung hợp hoàn toàn với Alice là xong. Không cần làm gì trong thời gian này, ngươi chỉ cần yên tâm đợi là được."

Aether tăng vọt cạnh Taida, cánh tay tạo ra từ tưởng tượng nắm lấy các bộ phận nặng và xếp chúng sang một bên.

Khoảng thời gian này ngoài công việc phục sinh Alice đầy bận rộn ra thì về cơ bản Taida đang chế tạo xưởng giả kim thành một pháo đài.

Taida hiểu miền ảo ở đây sẽ không thể che giấu mình mãi mãi, kiểu gì mình cũng sẽ bị phát hiện, nhưng may mắn là mình không phải liều chết chiến đấu với Cục Trật tự mà chỉ cần cầm cự cho đến khi mọi chuyện kết thúc là xong.

“Sao ngươi vẫn còn ở đây?” Taida quay lại thì thấy Amy vẫn đứng đó không rời đi.

"Ta chỉ muốn nhìn nơi này một lần nữa."

Amy ngước nhìn xưởng giả kim đã không thể nhận ra nữa, rồi nói với không nghe ra buồn vui.

"Sau khi dung hợp xong, Hòn đá triết gia trong Lõi Vĩnh cửu sẽ bị lấy đi đúng không? Đảo ngược thăng hoa để linh hồn trở về thể xác", Amy buồn bã nói, "Đến lúc đó ta sẽ hư hỏng hoàn toàn?"

Tất cả những nghi ngờ trước đây chỉ để đánh lừa Bologo, Amy biết rất rõ cái kết của mình nhưng điều nàng không ngờ là Bologo lại dễ bị lừa đến vậy, cứ như thể hắn tin bất cứ điều gì mình nói.

Điều này thật không tốt, Bologo càng dễ bị lừa thì Amy càng khó chịu.

"Ngươi sợ sao? Nếu vậy tại sao còn quay lại?" Taida hỏi.

"Ta không có nỗi sợ, ta là một con rối giả kim, lối tư duy của ta khác với con người," Amy bình tĩnh nói, "Con người sợ chết, nhưng ta thì không."

Amy mỉm cười, “Ngược lại, ta sẽ thấy rất vui bởi vì số phận của một công cụ đã được hoàn thành”.

Giá trị của cờ lê không nằm ở việc bị gỉ khi không hoạt động nữa mà nằm ở việc bị vặn gãy trong lúc vặn ốc vít.

Amy bước sang một bên, bóc từng lớp thịt và lấy ra một chiếc mặt nạ con rối quen thuộc, từng kí ức trong quá khứ ùa về trước mắt nàng.

Sau một hồi im lặng, Amy vẫn không nhịn được mà nói.

"Cha, con..."

Aether kìm nén cắt ngang lời nói của Amy, Taida từ từ ngoảnh đầu lại, khuôn mặt hốc hác trông đến gớm ghiếc tràn đầy vẻ tức giận.

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Amy."

Nhưng lần này Amy không lùi bước mà còn hỏi ngược lại: "Cha mẹ không nên yêu thương con cái sao?"

Sau khi nói xong Amy đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường, cuối cùng nàng đã hỏi ra câu hỏi này.

“Rốt cuộc ta là gì đối với ngươi?” Amy tiếp tục.

"Con rối giả kim."

Không chút do dự, Taida trả lời: "Một công cụ để hồi sinh Alice, ngươi đã hài lòng với câu trả lời này chưa?"

Giọng Taida rất bình thản, lộ ra một vẻ mệt mỏi đến khó tả.

Amy không phản bác mà đáp lại một cách máy móc.

"Ta đã hiểu, sư phụ."

Amy không ở lại đây thêm nữa mà quay lại đi vào sâu trong xưởng giả kim, nàng vốn định nghỉ ngơi trên băng ghế bảo dưỡng nhưng nó đã bị bao trùm bởi những lớp máu thịt.

Cuối cùng Amy đẩy cửa căn phòng cứ điểm, Bologo và Palmer xử lý nó rất tốt, trong lúc không có ai ở đây mà nơi này không hề bị máu thịt xâm nhập, mọi thứ vẫn y như lúc bọn họ rời đi.

Amy đóng chặt cửa lại, rồi từ từ ngồi xuống chiếc giường đơn của Bologo, sau đó vùi mặt vào trong đầu gối và lấy hai tay ôm lấy nó.

Cuối cùng nàng đã quay lại đây, đồng thời cũng đạt được câu trả lời từ miệng Taida để xác nhận cái kết này, nhưng thay vì cảm nhận được sự nhẹ nhõm như mong đợi thì lại là một nỗi cay đắng khó tả.

"Nhìn đi, xem ta nói có đúng không? Ông ta chưa từng quan tâm đến ngươi, ngay cả khi ngươi đóng giả làm Nhà ảo tưởng, phối hợp làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí hy sinh cả bản thân để hồi sinh Alice, Taide cũng chẳng hề nhìn ngươi thêm một giây.

Amy tội nghiệp, thế mà ngươi vẫn ấp ủ một kỳ vọng không nên có, ngươi cho rằng sự hi sinh bản thân sẽ khiến ông ta quan ngươi đến cô sao? "

Alice ngồi trên chiếc giường đơn của Palmer, khiêu khích nói.

"Công cụ chỉ là công cụ, ngươi chưa bao giờ là con gái của ông ta."

Amy vùi đầu sâu hơn.

"Nói cũng lạ, ngươi đúng là một người rất dễ thỏa mãn."

Alice bật cười, sau đó đến bên bàn và nghịch ngợm những thứ mà Bologo và Palmer đã để lại ở đây.

Đồ đạc cá nhân của Bologo là một vài cây búa và dao, cái tên này y như một nhà sưu tập vũ khí lạnh, ngăn kéo chứa toàn những vũ khí chết người, còn của Palmer thì lại là một đống mộng tưởng.

Điểm chung duy nhất của cả hai là đều chuẩn bị rất nhiều băng đĩa.

"Ngay cả Bologo, người gần gũi nhất với ngươi, cũng không đoán được ước nguyện của bạn, cái gì mà hiện thân trưởng thành? Trên thực tế, ngươi chỉ muốn thứ gọi là... tình phụ tử?

Hay là nói, một cảm giác được người khác công nhận nào đó?"

Alice nghịch ngợm với đống đĩa nhạc, sau đó lia lung tung đi xung quanh như phi tiêu, một số còn đập vào Amy, nhưng nàng không hề phản ứng.

"Thực ra, ngươi không cần phải quay lại. Bailey rất tốt với ngươi, thậm chí còn lấy ra những thứ này, ngươi hoàn toàn có thể chiếm được tình cảm và sự tán thành từ nàng.

Bologo cũng có thể, tên điên cuồng bạo lực khiến ngay cả ta cũng sợ còn bị ngươi lừa như chong chóng, lừa gạt tình thương từ hắn chắc chắn còn dễ hơn đúng không?"

Alice nói và liếc thời gian, "Giờ này chắc hắn đã ngủ rồi? Và mơ về ngươi?"

Trong những tràng cười không ngớt, Alice đặt một đĩa nhạc vào máy phát, đĩa từ từ xoay, tiếng ca nhẹ nhàng vang lên.

"Nhìn đi, ngươi còn quá nhiều lựa chọn, nếu ngươi chịu đợi ở Lõi lò thăng hoa thì có lẽ ngày mai Taida đã chết, tất cả sẽ kết thúc."

“Nếu ta không quay lại thì sẽ không bao giờ biết được đáp án.” Cuối cùng Amy cũng đáp lại.

"Hả? Tại sao ngươi muốn Taida công nhận?" Alice không hiểu, "Chỉ bởi vì ông ta là người tạo ra ngươi? Là người cha… trên danh nghĩa của ngươi?"

Amy không trả lời.

"Chà, giờ ngươi đã biết đáp án, nhưng lại khó có thể vượt qua, Amy," Alice tiến về phía Amy, "Thực ra ngươi cũng đã đoán được nó sẽ kết thúc như thế này?"

"Ngươi đã trao quyền lựa chọn cho Taida, nhưng Taida lại không chọn ngươi... Lý do ngươi giấu giếm Bologo cũng vì mục đích này, phải không?"

Alice xé toạc vết thương lòng của Amy không thương tiếc.

"Ngay cả cha của ngươi cũng không chọn ngươi chứ đừng nói là Bologo.

Ngươi không dám hỏi thử Bologo bởi nếu đến Bologo còn không chọn ngươi thì chút hy vọng mong manh cuối cùng sẽ bị tiêu diệt.

Nhìn trên góc độ này thì cuộc đời ngắn ngủi của Amy đúng là một thất bại."

Không có câu trả lời nào, Amy càng siết chặt mình hơn, một lúc sau, giọng nàng run run.

"Tại sao cha mẹ lại không yêu thương con cái của mình?"

"Tại sao ta lại không thể?"

"Chỉ vì ta là một rối giả kim hay sao?"

"Nhưng ta có gì khác gì so với con người, ta cũng có ý thức giống họ, thậm chí ta còn giỏi hơn rất nhiều người."

"Vậy thì tại sao?"

"Tại sao ta sinh ra chỉ để làm vật thay thế cho ai đó?"

Amy yên lặng, cố nhớ lại một số hồi ức tốt đẹp.

Vẻ ngoài của nàng luôn tạo ra ảo giác về tuổi tác chứ thực ra Amy chỉ là một đứa trẻ, không có mấy điều tốt đẹp trong cuộc đời ngắn ngủi của Amy.

Nàng nhớ đến Lễ hội Lời Lhề, nhớ lần đầu tiên được nếm một chiếc bánh sinh nhật, nhớ bộ phim đầu tiên mình xem, nhớ tới tay thám tử và chú chó săn kia...

Ban trí tuệ cho con rối giả kim, rồi nói với nàng rằng số phận sẽ bị thay thế.

Quá khủng khiếp.

Alice đến bên Amy, rồi từ từ ngồi xổm xuống và nhìn Amy đang đau khổ với vẻ đăm chiêu.

"Đừng trao quyền lựa chọn cho người khác một lần nữa, Amy, số phận của ngươi nên là của ngươi, đừng nỗ lực cố gắng tất cả vì ước nguyện lố bịch đó."

Alice lắc mạnh vai Amy và hét vào mặt nàng.

"Giờ ngươi đã có câu trả lời như ý muốn, ông ta không yêu ngươi, ngay cả khi ngươi có hy sinh bản thân thì điều đó vẫn không thay đổi."

Alice không thể ngừng cười khi nhắc đến điều này.

“Trẻ con là vậy đó, những cảm xúc mà ngươi khao khát sẽ không được đáp lại dù có cố gắng đến đâu.

Vì vậy, ngươi chỉ còn sự lựa chọn cực đoan nhất.

Hy sinh bản thân.

Trừng phạt Taida bằng cái chết, khiến ông ta ăn năn và công nhận sự tồn tại của ngươi. "

Nhưng dù vậy thì vẫn không có kỳ lời đáp lại nào, nếu so sánh thì Amy lại giống con người hơn, còn Taida chỉ là một cỗ máy chấp hành mệnh lệnh một cách trung thành.

"Ngươi muốn làm gì bây giờ? Giết Taida? Ta có thể giúp, hoặc hủy Alice, ta cũng có thể làm được.

Ta có thể khiến Taida cảm thấy hối hận, để ông ta sống trong đau đớn và ăn năn trong suốt quãng đời còn lại, ta có thể đặt mọi sự cực hình trên thế giới này lên ông ta!"

Alice tiến lại gần Amy và khẳng định: “Chỉ cần ngươi chọn ta, ta sẽ làm bất cứ điều gì”.

Amy lắc đầu.

"Không, ta không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, Alice vốn đã chết ngay từ đầu, không liên quan gì đến ông ấy, sư phụ... Chỉ là sư phụ quá cố chấp..."

Alice im lặng, sau đó cười nhạo.

"Hãy nhìn xem, Amy thật là tốt bụng. Ngươi có thể hiểu họ, nhưng ai có thể hiểu ngươi? Và quan trọng hơn là ai có thể yêu thương ngươi đây?"

"Ngươi nói đúng, nguyện vọng của ngươi thật sự rất nhỏ và không đáng kể, chỉ cần Taida tình nguyện dành một chút tình thương cho ngươi là ngươi có thể sẵn sàng hy sinh bản thân... kể cả ông ta có giả vờ đi chăng nữa thì ngươi vẫn chấp nhận.

Nhưng mong ước nhỏ nhoi đến mức này vẫn không thể thành hiện thực,"

Alice trở nên tức giận, "Ngươi nên ích kỷ, Amy."

Nàng nắm chặt tay như muốn nắm vận mệnh vào trong đó.

"Đã đến lúc nghĩ về bản thân! Đừng ước nguyện cho người khác, hãy ước cho chính mình, ước cho thứ mà ngươi thực sự khao khát!"

Amy khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt bi thương, sau đó hỏi lại câu hỏi kia, "Alice đã chết rồi, vậy ngươi rốt cuộc là ai?"

Alice mỉm cười khi nghe thấy thế, giọng của nàng vô cùng dịu dàng, chan chứa niềm chân thành.

"Hiện giờ ta là ai còn quan trọng nữa hay sao?"

Amy im lặng lắc đầu, "Đúng, không quan trọng."

Tiếng cười chua chát cất lên, Amy dựa đầu vào tường, lẩm bẩm một mình.

“Ta đọc được một câu như này trong sách, ngoại trừ đau đớn và bệnh tật, tất cả những đau khổ của con người đều bắt nguồn từ suy nghĩ của chính bản thân họ.

Nhưng ta không có đau đớn và bệnh tật, mọi nỗi đau của ta đều bắt nguồn từ chính bản thân ta.”

Amy từ từ nhắm nghiền hai mắt lại, chắc chắn sẽ không có ai lựa chọn nàng, cho dù phải trả giá bằng cái chết.

Nàng không dám thử suy nghĩ của người khác, đặt niềm tin vào người khác chẳng bằng nên tiến lên trong cô độc ngay từ đầu.

Amy chợt hiểu tại sao con người lại thích nuôi thú cưng, bởi chỉ có thú cưng mới thuộc về mình tuyệt đối, chỉ có thú cưng mới không bao giờ phản bội mình.

Nàng hiểu.

Chỉ khi chiếm hữu tuyệt đối một người, một sự vật hay một thứ nào đó có thể gửi gắm tình cảm, con người mới có thể dâng hiến mọi cảm xúc của mình mà không cần bảo lưu, không cần sợ hãi, bất chấp giá cả…

Thực ra Amy đã biết Alice là ai, nhưng nàng không hề sợ.

Chẳng qua là Amy cảm thấy hơi vô lý, giống như định mệnh, ngươi biết điều gì sẽ xảy ra nhưng lại không thể ngăn cản nó.

Không có gì để ngăn cản nó.

Thế là Amy đã đưa tay ra và nắm lấy một thứ hư ảo bị phân mảnh.

Amy đã thực hiện một điều ước, một điều ước ích kỷ.

Có tiếng gõ cửa vang lên, tay nắm cửa bị vặn, nhưng khi cửa được mở ra thì không còn là hành lang quen thuộc mà là bóng tối hỗn loạn.

Một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi bóng tối, hơi thở điên cuồng quẩn quanh quanh hắn.

"Ta đã có Hạt giống không tưởng... nên giao dịch giữa hai ta đã xong, Nhà ảo tưởng."

Gray nói rồi đặt chiếc hộp sắt dưới chân, hắn không nhiều lời, lập tức đóng cửa lại và biến mất trong bóng tối mịt mờ.

Chỉ còn một mình Amy nằm co quắp trong phòng với tiếng hát đang dần cất lên.

“Ta muốn có một cơ thể hoàn chỉnh, một linh hồn trọn vẹn.

Ta ước gì mình được như ngươi, nhưng ta lại kỳ quặc và lạc lõng.”

(P/S: gãy tay -_-, và cơn giông tố bắt đầu)