Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 296: Ngã ba


Bologo ngơ ngác ngồi bên mép giường, phải mất mấy phút mới tỉnh hẳn lại khỏi cơn ngái ngủ, liếc nhìn đồng hồ trên tường, hắn dậy rất sớm, giờ mới tờ mờ sáng.

Từ từ đứng dậy, Bologo rửa qua mặt, sau đó chỉnh sửa lại quần áo của mình trước gương.

Giờ đã là sáng sớm, nhưng câu lạc bộ Kẻ bất tử vẫn còn tối om. Để duy trì sự khép kín bên trong miền ảo, nơi đây đã chặn mọi ánh sáng. Sore rất thích như thế, bởi vị lãnh chúa của tộc Bóng Đêm này đã né tránh mặt trời suốt mấy trăm năm, hiện tại hắn chỉ muốn tiếp tục tránh.

Hôm nay thức dậy thì không thấy Weil như mọi khi, Bologo không hỏi xem nàng đã đi đâu. Những kẻ bất tử này tên nào cũng vô cùng bí ẩn, hành tung bất định, Bologo đã quen với sự xuất quỷ nhập thần của họ.

Vừa raa khỏi phòng liền nghe thấy tiếng ngáy điếc tai từ phòng bên cạnh truyền đến, Palmer vẫn còn đang ngủ say, Bologo mặc kệ hắn, đi thẳng xuống quầy bar dưới lầu.

Điều khiến Bologo vô cùng ngạc nhiên là quán bar hôm nay rất sạch sẽ, cứ như thể Sore hiếm khi không say rượu vào buổi tối, bàn ghế được đặt gọn gàng sang một bên, sàn nhà cũng sáng bóng.

Không nhìn thấy Bode và Weil đâu, Bologo sững sờ sau khi liếc về phía sau quầy bar.

Mọi khi đều là Sore đứng sau quầy bar với vẻ mặt say xỉn, bưng đồ ăn sáng và trò chuyện với mình, nhưng lần này, không phải Sore đang đứng sau quầy bar, mà là một người mà Bologo chưa từng nghĩ tới.

Saizon vẫn mặc bộ đồ giả chó đó đang đứng sau quầy pha chế đồ uống. Trong trí nhớ của Bologo thì đây là lần đầu tiên Saizon đứng lên. Chẳng lẽ cuối cùng tên này đã cảm thấy nhàm chán sau khi giả chó mấy chục năm nên định chuẩn bị đóng vai một thứ gì đó khác?

Đôi mắt dưới chiếc mũ trùm đầu chó nhìn thấy Bologo, hắn vỗ bàn ở quầy bar và ra hiệu cho Bologo đến.

Bologo không từ chối, cảnh giác ngồi xuống trước quầy bar. Hắn vẫn còn nhớ lời miêu tả về Saizon của Sore, đầu óc của cái tên này chắc chắn có vấn đề, nhưng đồng thời, hắn còn là người có thâm niên lớn nhất trong câu lạc bộ Kẻ bất tử trong số những Kẻ bất tử mà mình biết.

Saizon ngâm nga một giai điệu trong lúc loay hoay với ly rượu một lúc lâu, toàn bộ câu lạc bộ Kẻ bất tử im lặng đến đáng sợ, như thể nơi đây chỉ còn lại hai người họ.

Saizon pha xong thì đặt ly lên quầy bar, nhưng thay vì đưa cho Bologo thì hắn lại tự mình uống cạn.

"Hô..."

Saizon thốt lên một cách hài lòng. Còn Bologo thì bối rối không hiểu Saizon định làm gì.

"Buổi sáng tốt lành, ngài Bologo Lazarus."

Có lẽ do đã quá lâu không nói nên giọng Saizon khàn khàn như một đứa trẻ đang học phát âm.

"Saizon?"

Bologo thì thầm tên hắn, trong khi nỗi bất an trong lòng ngày càng trào dâng.

Một bộ phim kinh dị thường có cốt truyện như vậy, khi thế giới bình thường trở nên bất thường, con người sẽ có cảm giác hoảng sợ khi lo lắng sự an toàn của mình sẽ bị phá hủy, giống như lần đầu Bologo gặp Saizon, một con người đóng vai một con chó như bị nguyền rủa.

Thời gian trôi qua, Bologo đã quen với tất cả và coi sự bất thường này là bình thường, nhưng giờ đây sự bất thường lại được sửa chữa, cảm giác hoang mang do nó mang lại đã khiến Bologo lần nữa rơi vào nghi ngờ rằng sự an toàn của mình đã bị phá hủy.

Dưới chiếc mũ trùm đầu chó, hắn nhìn chằm chằm vào Bologo với ánh mắt sâu thẳm, sau đó nhúng tay vào ly và vẽ ra một vệt nước trên quầy bar.

"Nhìn đi, đây là quỹ đạo của vận mệnh."

Saizon nói. Sau đó vệt nước tách ra, biến thành hai con đường song song.

"Bây giờ chúng ta đã đến một ngã ba của vận mệnh."

Quỹ đạo lại phân đôi, giống như một cái cây cao chót vót đang mọc lên, hết nhánh này đến nhánh khác, rồi trở thành vô số quỹ đạo song song thuận chiều. Tất cả đều bắt đầu từ cùng một chỗ và tách ra thành vô số tương lai.

Đồng thời, khi vận mệnh tiến vào ngã rẽ, nỗi bất an kéo dài trong lòng Bologo cũng không ngừng leo thang cho đến khi hoàn toàn bùng nổ.

"Tin tưởng trực giác của ngươi, đưa ra lựa chọn đúng đắn."

Bologo đột nhiên đứng bật dậy và lớn tiếng hỏi: "Ngươi đang nói cái quái gì vậy!"

"Nói cái gì? Ta không hề nói gì a."

Sore từ từ ngẩng đầu lên nhìn Bologo với vẻ mặt mệt mỏi. Không hiểu tên này lại lên cơn thần kinh gì.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo Bologo, hắn thất thần nhìn Sore trước mặt, sau đó liếc xung quanh với ánh mắt run rẩy.

Quầy bar lộn xộn, bàn ghế bị lật tung, chai rượu lăn linh tinh, trong đó có vài đôi giày cao gót, như thể nơi này vừa diễn ra một bữa tiệc cuồng hoan cách đây không lâu.

Như thường lệ, Bode đang lau sàn nhà, thu dọn đồ đạc trong quán và đợi chúng bị xáo trộn trở lại vào sáng hôm sau.

"Sore ngươi..." Bologo lẩm bẩm.

"Ngươi cái gì mà ngươi? Ăn nhanh lên rồi biến đi làm đi."

Có thể là do đã chơi quá đã vào đêm qua nên đầu của Sore hiện giờ rất đau, hắn không muốn trả lời Bologo thêm câu nào.

Bologo nhìn quầy bar trước mặt, như thường lệ, vẫn là bữa sáng được đặt trước mặt kèm một ly nước cam.

"Saizon đâu?"

Bologo có thể chắc chắn chuyện vừa rồi không phải là ảo giác, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.

“Saizon?” Sore không hiểu tại sao Bologo lại nhắc đến con chó phiền phức kia, “Hắn không có ở đây sao? Chắc là đang đi chơi rồi. Có chuyện gì không?”

"Không... không có gì."

Buổi sáng đẹp trời bị Saizon làm cho rối tung cả lên khiến Bologo chẳng còn tâm trạng để ăn sáng. Hắn che trán, ý thức rối loạn và cơn đau hiện lên, Bologo không nói gì mà đi thẳng ra khỏi câu lạc bộ Kẻ bất tử.

"Chết tiệt! Bữa sáng tình yêu của ta, ngươi còn chưa ăn một miếng nào!"

Thấy Bologo trực tiếp rời đi, Sore hét lên và mắng mỏ ở sau lưng, nhưng Bologo không hề ngoảnh đầu lại.

Câu nói của Saizon cứ văng vẳng trong đầu, hắn đang muốn ám chỉ điều gì đó nhưng lại không chịu nói ra.

Trực giác?

Bologo đi nhanh hơn, sau đó là chạy nước kiệu và sải bước.

Bóng dáng một người đàn ông lao nhanh trên phố như một nhân viên công ty sắp đến muộn. Thế nhưng hiện giờ vẫn còn sớm, trời chỉ mới tờ mờ sáng. Thật khó để tưởng tượng một công ty phải có lòng dạ hiểm độc đến cỡ nào mới yêu cầu điểm danh vào lúc này.

Trên phố ít người đi bộ và xe cộ, hắn phớt lờ mọi cảnh báo đèn đỏ, lao trong thành phố như một con sói.

Màn hình dần dần thu nhỏ, sau đó được phủ thêm một lớp họa tiết bông tuyết, trong căn phòng nhỏ thiếu ánh sáng, Bạo Chúa thoải mái uốn éo trên ghế sô pha, nhìn Bologo chạy trên màn hình, bật cười.

Cánh cửa bị đẩy ra, một người khác bước vào, liếc người đàn ông đầu trọc cường tráng trên ghế sô pha, hắn biết đây là một trong những vật dẫn của Bạo Chúa trên thế giới này.

Vị khách cầm trên tay một thùng bia, ngoài ra còn vài chai rượu ngon đã được niêm phong cẩn thận. Nếu Sore ở đây thì hắn nhất định sẽ nhận ra những chai rượu hảo hạng này đều là bảo bối của mình, để tránh bị Palmer phát hiện hắn đã phải giấu tất cả dưới gầm giường.

"Dịch ra một tý."

Vị khách ngồi xuống và chen vào cạnh Bạo Chúa, sau đó cũng dựa vào ghế, trông thật thoải mái.

"Trên người ngươi có cái mùi gì thế?"

Bạo Chúa bịt mũi nhìn với ánh mắt đầy ghê tởm.

“Mùi mà một con chó nên có.” Saizon trả lời.

Bạo Chúa không hiểu, "Làm chó rất thú vị sao?"

"Không thú vị, nhưng là tương đối thích hợp để giết thời gian," Saizon cắn một nắp bia, "Cứ làm theo bản năng cơ bản nhất, không phải nghĩ bất kỳ chuyện gì, hiển nhiên là phiền não cũng ít hơn rất nhiều."

Saizon lại cắn một chai bia khác và đưa cho Bạo Chúa.

“Ngươi bắt đầu thích uống rượu?” Bạo Chúa cầm lấy chai rượu và nhớ lại, “Ta nhớ ngươi thích giết người hơn. Mỗi lần ta nói chuyện với ngươi là ngươi đều đang giết người, chưa từng thấy ngừng lại”.

"Hẳn ngươi cũng biết mấy tên trong Câu lạc bộ Kẻ bất tử đều là những kẻ nghiện rượu. Sau một thời gian dài khó tránh khỏi mắc phải một số thói quen xấu."

Bạo Chúa như vừa nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, cười đến mức không tự chủ nổi, "So với dục vọng muốn giết người ngày càng tăng cao kia thì uống rượu là một thói quen không tồi chút nào."

“Đã bao lâu rồi ngươi chưa dính máu?” Bạo Chúa hỏi thêm.

"Đã được một thời gian," Saizon không hề giấu giếm, "Lợi ích của việc tập trung làm một con chó là đây, trái tim của ta đã trở nên rất bình tĩnh."

"Ngươi biết đó chỉ là mặt ngoài, ngươi không thể kiểm soát bản năng của mình mãi", Bạo Chúa nói.

“Vậy thì ngươi có muốn chứng kiến bản năng của ta không?” Saizon liếc xéo hắn.

Bạo chúa im lặng, sau đó mỉm cười và lắc đầu.

“Vậy đây là gì, ngươi đang chọn người đi vay của mình sao?” Saizon nhìn vào màn hình TV.

"Một vòng tranh chấp mới sắp bắt đầu, tất cả bọn ta đều đang tích lũy lực lượng."

Giọng của Bạo Chúa chậm lại và trở nên nghiêm trọng, "Ngươi không nên tiếp xúc với Bologo."

"Nhưng ngươi đã làm gián đoạn việc tu tâm của ta. Ta phá hỏng kế hoạch của ngươi. Chúng ta coi như hòa", Saizon uống một ngụm, "Ngươi đã trao hạt giống không tưởng cho cô gái đó? Có đáng hay không?"

"Nó vốn thuộc về nàng, bởi nàng đặc biệt như thế, không phải vậy sao?"

"Vậy còn Bologo?"

Saizon rất quan tâm đến thái độ của Bạo Chúa, "Bologo đã là một người đi vay, tại sao ngươi vẫn còn để ý đến hắn như vậy?"

"Hắn chỉ là một vai phụ mà thôi... Vả lại ngươi không tò mò rốt cuộc là ai đã lấy đi linh hồn của hắn?"

Bạo Chúa nhấn điều khiển từ xa, màn hình được kéo đến cận cảnh, hình dáng của Bologo hiện rõ.

"Ngươi..."

"Suỵt, đừng nói gì, cứ lặng yên quan sát."

Bạo Chúa nhìn chằm chằm vào Bologo trên màn hình TV, mơ hồ có thể nhìn thấy đốm sáng màu xanh lam tràn lan khắp cơ thể hắn, Bạo Chúa thì thầm với một giọng rất nhỏ.

"Ta đã tìm thấy ngươi."