Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 297: Khát vọng tột độ


Vào Cục Trật tự, đi qua sân trong của mê cung, đến trụ cột của mê cung, đi thang máy lên cho đến khi cánh cửa mở ra, để lộ Lõi lò thăng hoa nóng rực ở trước mặt.

Trên đường đi, Bologo không gặp phải bất cứ chuyện bất thường nào, ngẫm lại thì cũng đúng, cho dù có chuyện bất thường nào đi chăng nữa thì cũng sẽ khó có thể xảy ra ở trong Phòng Khai Hoang, đây là căn cứ của Cục Trật tự, không có nơi nào an toàn hơn nơi này trong khắp Opus.

Trái tim bồn chồn dần bình tĩnh trở lại, Bologo tự nhủ với bản thân rằng mình đã quá căng thẳng và suy nghĩ nhiều rồi, mọi chuyện vẫn rất bình thường.

Mình đến quá sớm, còn lâu mới đến giờ làm việc theo quy định, trong Lõi lò thăng hoa cũng không có mấy ai, chỉ có một bóng người quen thuộc vẫn đang bận rộn.

Sau một thời gian dài làm việc chung, Bologo đã học được cách phân biệt ai với ai qua bộ đồ bảo hộ dày cộp. Mỗi người đều có những đặc điểm riêng, chẳng hạn như hành vi ngôn ngữ, nó giống với chữ viết, tuy trông khá giống nhau nhưng vẫn có vài điểm khác biệt có thể nhận ra được.

"Chào buổi sáng, Badr."

Bologo chào. Badr đang đẩy một chiếc xe đẩy chở đầy các loại vũ khí giả kim. Chỉ cần nhìn thoáng qua Bologo đã nhận ra một vài thứ quen thuộc trong số chúng, chính là Quyền Trượng Gọi Lửa mà mình đã gặp trong trận chiến trước đó.

"Trông ngươi có vẻ rất tệ, gặp ác mộng sao?"

Badr nhìn Bologo vừa mới chạy mạch tới đây với tâm trạng lo lắng, mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Có thể nói là vậy, nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều."

Bologo lấy tay áo lau mồ hôi, giờ không phải lúc quan tâm nhiều như vậy. "Ở đây không có chuyện gì bất thường xảy ra, đúng không?"

"Bất thường? Không có, Phòng Khai Hoang có một bộ cơ chế bảo mật hoàn chỉnh. Chỉ cần chúng ta ở trong đây thì sẽ được nó bảo vệ."

Badr ngẩng đầu lên, liếc nhìn kiến trúc hùng vĩ mà trầm mặc này.

"Vậy thì tốt..."

Bologo thở phào nhẹ nhõm, bởi vì dây rốn có mối liên kết rất chặt với ma quỷ nên hắn đã quen với ảo giác thường thấy.

"Amy đâu?" Sau đó Bologo hỏi.

"Còn chưa tới giờ làm việc, nàng hẳn đang ở cùng Bailey." Badr nói.

Nghe vậy, Bologo cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, hắn dụi mắt, hít một hơi dài rồi quay lại nhìn những thứ trên xe.

"Ngươi đang làm gì đó?"

"Giám định những vũ khí giả kim này. Ngươi hẳn cũng biết chúng đều được lưu hành Ngã Ba Vô Định, Nhà ảo tưởng..." Giọng Badr dừng lại, "Và được tạo ra bởi sư phụ".

"Dạo gần đây ta đang nghiên cứu chúng."

“Những thứ này thì có gì để nghiên cứu?” Bologo đưa tay gõ thử vào một cái, hắn không hiểu ý nghĩa của việc nghiên cứu những thứ này.

"Quả thực là không có gì để nghiên cứu", Badr đáp. Đây là những vũ khí giả kim chất lượng thấp nên được tiêu hủy tập trung, "nhưng ta luôn cảm thấy không đơn giản như vậy".

"Ý ngươi là gì?"

"Theo báo cáo của Bộ phận Thực địa, những vũ khí giả kim này đều do sư phụ chế tạo, nhưng với tư cách là học trò của ông ấy thì ta không nghĩ như vậy."

Nói được nửa chừng, Badr quay sang chuyện khác, "Chắc hẳn ngươi đã nghe nói về những từ như dấu vết, đúng không? Giống như từng nét chữ khác nhau của mỗi người, các nhà giả kim cũng có những dấu vết riêng của mình khi chế tạo ma trận giả kim."

"Dấu vết trong những vũ khí giả kim này không khớp với dấu vết của sư phụ. Cũng có thể hiểu rằng sư phụ đã cố tình ép mình chế tạp ma trận giả kim theo một cách khác để che giấu thân phận bản thân... Nó giống như việc đổi bút từ tay phải sang tay trái để viết.

Dấu vết có thể thay đổi, nhưng tư duy chế tạo của sư phụ sẽ không. Khi chế tạo vũ khí giả kim, ông ấy cực kỳ theo đuổi sự ổn định của nó, ngay cả khi đó là loại vũ khí kém chất lượng được sản xuất hàng loạt."

Baldur nhặt Quyền Trượng Gọi Lửa lên để lấy làm ví dụ cho Bologo, "Chẳng hạn như món vũ khí giả kim này. Nếu nó do sư phụ chế tạo thì cho dù kém chất lượng, khi mất kiểm soát vẫn sẽ chỉ ngừng ở mức bình thường, chứ không phát nổ dữ dội và cực kỳ không ổn định như trên thực tế."

"Theo lý thuyết thì nó không giống như một thứ gì đó mà sư phụ sẽ làm."

Badr vô cùng hoang mang.

Câu nói này khiến Bologo giật mình, hắn chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Sore. Bologo không muốn nghĩ theo chiều hướng tồi tệ đó, cũng chẳng muốn nghi ngờ bạn bè, nhưng nỗi bất an chồng chất đã thôi thúc hắn không thể không đưa ra một quyết định như vậy.

“Vậy ngươi nghĩ mọi chuyện này là sao?” Bologo hỏi.

Baldr lắc đầu, đáp, "Ngươi sẽ không thích câu trả lời này."

"Ngươi cho rằng Nhà ảo tưởng là một người hoàn toàn khác phải không?"

Bologo biết Badr muốn nói gì, con rắn màu trắng bạc trèo ra khỏi ống tay áo, rồi tan ra thành vô số giọt nước lớn, sau đó ngưng tụ lại và rơi xuống xe đẩy.

"Có lẽ ngay từ đầu, Nhà ảo tưởng đã không chỉ là một người."

Giọng của Bologo trở nên lãnh đạm, "Chất lỏng vảy rắn kỳ dị này là tác phẩm của Amy, ngươi cần bao lâu để so sánh."

Badr hơi bất ngờ trước phản ứng dứt khoát của Bologo, hắn biết thái độ của Bailey và Bologo đối với Amy nên vốn cho rằng sẽ phải bí mật điều tra trong lúc Amy ở Lõi lò thăng hoa.

"Chỉ là so sánh mà thôi, sẽ có kết quả rất nhanh."

Baldur nói xong định đẩy tiếp xe, nhưng ngay giây tiếp theo, bầy rắn kéo dài đã tóm chặt lấy xe đẩy và nhấc bổng nó lên.

"Ngươi dẫn đường."

Bologo điều khiển bầy rắn, chất lỏng màu trắng bạc tràn ra từ phía sau, trông như thể có một con quái vật màu trắng bạc khác ẩn dưới cơ thể loài người.

"Đây là chuyên gia sao? Giống như thợ săn, một khi ngửi thấy dấu vết sẽ không bao giờ buông tha."

Badr đi nhanh hơn, đã có Bologo xách đồ hộ nên tốc độ di chuyển của họ tăng lên rất nhiều.

“Ta chỉ muốn tránh sai lầm càng nhiều càng tốt.” Giọng Bologo đã hoàn toàn lạnh lùng.

Badr nói, "Thật lý trí, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bảo vệ Amy giống như Bailey, vậy nên ta mới chưa nói với ai về điều đó."

“Ngươi nên nói với ta.” Bologo nhỏ giọng nói.

Badr đáp, “Ít nhất giờ vẫn chưa muộn, Bailey biết tầm quan trọng của Amy nên nếu không có nàng dẫn thì Amy sẽ không thể rời khỏi Phòng Khai Hoang.”

Bologo hít một hơi thật sâu và bình tĩnh trả lời.

"Hi vọng là vậy."

Hai người nhanh chóng đến phòng thí nghiệm để so sánh, Badr lấy một ít chất lỏng vảy rắn đặt lên bình, sau đó để một cây Quyền Trượng Gọi Lửa khác ở một bên.

Trong khi Badr đang bận rộn thì Bologo sốt ruột đứng cạnh và tự trách, "Tại sao ta không nghĩ ra chuyện này?"

Bologo cảm thấy đó là trách nhiệm của mình.

“Ngay từ đầu, trong nhận thức của chúng ta, lợi ích của Amy và sư phụ là trái ngược nhau. Sư phụ cần Hòn đá triết gia của Alice, nhưng nếu giao Hòn đá triết gia ra thì chắc chắn Amy sẽ phải gánh chịu những tổn thương không thể phục hồi... chẳng khác nào cái chết. "

Aether nói trong lúc làm việc. Ánh sáng của Aether nhấp nháy, hắn khác với Bailey, năng lượng bí mật của hắn không phải thuộc Học phái Bí Khải. Vì thế, để thao tác trên ma trận giả kim hắn cần sử dụng các công cụ, do đó chắc chắn sẽ chậm hơn rất nhiều.

"Như vậy, tất cả chúng ta sẽ cho rằng Amy là người một nhà, không cùng phe với sư phụ.

Nhưng hiện giờ, xem ra hai người họ vốn cùng một phe, Amy vẫn luôn hỗ trợ Taida, ngay cả với thân phận Nhà ảo tưởng."

Những lời của Badr ngày càng làm gia tăng sự nghi ngờ.

Mọi hành vi đáng ngờ của Amy đều tái hiện ngay trước mắt, thậm chí cả những lời ám chỉ đêm qua.

Hắn không rõ tại sao mình lại mắc phải sai lầm như vậy.

Badr đã để ý tới ánh mắt rối bời kia của Bologo, hắn an ủi, "Không sao, ai cũng phải trải qua một lần như vậy, bị thứ gì đó che mắt."

“Chẳng hạn như sư phụ, bị ám ảnh bởi mong muốn phục sinh Alice đến mức phớt lờ mọi nguy hiểm đáng ngại đó, đối với ngươi cũng vậy.

Ngươi cũng vậy, Bailey cũng thế, các ngươi đều tập trung vào những gì trước mắt đến nỗi bỏ qua nhiều thứ khác."
“Ý ngươi là ta đã bị Amy lừa?” Bologo hỏi.

"Không hẳn là lừa gạt", Badr thế mà lại bật cười vào lúc này, "Bologo, đã từng có bạn gái chưa?"

Badr hỏi Bologo. Ngẫm lại cuộc đời ngắn tuy ngắn ngủi mà dài đằng đẵng của mình, ngoài quãng đời êm đềm khi còn bé thì thời gian còn lại đều là chiến đấu hoặc chém chém giết giết.

"Ý ngươi là?"

Bologo không ngốc, hắn biết Badr muốn nói gì, nghĩ đến kết quả ấy, tâm trí Bologo đơ ra mất một giây.

"Chính là như vậy, Bologo. Xin chúc mừng, sau bao nhiêu năm, máu của ngươi vẫn còn nóng, tim vẫn còn đập mạnh, đây là điều đáng mừng, chí ít có thể chứng tỏ tâm hồn của ngươi vẫn rất trẻ trung!"

Trong lúc bận rộn, Badr vẫn không quên giơ ngón tay cái lên khen ngợi Bologo, "Ngươi không làm gì sai, chưa chắc nàng đã lừa ngươi... Có lẽ, ngươi chỉ đang bị cảm xúc cuốn đi, những chuyện như này ngay cả chuyên gia cũng khó tránh khỏi, suy cho cùng, ngươi vẫn là một con người chứ không phải một cỗ máy lạnh lùng."

“Nhưng điểm tồi tệ cũng ở đây, tiếp theo ngươi sẽ làm gì?” Badr lẩm bẩm trong lòng.

Ánh sáng của Aether liên tục nhấp nháy, Bologo không thể hiểu được các động tác của Badr nên chỉ có thể đợi ở một bên.

Máy đặt cạnh đó bắt đầu in, sau đó hai tờ giấy được đẩy ra, Badr chồng chúng lên nhau rồi đưa xuống dưới ánh sáng mạnh.

"Kết quả ra sao?" Bologo hỏi.

Badr không nói mà chỉ giơ hai tờ giấy lên. Bologo nghiêng người nhìn thì thấy vô số họa tiết rườm rà được khắc họa trên đó, và các bộ phận chính của chúng đang dần chồng lên nhau.

Kết quả đã rõ ràng.

Trái tim Bologo chùng xuống, hắn thì thầm, "Tại sao nàng lại làm như vậy? Chẳng lẽ nàng không biết mục đích của Taida?"

Khi giả thuyết trở thành hiện thực, cú sốc lúc này khiến Bologo có hơi choáng váng.

“Có lẽ đây chính xác là những gì Amy muốn?” Badr ném những tờ giấy vào máy cắt và đứng nhìn chúng bị cắt vụn.

"Nàng muốn?"

“Mạng sống quả thực rất quý giá, nhưng luôn có một vài thứ sẽ khiến ngươi bất chấp tất cả”, Badr tiếp tục, “Mỗi người đều có một khát vọng tột độ về thứ gì đó, miễn là có thể thực hiện được mong muốn này thì ngay cả cái chết cũng không thành vấn đề, chẳng hạn như mối quan hệ giữa các nhà giả kim và Nguồn Bí Mật".

Từ đầu đến cuối, Badr đều chỉ chứng kiến tất cả chuyện này như người ngoài cuộc, hắn nhìn thấy một chuyên gia lạnh lùng, nghiêm túc sẽ mỉm cười với người khác, cũng nhìn thấy một bộ trưởng hơi thần kinh sẽ có một mặt dịu dàng như vậy.

"Ngươi là người hiểu rõ Amy nhất, ngươi hẳn có thể đoán được."

Badr nghiêng người sang một bên, hắn đang suy nghĩ xem việc gì phải làm tiếp theo, nên để chuyện này cho Bologo giải quyết hay là báo cáo trước rồi bắt Amy.

May mắn thay, mọi chuyện đã được xử lý kịp thời, dập tắt thảm họa trước khi nó kịp bùng phát.

Bologo từ từ cúi đầu xuống, hắn nhớ lại khoảng thời gian đầu tiên tiếp xúc với Amy, hắn biết Amy muốn gì.

Nếu nhìn trên góc độ này thì ước muốn của nàng quả thực nhỏ nhoi.

Tiếng mở cửa đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Bologo. Trước cửa, Bailey đang mặc bộ đồ ngủ, thở hổn hển và kinh hãi nhìn mình.

Không cần phải nói Bologo cũng biết điều tồi tệ nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Chỉ nghe Bailey hét lên.

"Amy mất tích!"