Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 298: Đứa trẻ


Amy đã mất tích vào đúng thời điểm quan trọng này.

Badr hoảng hốt, hắn đột nhiên đứng lên hỏi: "Sao có thể? Nếu không có sự cho phép của ngươi, Phòng Khai Hoang sẽ không để cho Amy rời khỏi!"

Sở dĩ hắn dám điều tra chậm rãi như vậy là bởi vì Phòng Khai Hoang đã ràng buộc Amy, nàng không thể chạy thoát nên Badr chỉ cần đợi kết quả là được.

Nhưng bây giờ Amy đã mất tích, mất tích ngay trước mặt họ, lặng yên không tiếng động.

“Phòng Khai Hoang không có phản hồi gì sao?” Badr không hiểu.

"Không," Bailey lắc đầu, "Nhưng ta đã báo cáo vấn đề này cho Phòng ra quyết định."

“Các ngươi có nghĩ rằng Phòng Khai Hoang có thể dễ dàng bị gây nhiễu sóng?” Bologo tỉnh táo hỏi.

“Không… Không thể, trừ khi đó là sức mạnh của một Thủ Lũy Giả, sức mạnh thông thường không thể ảnh hưởng đến Phòng Khai Hoang.” Bailey trả lời.

Bologo hỏi lại, "Thế còn ma quỷ thì sao?"

Ma quỷ trồi lên khỏi mặt nước khiến bầu không khí càng thêm nặng nề, cho dù không muốn thừa nhận nhưng họ đã mơ hồ nhận ra ý chí tà dị đang rình rập trong bóng tối.

Bailey nói, “Ma quỷ không thể can thiệp trực tiếp vào thế giới”.

"Nhưng chúng có thể can thiệp một cách gián tiếp, thông qua cám dỗ đầy mê hoặc nào đó, một sự lựa chọn sai lầm, hay thậm chí là một vài... hỗ trợ nho nhỏ."

Bologo có hiểu biết rất sâu về sức mạnh của ma quỷ. Những tên khốn này cứ như thể toàn năng trong mọi quy tắc, cho dù là ban cho mình sức mạnh hay chỉ dẫn phương hướng, thậm chí có thể biến cho mình một ly nước cam ướp lạnh từ hư vô.

Như một lời nguyền, Bologo giật mình khi nhận ra rằng dù có cố né tránh thế nào thì mọi chuyện vẫn đến mức độ này.

“Ngươi có thấy Amy tối qua không?” Bologo tiếp tục.

"Có, nhưng nàng có gì đó không bình thường, thế mà lại đột ngột ôm ta..."

Giọng Bailey nhỏ dần. Cùng lúc đó, Bologo cũng nhớ lại cuộc nói chuyện với Amy tối hôm qua, hắn vốn tưởng rằng đó chỉ là một cuộc chia tay bình thường, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì Amy đã dùng buổi hẹn của ngày hôm sau để trì hoãn mọi nghi ngờ của mình.

“Trong Phòng Khai Hoang, không ai có thể ép buộc nàng rời đi,” Bologo lẩm bẩm, “Đây không phải là một chuyện ngoài ý muốn mà là một kế hoạch đã được lên từ lâu”.

"Rốt cuộc thì Amy muốn cái quái gì? Chẳng nhẽ nàng không biết sư phụ sẽ làm gì sao?"
Bailey không thể hiểu nổi, nàng đã cố gắng hết sức để bảo vệ người tiểu sư muội này, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng sơ hở lớn nhất thế mà lại ở ngay chính Amy.

"Tất nhiên là nàng biết Taida muốn làm gì, vả lại nàng vốn ở cùng phe Taida ngay từ đầu," Bologo nói, "Amy cũng là Nhà ảo tưởng."

Bailey choáng váng, hiển nhiên là nàng không thể hiểu những gì Bologo nói.

"Chúng ta đã hiểu sai ý của Amy ngay từ đầu. Nàng là tác phẩm của Taida, là sản phẩm của Taida, từ lúc bắt đầu, ước nguyện của Amy chính là được Taida công nhận."

Bologo đã từng nói với Taida về điều này trước đây.

"Giống như một con chó luôn làm theo những gì ngươi yêu cầu, nhưng thế không có nghĩa là con chó thông minh bao nhiêu mà bởi vì nó chỉ biết rằng khi làm vậy thì sẽ được ngươi cưng nựng. Amy cũng thế, có lẽ nàng không hề thích thuật giả kim hay gì cả, mà chỉ bằng cách này, nàng mới có thể nhận được sự công nhận của Taida.

Chẳng hạn như hỗ trợ Taida hồi sinh Alice..."

“Để nhận được sự công nhận chết tiệt này, để nhận được một chút tình phụ tử nhỏ bé dị dạng ấy mà có thể làm ra chuyện như vậy?” Bailey ngồi phịch xuống ghế, nhìn lên, “Điều này nghe thật ngu ngốc.”

"Thật sự rất ngu ngốc, nhưng cũng rất hợp lý, theo lý thuyết thì nàng mới ba tuổi", Bologo nghiêm túc nói, "Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, nàng đã dành phần lớn thời gian bên Taida.

Amy thực ra chỉ là một đứa trẻ... một đứa trẻ trưởng thành sớm và tinh ranh."

Giọng Bologo chậm lại. Hắn chợt nhớ đến cảm xúc mâu thuẫn của Taida đối với Amy, từ chối coi nàng là con gái mình, nhưng lại không thể không dành tình cảm cho nàng.

Mình sẽ nghĩ gì nếu mình là Amy?

"Máy móc cũng có tình cảm, ngươi không hiểu tại sao cha mẹ của ngươi lại không yêu ngươi, rõ ràng là lỗi của họ, nhưng thay vào đó ngươi lại cho rằng sai lầm này xuất phát từ bản thân, để nhận được một chút quan tâm và tình yêu thương, ngươi phải cố gắng để làm hài lòng hắn, giống như... như một con chó ngoan ngoãn."

Bologo nói, xong im lặng.

Giơ nắm đấm lên, Bailey đập mạnh xuống bàn, "Ta rất hiểu sư phụ. Hiện giờ ông ấy rơi vào trạng thái đối địch với Cục Trật tự và vô cùng cực đoạn. Sư phụ trong tình trạng này đã hoàn toàn mất trí rồi. Amy sẽ không thể nhận được những gì nàng muốn."

“Vậy nếu Amy phát hiện kể cả mình có làm như vậy vẫn không thể khiến Taida nhìn bản thân nhiều hơn chút thì sao?” Bologo nhẹ nhàng nói, sau đó hình bóng của ma quỷ hiện lên trước mắt hắn.

“Biến thành một đứa trẻ trưởng thành sớm, láu cá và nổi loạn,” Bologo tự hỏi tự trả lời.

Hít thở sâu liên tục, Bailey lấy lại bình tĩnh, cơn hoảng sợ trước đó không còn nữa, nàng nhấc chân lên, ra lệnh.

"Badr, đi thông báo cho Bộ phận Thực địa, báo cáo tình hình mới nhất cho họ, đồng thời nhờ họ thành lập Mạng lưới tâm linh."

Bailey quyết đoán đưa ra quyết định này đến quyết định khác, bây giờ nàng mới thực sự trông giống với một bộ trưởng mặc dù đang mặc đồ ngủ.

"Bologo, theo ta."

Bailey không giải thích mà chỉ dẫn vội Bologo đến văn phòng của mình.

"Ngươi có kế hoạch gì sao?"

Nghe có vẻ khó tin nhưng đó là cảm giác mà Bailey cho Bologo, cứ như thể nàng nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.

Bailey thì nở nụ cười chế giễu, "Ta là học trò tốt nhất của sư phụ."

Vừa nói, nàng vừa mở tủ văn phòng và lấy từ trong đó ra một thiết bị trông khá quái dị. Đó là một chiếc găng tay có hình dáng thô, kèm với mặt số được gắn trên phần mu bàn tay, có cấu tạo tương tự như một chiếc la bàn.

"Tiểu sư muội vẫn quá ngây thơ, may mà ta cao tay hơn."

Bailey đeo chiếc găng vào tay trái của Bologo. Bologo truyền Aether vào trong thì thấy chiếc kim trên đó bắt đầu chệch hướng, sau một vài dao động nhỏ, nó chỉ đều đặn theo một hướng nhất định.

"Ngươi đã cấy máy theo dõi vào tiểu sư muội của mình?"

Khoảnh khắc kim chỉ nam đung đưa, Bologo đã hiểu nó là gì. Hắn không thể tin nổi, vào thời điểm chết người như này thì Bailey, kẻ không thể khiến người khác yên tâm nhất, lại là người đáng tin cậy nhất.

“Luôn luôn phải phòng tránh việc ngoài ý muốn, phải không?” Bailey tiếp tục mở tủ, “Ta sợ sư phụ lẻn vào Phòng Khai Hoang và xảy ra xung đột nên mới chuẩn bị chiêu này, nhưng không ngờ mọi việc lại thành ra như thế này."

"Dù sao thì cũng có tác dụng."

Ngay sau đó, một chùm chìa khóa được ném cho Bologo, trên đó còn có một tấm giấy tờ tùy thân.

"Đây là chìa khóa của nhà kho. Có một lượng lớn vũ khí giả kim chuẩn bị được giao cho Đội số 10. Bây giờ ngươi có thể đến đó lấy bất cứ thứ gì mình muốn, sau khi trang bị cẩn thận thì lập tức đuổi theo Amy."

Bologo không thể tin nổi sự hào phóng của Bailey. Riêng Bailey thì không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Bologo bởi hiện giờ nàng đang lo lắng đến mức đầu sắp nổ tung.

"Khoan đã! Bologo!"

Bailey đột ngột hét lên khiến Bologo dừng lại.

"Chết tiệt, ta đã cho Amy tất cả trang thiết bị phòng ngự của mình. Nếu nàng phản kháng thì ngươi sẽ cực kỳ khó khống chế." Bailey trông như muốn tự đấm vào mặt mình.

"Đừng nương tay, Bologo, dùng hết sức để đối phó với nàng, đừng lo lắng về việc Amy sẽ chết, ta đã đặc biệt cài thêm một biện pháp bảo vệ khẩn cấp cho Amy, nếu nàng gặp phải thương tích chí mạng thì Lõi vĩnh cửu và Hình chiếu tâm trí sẽ lập tức đóng lại."

“Ngươi thật tốt với tiểu sư muội!” Bologo không thể không hỏi, “Ngươi đã nâng cấp nàng đến cỡ nào?”

“Nếu nàng đã học võ thuật thì có thể đập chết một ác ma chỉ với đôi chân bằng hợp kim của mình.” Bailey nói điều này với chút tự hào.

Đủ thứ trong quá khứ khiến Bailey đặt rất nhiều tình cảm vào Amy. Để tránh tương lai tồi tệ đó Bailey đã làm tất cả những gì có thể.

Chỉ có điều những thứ này hiện giờ đều biến thành lực cản!

“Không còn gì nữa, rất có thể nghi thức sắp bắt đầu, phải hành động ngay lập tức!” Bailey thúc giục.

Bologo nắm chặt chìa khóa, sau đó quay đầu lao ra khỏi văn phòng. Chạy không được bao xa thì thấy Bailey đuổi theo hét lớn.

"Nhớ mang nàng về!"

Hiện giờ không cần phải đáp lại mà là hành động. Tốc độ của Bologo cực nhanh, để tiết kiệm thời gian, hắn thậm chí còn dùng cả Aether Khuếch Đại.

Trong vòng chưa đầy vài phút, Bologo đã đến nhà kho, Bailey đã dẫn hắn đến đây một lần trước đó, đường đi khá quen thuộc, cửa nhà kho được mở ra, từng chiếc hộp nặng trĩu được đặt cạnh nhau.

Trong hộp chứa nhiều loại vũ khí giả kim mà Bologo chỉ thấy trong danh sách. Hắn biết rất rõ rằng phải mất một thời gian để làm chủ một vũ khí giả kim mới, hắn không có nhiều thời gian, ngoài ra cầm nhiều vũ khí giả kim cũng sẽ làm tăng lượng Aether tiêu thụ.

Thế nên Bologo chỉ chọn rất nhiều vũ khí giả kim không tốn mấy Aether khi sử dụng, chẳng hạn như vài loại đầu đạn giả kim khác nhau, chúng có thể tạo ra sức công phá mạnh mẽ với một lượng Aether cực nhỏ.

Trong cuộc chạm trán với Gray trước đây, Gray đã dựa vào rất nhiều vũ khí giả kim loại tiêu hao để đập cho Bologo không ngóc nổi đầu lên được.

Trong nháy mắt, Bologo đã trang bị bản thân đến tận răng, hắn mang theo rất nhiều đầu đạn giả kim, tính sơ sơ thì cũng gần bằng nửa năm tiền lương.

Đeo còi và chuẩn bị kết nối với nhập Mạng lưới tâm linh, Bologo lao thẳng vào bãi đậu xe bên ngoài Cục Trật tự.

Bologo không chắc Amy đang ở đâu, có thể là Khe nứt lớn, cũng có thể ở vùng ngoại ô của thành phố. Bởi không dám đánh bạc nên Bologo đã đi tìm chiếc xe được Jeffrey cấp, nó có lớp sơn màu xanh sáng bên ngoài.

Ngồi vào ghế lái, Bologo khởi động xe, động cơ phát ra một tiếng gầm du dương.

Cũng may mình thức dậy từ sớm, đường phố Opus không quá đông đúc, đường đi trống trải đến bất ngờ, đủ cho cuộc đua của riêng mình.

Nhấn ga, chiếc xe lao vút ra khỏi bãi đậu xe như một mũi tên xanh và phi thẳng xuống đường.

Theo chỉ dẫn của kim chỉ nam, Bologo đang lao vút trên đường phố, nhưng đột nhiên một tiếng tim đập nhanh bỗng vụt qua.

Ngẩng lên nhìn theo hướng dao động đến, đó chính xác là nơi kim chỉ nam đang chỉ.

"Amy..."

Bologo trơ mắt nhìn cơn bão chói lòa đang bùng lên từ mặt đất.

Ánh sáng trắng tinh khiết xuyên qua con phố như cơn thủy triều vỗ vào bờ, mọi thứ đều không khỏi bị nó nhấn chìm, ngay cả mũi tên màu xanh lam cũng biến mất chỉ trong nháy mắt.

Màu trắng tĩnh lặng đầy rực rỡ bao phủ con đường của số phận và chia nó ra làm đôi. Sau khi hai con đường trở nên song song trong một khoảng cách nhất định, một con đường mờ đi và biến mất, còn con đường kia tiếp tục kéo dài và rẽ nhánh.

Ánh sáng trắng tinh khiến dần tan biến, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Nói cái gì? Ta không hề nói gì a."

Sore từ từ ngẩng đầu lên nhìn Bologo với vẻ mặt mệt mỏi. Không hiểu tên này lại lên cơn thần kinh gì.

(Chúc mn trung thu zui zẻ ^^)