Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 299: Nước ngược dòng


Vẫn còn đó một ánh hào quang trắng chói lòa trong tầm nhìn như thủy triều đang rút đi. Bologo nhìn thẳng vào Sore, nắm đấm không khỏi siết chặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập và nặng nhọc.

Bologo cảm thấy mình như một cỗ máy vừa bị quá tải, với vô số suy nghĩ xảy ra đồng thời trong cùng một lúc, phân nhánh, hủy diệt, tạo ra một quỹ đạo mới và tiếp tục.

"Ngươi không sao chứ?"

Sore hoang mang nhìn Bologo, Bologo cũng nhìn Sore với ánh mắt khó hiểu.

Đây là lần thứ hai Bologo gặp Sore, nhưng trên góc độ của Sore thì đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt trong ngày hôm nay.

Sore không nhớ chuyện đã xảy ra.

Bologo vội nhìn về phía Bode đang lau sàn, Bode trông cũng có vẻ như chưa từng có gì xảy ra...

Chỉ có mình nhớ những gì đã xảy ra trước đó.

"Chào buổi sáng, Sore," Bologo làm một hơi hết ly nước cam, rồi quay đầu lao ra khỏi câu lạc bộ Kẻ bất tử, "Tạm biệt, Sore!"

Sore sững sờ mất hai giây, sau đó một giọng nói từ xa vọng lại.

"Chết tiệt! Bữa sáng tình yêu của ta, ngươi còn chưa ăn một miếng nào!"

Bologo lao như điên trên phố với tốc độ cực nhanh, hắn vừa chạy còn vừa liếc đồng hồ trên cánh tay đang vung vẩy.

Vào lúc này, trời vẫn còn tờ mờ sáng, thành phố còn chưa thức giấc. Badr hẳn đang nghiên cứu mấy vũ khí giả kim đó, còn Bailey có lẽ vừa thức dậy, sau đó thì phát hiện ra rằng Amy đã biến mất...

Sờ vào đầu, Bologo cảm thấy hơi noi nhói, sau đó một chút ban đỏ nhỏ xuống, hắn vừa chảy máu mũi.

Lau vết máu bằng ống tay áo của mình, tòa kiến trúc cao vút đen nhánh phía xa đã gần trong gang tấc.

Hình ảnh cuối cùng hiện về trong tâm trí Bologo, mình được trang bị đầy đủ vũ khí, lái chiếc xe hơi mới mà Jeffrey cấp, lao vút đi trên đường phố vào sáng sớm theo hướng kim chỉ nam, sau đó không lâu sau thì thấy nó...

Ánh sáng trắng lan dần ra và mở rộng như một cơn bão, nhấn chìm mọi thứ xung quanh, ngay cả Bologo cũng không thể thoát khỏi.

Sau khi ánh sáng mạnh qua đi, Bologo trở lại đây, trở lại với bữa sáng tình yêu của Sore trong câu lạc bộ Kẻ bất tử gặp quỷ này.

Các hình ảnh bắt đầu chồng lên nhau và nhấp nháy. Cách đây không lâu, mình còn vừa mới nói chuyện với Saizon ở đây, nó giống như một ảo ảnh, Saizon còn ám chỉ với mình về một điều gì đó.

Một ngã ba số phận.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Vô số câu hỏi quay cuồng trong đầu Bologo, nhưng hắn không phải kiểu người sẽ bị mắc kẹt trong suy nghĩ của bản thân. Hắn thích nghĩ về mọi thứ trong lúc hành động.

Rõ ràng là thời gian đã quay trở lại thời điểm khi mình xuất phát, mọi thứ đã quay trở lại, chúng chồng chéo lên nhau, tạo nên những tràng cười chế giễu.

Còn chưa đến Cục Trật tự Bologo đã suy nghĩ rõ ràng.

Mình không phải là người quyết định của việc thời gian bị tua lại này mà là nạn nhân của nó. Từ việc mình thụ động quay lại có thể nhận ra điều đó. Về phần người gây ra sự kiện bất thường này Bologo đã đoán ra được đó là ai.

Loại trừ tất cả những sự trùng hợp có thể xảy ra, đáp án duy nhất còn lại là Amy, có lẽ không phải chỉ mỗi Amy mà còn cả Taida đã cùng nhau làm việc này.

Nếu Amy có khả năng trốn tránh được ánh mắt của Phòng Khai Hoang thì tại sao không trốn thoát ngay từ đầu mà lại phải tốn công đợi đây bây giờ?

Có phải bằng cách nào đó Taida đã gọi nàng sau khi chuẩn bị xong nghi thức phục sinh?

Đúng vậy, Bailey đã cấy một thiết bị theo dõi cho Amy trong lần tua lại trước đó, vậy phải chăng Taida cũng đã thiết kế một loại thiết bị nào đó trong Lõi vĩnh cửu để kết nối với Amy?

“Amy, ngươi ngụy trang thật giỏi a.” Bologo thở dài trong lòng.

Bước vào Cục Trật tự, đột nhập vào Lõi lò thăng hoa, Bologo chạy nước rút, tiện đường còn bắt cóc theo một nhân viên.

Con quỷ xui xẻo này hình như cũng vừa mới ngủ dậy, trên tay vẫn cầm tách cà phê, ngay sau đó thấy Bologo hùng hổ lao tới, chưa kịp né thì đã bị bàn tay trắng bạc tóm chặt lấy.

"Bailey ngủ ở phòng nào!"

Đối phương sửng sốt, hắn làm việc lâu như vậy, chưa từng thấy người nào dám hành hung ở trong Phòng Khai Hoang, và kỳ quái nhất chính là cái tên này thế mà lại tiến sâu được vào trong Lõi lò thăng hoa.

Giọng chói tai của Bologo khiến hắn run lên vì sợ hãi, đồng thời còn lẩm bẩm trong lòng khi nghe thấy có người muốn kiếm chuyện với Bailey.

"Bộ trưởng, ngài tác oai tác quái nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bị quả báo haha."

Sau khi cười xong, hắn lại cảm thấy dù bộ trưởng của mình có tính xấu nhưng thì vẫn là bộ trưởng của mình, kể từ khi Bailey nhậm chức, phúc lợi của nhân viên mỗi ngày một tốt hơn.

Ngày xưa đám người từ Bộ phận Thực địa đến xin trang bị đều thúc giục họ như mấy ông chủ, nhưng kể từ khi Bailey lên nắm quyền, nhờ vào những đòn nặng nề của nàng, tình trạng thái của họ mới tốt dần lên theo đó.

"Không bao giờ! Ta sẽ không bao giờ bán đứng Bộ trưởng!" Hắn hét lên.

"Hả?"

Bologo quay đầu lại nhìn con quỷ xui xẻo đang bị nhấc lên ở sau lưng. Mặc dù không biết tên này đang nghĩ cái gì, nhưng nhìn điệu bộ dám hy sinh của hắn thì Bologo đã mơ hồ đoán được.

"Bộ phận Thực địa, Đội Hành động Đặc biệt Đuôi Rupert, Bologo Lazarus! Ta đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng! Xin hãy hợp tác!" Bologo nén nỗi lo lắng trong lòng và giao tiếp với con quỷ xui xẻo này.

Bàn tay màu bạc nâng biểu tượng của đội hành động đặc biệt khiến đầu của con quỷ xui xẻo đờ ra mất vài giây.

Xong.

Lần này đã xong, thưa Bộ trưởng! Vụ việc đã bị bại lộ! Bộ phận Thực địa đã cử người xuống để điều tra vụ việc a!

"Ta nói! Ta nói hết! Bộ trưởng bắt ta làm, ta không còn cách nào khác!" Hắn khóc thét lên, "Ta chỉ là một kế toán! Nàng bắt ta làm tài khoản khống, ta chỉ có thể làm a. Nàng còn chiếm dụng công quỹ, ta không biết gì hết!"

Sợ Bologo không cho mình đi, kế toán còn hét lên: "Ta có một két sắt trong phòng, trong đó lưu trữ tất cả tội ác của Bộ trưởng!"

Nghĩ đến đây, kế toán biết ơn sự nhanh trí của mình, cứ đi theo bộ trưởng không sớm thì muộn cũng sẽ tan xương nát thịt.

"Ngươi đang nói cái gì a!"

Hiện giờ đến lượt Bologo sững sờ, mình bắt cóc được một con quỷ xui xẻo đi theo, thế nào lại có cảm giác như liên quan đến một vụ án động trời là làm sao?

"Hả? Không phải đến bắt bộ trưởng sao?" Kế toán hỏi.

"Ta chỉ muốn hỏi đường thôi mà!"

Hai người đều không hẹn mà cùng trầm mặc mấy giây.

"Đi thẳng, quẹo phải, cuối hành lang là phòng của bộ trưởng. Ngươi có huy hiệu của đội hành động nên chắc hẳn Phòng Khai Hoang sẽ không ngăn cản ngươi."

Giọng của tay kế toán đột nhiên bình tĩnh lại.

Bởi vì tính đặc thù nên Bộ phận Thực địa thường có quyền hạn cao hơn một cấp so với nhân viên thông thường, quyền hạn cấp hai mà Bologo có được cho phép hắn đi tới cận hầu hết các vị trí trong Phòng Khai Hoang.

"Vậy những lời vừa rồi..."

Tay kế toán còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Bologo vứt xuống, sau đó thì nhìn thấy bóng dáng hắn dần biến mất trên hành lang, kèm với đó là lời nói vọng lại bên tai.

"Ta sẽ liên lạc với ngươi sau khi mọi chuyện kết thúc."

Nghe đến đây, sắc mặt của nhân viên kế toán tái đi, hắn đắn đo suy nghĩ, bắt đầu cân nhắc xem liệu hôm nay mình có thể chạy trốn nếu từ chức hay không.

"Đi thẳng... Rẽ phải..."

Theo hướng dẫn của nhân viên kế toán, Bologo lướt nhanh như một cái bóng nhờ Aether Khuếch Đại trong khu ký túc xá dành cho nhân viên.

Không ngờ rằng đánh bậy đánh bạ thế mà lại nắm được thóp của Bailey, thông tin này có thể sẽ đóng một vai trò quan trọng.

Bologo nhẩm tính thời gian hành động của lần này, trong lần tua lại trước, sau khi đến Lõi lò thăng hoa, đầu tiên là nói chuyện với Badr và so sánh dấu vết, chuyện này lãng phí rất nhiều thời gian, sau đó Bailey mới xuất hiện.

Trải qua lần tua lại trước, Bologo có thể tiết kiệm được khoảng thời gian nói chuyện với Badr, và trong thời gian này thì Bailey rất có thể vẫn đang ngủ.

Bologo phải tranh thủ từng chút thời gian quý báu, nếu đủ nhanh thì hắn có thể tìm thấy Amy trước khi lần tua lại này xảy ra.

Không hề giảm tốc, Bologo hung hăng đập mạnh vào cửa, ngày xưa kể cả có là một cánh cửa sắt thì cũng sẽ bị Bologo đập tan, nhưng dưới sự bảo vệ của Phòng Khai Hoang, cánh cửa này lại không hề động đậy chút nào, nhưng tiếng động lớn vẫn đánh thức người đang ngủ bên trong.

Nàng từ từ bật dậy khỏi giường, đi ra khỏi phòng ngủ, đẩy cánh cửa ra với vẻ vô cùng tức giận thì thấy Bologo còn càng tức giận hơn.

"Chào buổi sáng... Buổi sáng tốt lành."

Bailey sửng sốt, một người tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

"Amy mất tích."

Thời gian eo hẹp, Bologo cố gắng tập trung vào trọng tâm, "Chúng ta đang bị mắc kẹt trong một khoảng thời gian bị tua lại, đây là lần tua lại thứ hai. Đưa cho ta giấy thông hành văn phòng của ngươi, ta sẽ lấy thiết bị theo dõi."

Bailey vẫn còn hơi ngái ngủ, hoặc có thể đã bị sốc bởi những lời vừa rồi của Bologo, nhưng nàng ngay lập tức nhận ra rằng chỉ có bản thân mình mới biết việc cấy ghép thiết bị theo dõi, nhưng bây giờ Bologo cũng biết về nó.

“Ta đã nói với ngươi về thiết bị theo dõi ở lần tua lại trước?” Bailey hỏi.

“Đúng vậy, hình dạng là một chiếc găng tay với một kim chỉ nam trên đó, có thể chỉ ra hướng của Amy.” Bologo trả lời ngay lập tức.

Bailey không nói thêm nữa mà lập tức quay vào phòng ngủ, một lúc sau, nàng vội vàng đưa cái thẻ và chùm chìa khóa nhà kho cho Bologo.

"Nếu đã đưa cho ngươi thiết bị theo dõi này trong lần tua lại trước thì hẳn ngươi biết nó là gì."

Bailey đặt nặng chùm chìa khóa nặng trĩu vào tay Bologo, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt hắn và tiếp tục nói, "Có những điều hẳn ta đã nói trong lần tua lại trước."

"Ta hiểu."

Đối diện với ánh mắt của Bailey, Bologo khẳng định.