Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 300: Chứng nổi điên giữa đường (Road rage)


Lần tua lại thứ hai.

Bologo không đến nhà kho để lấy vũ khí giả kim, bởi thứ nhất là lãng phí thời gian, thứ hai là Bologo vẫn không biết Amy đang ở đâu, hắn quyết định trong lần tua lại này mục tiêu chính là tìm thấy Amy.

Sau khi xác định được vị trí mục tiêu, trong lần tua ngược thời gian tiếp theo, Bologo có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian hơn trên đường do đỡ phải đi tìm, ngoài ra Bologo vẫn còn chưa biết mình sẽ gặp phải trận chiến kiểu gì kế tiếp.

Hắn coi lần tua ngược thời gian này là một lần thử và sai, sau khi xác định được vị trí của Amy và mối đe dọa cụ thể thì trang bị đầy đủ vẫn chưa muộn.

Chiếc xe màu lam phóng ra ngoài đường. Do mới sáng sớm nên trên đường không có nhiều xe cộ, Bologo giậm mạnh chân ga và lao băng băng về phía trước.

Liếc nhìn đồng hồ, lần này hắn đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Sau đó đi theo chỉ dẫn của thiết bị theo dõi, chiếc xe lao qua hết ngã tư này đến ngã tư khác và tiến dọc theo con đường thẳng tắp.

Thỉnh thoảng cũng gặp phải một vài ngọn đèn đỏ, nhưng Bologo lao vút qua không thèm để ý. Một số chiếc xe chạy ngang qua Bologo, không rõ người lái xe kia cảm thấy thế nào, nhưng Bologo có thể nghe thấy tiếng còi liên tục, cũng như tiếng chửi rủa mình.

Bologo đang chạy đua với thời gian và giờ cao điểm vào buổi sáng ở Opus. Hắn phải nhanh hơn, nếu không người dân sẽ dậy và đi làm, đến lúc đó đường phố chật kín xe cộ sẽ hạn chế tốc độ của Bologo.

Nhanh lên, phải nhanh lên!

Nắm chặt tay lái, nhìn qua lại giữa điều kiện đường xá và đồng hồ.

Theo chỉ dẫn của kim chỉ nam, Bologo dần đến gần đích đến của mình. Màn sương mờ đục bốc lên, trông như một cột sương mù sừng sững sau lớp bê tông cốt thép nâng đỡ cả bầu trời.

Khe nứt lớn.

Bologo đã đoán được từ trước. Căn cứ theo quá trình truy lùng dấu vết của Đội số 6 thì Taida đã biến mất cùng với xưởng giả kim, mà bây giờ Amy hẳn đang đi tìm Taida, vậy nên cả hai có thể đang ở Ngã Ba Vô Định hoặc một khe nứt hẹp nào đó.

Đây là một khởi đầu tốt. Bologo đã tận dụng triệt để mỗi lần tua ngược mà không hề lãng phí một chút nào, đây mới là dáng vẻ mà một chuyên gia nên có.

"Nhường đường!"

Bologo kéo cửa kính xuống, hét lên và bấm còi inh ỏi như một tên côn đồ hung hãn.

Lao ra khỏi đường phố, lái xe lên con đường gồ ghề, đến rìa ngoài của Khe nứt lớn.

Bụi bốc lên, xóc nảy liên tục, chiếc xe mới tinh đã trở nên cũ kỹ chỉ trong nháy mắt. Ngoài việc phóng cực nhanh thì Bologo còn va quệt với các phương tiện khác không biết bao nhiêu lần, mặt xe nhẵn bóng đã bị che kín bởi những vết xước lốm đốm.

Nếu như nhìn thấy cảnh này thì Jeffrey sẽ tức đến mức lên cơn đau tim, còn nếu có cả Palmer nữa thì hắn sẽ lôi Bologo ra khỏi ghế lái và đấm đá như điên.

Đúng ra mà nóii thì chiếc xe này được cấp cho Palmer, trước đó Palmer đã quấn lấy Jeffrey, nói rằng đường đường là nhân viên Thực địa, đi mô tô làm nhiệm vụ quá tồi tàn, phải đi gì đó thật ngầu.

Jeffrey thì từ chối với lý do cả hai đang làm nhiệm vụ trong Khe nứt lớn nên không cần phải xe cộ gì cả.

Sau cuộc đột kích vào hội trường, do màn thể hiện xuất sắc của hai người và tình huống bi thảm sau đó, sau khi nghĩ mãi thì cuối cùng Jeffrey vẫn cấp cho họ một chiếc xe hơi mới.

Âm thanh điếc tai vẫn không ngừng vang lên, những công nhân dậy sớm đều nhìn thấy con quái vật khổng lồ bằng kim loại đang gầm rú này. Người lái xe chắc chắn mắc phải chứng nổi điên giữa đường, khi lái xe đến rìa Khe nứt lớn thì đột nhiên phanh gấp, sau một tiếng kítttttt dài, chiếc xe dừng lại, sau đó khói đen bốc lên dưới mui xe.

Bologo tiêu sái mở cửa xe ra, mặc kệ vô số tia lửa nhỏ đang bắn tung tóe mà bước nhanh về phía Khe nứt lớn.

Dù sao thì ở lần tua lại tiếp theo, chiếc xe này cũng sẽ được tua ngược lại, mình không cần phải quan tâm đến mấy chuyện này.

Nhìn lướt qua đồng hồ, Bologo phát hiện ra một số vấn đề, chẳng hạn như việc tua ngược thời gian lần này bị trễ.

Trên đường đến đây, Bologo vô tình làm đổ một cột đèn đường bởi vì không thể không vội khi nhận thấy rằng mình đang ngày càng tiến đến gần đến điểm nút của lần tua lại trước đó.

Nhưng khi kim giờ dịch chuyển qua nút đó thì quá trình tua ngược thời gian như dự kiến đã không xảy ra, nút tua lại đã bị lùi về phía sau.

"Là ngươi giở trò quỷ sao Amy?" Bologo lẩm bẩm một mình.

Việc tua lại thời gian này rất có thể do Amy và Taida gây ra, họ sẽ là người quyết định thời điểm tua lại thời gian, cho nên rất có thể vì lý do gì đó cả hai đã hoãn nó lại.

"Liệu có phải liên quan đến việc phục sinh Alice không?"

Bologo đã hiểu được mong muốn thực sự của Amy, hắn luôn coi Amy là một con người như mình, nhưng Bologo quên mất một chuyện khác.

Amy chỉ là một đứa trẻ, và thế giới của một đứa trẻ rất đơn giản, để có được tình yêu và sự công nhận của cha mình thì nàng khó tránh khỏi làm một số chuyện ngu ngốc.

Ví dụ như phối hợp với Taida để hồi sinh Alice, nghe có vẻ hơi nực cười, vì một chút tình thương mà chọn cách tự hủy diệt bản thân.

Nhưng Bologo cảm thấy điều đó không phải là không thể. Hắn đã từng chứng kiến quá nhiều kẻ ngốc tương tự, vì một lý do nào đó không thể giải thích nổi mà hy sinh linh hồn của mình bản thân và lạc lối.

Một điều mà Bologo có thể chắc chắn là ma quỷ có dính líu đến vụ việc này. Đám thương nhân lòng dạ hiểm độc ấy sẽ không bao giờ buông tha cho một khách hàng mục tiêu cực kỳ phù hợp như Amy.

Các công nhân đứng bên quan sát Bologo đang lên cơn điên, thấy hắn đang suy nghĩ miên man về điều gì đó thì bỗng lùi lại vài bước, lấy đà và tăng tốc.

"Khoan đã!"

Một công nhân tốt bụng định ngăn cản Bologo, nhưng không thể theo kịp.

Chạy đà, bật lên, Bologo nhảy vọt như một quả đạn đại bác vào thẳng vào màn sương dày đặc trong Khe nứt lớn, chỉ để lại mấy người công nhân ngơ ngác nhìn vị trí mà Bologo vừa biến mất.

"Đây... đây là tự tử à?" Ai đó nghi ngờ hỏi.

"Tự tử thì đã chứng kiến rất nhiều vụ rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một vụ tự tử bạo lực như vậy... Quá tiếc cho một chiếc xe hơi."

Người kia bất đắc dĩ nhìn chiếc xe rách nát, mặc dù bị Bologo lái một cách thô bạo như vậy nhưng vẫn có thể thấy được chiếc xe còn mới.

"Không có gì lạ, dù sao đây là Opus, cuộc sống của ai cũng vô cùng áp lực."

Một trong số họ tỏ vẻ hiểu biết nói, không mấy quan tâm đến việc Bologo tự sát.

Những người khác cũng gật đầu tán thành.

Đúng vậy, đầu năm nay, mọi người đều phải chịu áp lực rất lớn.

Điều họ không nhận thấy là trong lúc rơi nhanh xuống sương mù, Bologo đã bắn dây thừng gắn móc ra và găm vào vách đá.

Bologo lắc lư vài vòng trên không trung như một con chim ưng, sau đó hạ cánh vững vàng xuống hành lang trên không.

Hành lang không trên không đung đưa vài cái, sau đó thì ổn định lại. Bologo ngẩng đầu lên, Mặt nạ Kinh Hoàng đã được đeo trên mặt, tiếng hít thở cũng trở nên nặng nề như một con dã thú khát máu.

"Xuống sâu nữa hơn sao?"

Bologo di chuyển vài bước, quan sát theo hướng của kim chỉ nam thì thấy biển sương mù phía dưới.

Cảm giác tim đập nhanh lại đến, Bologo lập tức nhảy vọt khỏi hành lang trên không để tiếp tục hạ xuống, sau đó găm vào vách đá một lần nữa.

Ngày càng hạ xuống thì cảm giác về dao động kia ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Cho đến khi một phản ứng Aether rõ ràng phát ra từ nơi sâu thẳm của biển sương mù.

Bologo có thể khẳng định đó là vị trí Amy, thậm chí con kim chỉ nam cũng đang chỉ hướng đó.

Thả tay ra, Bologo rơi thẳng xuống. Sau khi xuyên qua lớp sương mù dày đặc, hắn nhìn thấy một vầng sáng chói lọi, sau đó là một dòng Aether trào dâng, gây ra một cơn bão.

Các cặn còn sót lại sau khi bị đốt giống như tro bốc lên, bay múa theo gió, va vào máu thịt đỏ tươi, còn đống máu thịt gớm ghiếc thì không ngừng lan ra, bao phủ gần như toàn bộ vách đá.

Hệ thống hành lang đan xen chằng chịt cũng bị nó bao phủ. Trong khung cảnh đẫm máu, nó chậm rãi nhô ra khỏi vách đá như khung xương của một con quái vật nào đó.

Sợi dây móc găm vào hành lang phía trên, Bologo lơ lửng giữa không trung, quan sát chiến trường điên cuồng ấy từ phía xa.

Giây phút này, cảm giác tim đập thình thịch đã chuyển sang cộng hưởng như muốn bóp nghẹt mạch máu của Bologo, cảm giác này đối với Bologo phải nói là quá quen rồi.

"Trái tim bất diệt."

Đến giờ Bologo đã có thể chắc chắn Trái tim bất diệt đang ở trong đó.

Y như lúc ở hội trường, toàn bộ vách đá cũng bị nhấn chìm bởi máu thịt và dần đồng hóa. Bologo có thể mơ hồ nhìn thấy một vài bóng người đang lao băng băng trong đó, nhưng hắn không nghĩ đó là Amy và Taida.

Bologo đang suy nghĩ về việc phải làm gì tiếp theo thì ngay lập tức, một vầng mặt trời chói lọi đã mọc lên từ sâu trong vực thẳm này.

Ánh sáng không phát ra từ đống máu thịt mà ở một góc khác của Khe nứt lớn. Lúc này Bologo mới nhìn vào thiết bị theo dõi trên mu bàn tay, kim chỉ nam bắt đầu chuyển động, nhưng nó lại không chỉ theo hướng của máu thịt.

Amy không ở đây?

Bologo không có thời gian để suy nghĩ, ánh sáng trắng chói lòa xua tan đi màn sương, đập vàp từng lớp đá, phá nát từng hành lang xen kẽ nhau, dưới sức mạnh hủy diệt vạn vật, thời gian cũng bị đóng băng và dần đảo ngược.

Đồng tử màu xanh lam nhìn thẳng vào ánh sáng rực rỡ này cho đến khi bị nhấn chìm hoàn toàn.

Quỹ đạo đang tiến về phía trước bắt đầu mờ đi và biến mất, nhưng trước khi hoàn toàn biến mất thì nó lại phân nhánh thành một ngã ba mới.

Sau một hồi xuất thần ngắn ngủi, Bologo đã giành lại nhận thức của cơ thể. Ý thức của hắn cũng dần dần tỉnh lại, sau khi mở to mắt ra nhìn thì một hình ảnh quen thuộc lại hiện ra trước mặt.

"Nói cái gì..."

"Câm miệng."

Bologo cắt ngang câu nói nhảm của Sore, mình đã nghe quá nhiều rồi... mặc dù với Sore thì đây là lần đầu tiên.

Chợt cảm thấy một vị sắt trong miệng, Bologo chạm vào mũi thì thấy máu chảy tí tách xuống từ đó, nhuộm đỏ cả góc áo.

Lần thứ hai tua lại kết thúc.

Lần thứ ba tua lại bắt đầu.