Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 315: Làm lại


Sau vài lần tua ngược thời gian đầu tiên, Bologo giống như một tay đua đã chạy trên con đường này nhiều lần, thậm chí hắn còn biết rõ khi nào sẽ có đèn đỏ và khi nào sẽ có người đi bộ qua lại.

Liếc thời gian, ngay cả Lebius cũng không ngờ rằng xe của Bologo lại có thể chạy nhanh đến như vậy. Không tới vài phút nữa là họ sẽ đến Khe nứt lớn, cho dù có đi tàu điện ngầm từ Tổ Sâu thì vẫn không nhanh đến mức này được.

"Tiếp tục đi, ma quỷ không thể thay đổi những gì đã xảy ra, vậy thì sao?"

Cửa kính xe vỡ tan, gió lớn ùa vào trong, bên tai có tiếng rít gào, Bologo chỉ có thể hét lớn.

“Vì vậy, trong việc tìm ra kẽ hở của các quy tắc, giống như cách loài người chơi đùa với ma quỷ, ma quỷ cũng có khả năng chơi đùa với các quy tắc ràng buộc chúng.

Nếu không thể thay đổi những gì đã xảy ra, vậy biến rất cả thành một giấc mơ thì sao? Ví dụ như tất cả chúng ta đều đang nằm mơ. '' Lebius nói.

"Nằm mơ? Ngươi nói nghiêm túc chứ?"

"Mọi thứ chúng ta đang làm bây giờ là một phần của giấc mơ, mỗi khi chúng ta tua ngược thời gian, ngươi có thể hiểu nó như một lần khởi động lại của giấc mơ, chúng ta sẽ không thức khỏi từ giấc mơ cho đến khi đạt được một kết quả chính xác nhất định, lúc đó mọi thứ mới trở thành hiện thực.

Đó, nhờ vào đó quá khứ đã được thay đổi vô số lần! "

“Nói cách khác là chúng ta đang nằm mơ?” Bologo đau đầu, “Sao có thể!"

“Chúng ta không nằm mơ, đây chỉ là một... cách hình dung.” Lebius không giỏi giao tiếp, huống chi là giải thích một vấn đề phức tạp như vậy cho Bologo.

“Đổi một cách nói khác thì bây giờ chúng ta như đang đóng một bộ phim?” Bologo hỏi ngược lại.

"Cả thế giới là một bộ phim,

Bây giờ chúng ta đang thực hiện một cảnh còn Amy là đạo diễn của cảnh này. Nàng không hài lòng với hướng đi của cốt truyện nên đã cắt phân cảnh này nhờ sức mạnh của hạt giống không tưởng.

Bây giờ chúng ta liên tục quay lại cảnh phim này cho đến khi như Amy mong muốn thì mới được nối lại để ghép vào quỹ đạo bình thường của thế giới."

"Gần như là vậy, chúng ta đã bị tách ra khỏi trục thời gian chính của thế giới này. Hạt giống không tưởng không thể đảo ngược được dòng thời gian chính mà chỉ có thể đảo ngược phần nhỏ này của trục thời gian. Khi hạt giống không tưởng vỡ vụn cũng là lúc chúng ta quay lại trục thời gian chính. Và khi đó hiện thực sẽ trở thành sự thật và không thể bị thay đổi."

Nghe những lời của Lebius, Bologo đã hiểu cơ bản ý của hắn nên gật đầu.

Bologo thì thầm: "Không một ai là toàn năng."

Khe nứt lớn dần hiện ra trước mắt. Cận vệ Lá Chắn, Amy, Taida, Trái tim bất diệt, hạt giống không tưởng – ngọn nguồn của mọi tranh chấp đều bắt đầu từ đây. Nó giống như một đấu trường La Mã đang lẳng lặng chờ đợi sự xuất hiện của hai người họ.

Bologo đặt câu hỏi, "Chúng ta sắp đến rồi, ngươi có ý tưởng gì không? Đội trưởng."

Lebius trả lời, "Ta được kích hoạt quá muộn nên đã bỏ lỡ mấy lần tua lại đầu tiên. Ngươi phụ trách hành động lần này, ta chỉ chịu trách nhiệm hỗ trợ."

Bologo liếc về phía Lebius qua khóe mắt, không nhịn được mà hỏi: "Làn như vậy liệu có ổn không? Ngươi mới là đội trưởng, vậy có tính là cướp quyền không?"

"Một trong những chủ trương của Bộ phận Thực địa là chủ nghĩa thực dụng." Lebius trả lời một cách đơn giản.

Nghe điều này, Bologo bật cười. Gọi là chủ nghĩa thực dụng, nhưng một cách nói khác thì là nếu kiếm được thứ gì đó hiệu quả thì dùng nó cho đến chết.

Hít một hơi thật sâu, một tia sáng xanh lóe lên trong mắt Bologo.

"Ta cần ngươi dọn đường cho ta, sau đó ta sẽ đi tìm Amy và xem liệu có thể kết thúc việc tua ngược thời gian này hay không... Không, phải là xem có thể khiến Amy giúp chúng ta hay không."

Lebius hơi ngạc nhiên, hắn vốn tưởng rằng Bologo sẽ muốn chấm dứt quá trình tua ngược thời gian này lại trước mới đúng.

"Tua ngược thời gian thực sự rất hữu ích. Sau khi đảm bảo an toàn cho Amy thì chúng ta có thể sử dụng năng lực tua ngược thời gian của nàng để đánh bại cuộc tấn công của Cận vệ Lá Chắn."

Hành động lần này có hai mục tiêu, bảo vệ Amy và tiêu diệt Cận vệ Lá Chắn.

Trong mắt chuyên gia thì hai mục tiêu này chưa bao giờ là câu hỏi lựa chọn, Bologo muốn hoàn thành cả hai.

“Sau khi dọn sạch chướng ngại vật bên ta, ngươi tìm cách tìm hiểu tình hình bên phía Taida và chặn Cận vệ Lá Chắn lại.” Bologo mô tả kế hoạch của mình.

“Chỉ mình ta thôi sao?” Lebius lẩm bẩm.

"Ngươi sợ sao? Đừng lo lắng, cứ coi mình như một kẻ bất tử, ta sẽ tái thiết lập lại mọi thứ sau." Bologo hứa với Lebius.

Ngay cả khi Lebius chết trong trận chiến thì hắn vẫn có thể tỉnh lại trong lần tua lại lần sau.

"Tất nhiên, hy vọng đây sẽ không phải là lần tua lại cuối cùng, nếu thế thì ngươi quá đen đủi", Bologo nói đùa.

“Ta không lo lắng mấy chuyện này.” Lebius lắc đầu.

"Ta biết, ta chỉ đang nói đùa," Bologo nói, "Trông ngươi không giống kiểu người sẽ chết dễ dàng như vậy."

Bologo di chuyển ánh mắt về phía đội trưởng của mình, trước giờ Lebius luôn mang đến cho Bologo một cảm giác bí ẩn và mạnh mẽ.

Sức mạnh này không phải sức mạnh về cấp bậc, mà là sự bình tĩnh của một kẻ mạnh, như thể cho dù gặp phải bất cứ mối nguy nào thì hắn đều có khả năng ứng phó.

Đôi khi Bologo cảm thấy ngay cả khi phải đối mặt với một Vinh Quang Giả thì người đội trưởng này vẫn có sức để chống lại.

Lebius không trả lời. Hắn nhắm mắt lại và trầm tư, Aether lượn lờ quanh ma trận giả kim của hắn, bồn chồn như một ngọn núi lửa sắp phun trào, sẵn sàng lao đi.

"Còn một điều nữa, Bologo," Lebius chợt nghĩ ra điều gì đó nên nói, "Nếu tất cả những điều này là do hạt giống không tưởng gây ra thì Amy đã ước một điều ước."

"Đúng, vậy thì sao?"

Do thông tin này đã được thảo luận trước đó nên Bologo không hiểu tại sao Lebius lại nhắc lại lần nữa.

"Có nghĩa là, không phải ước muốn của Amy gây ra việc tua ngược thời gian, mà việc tua ngược thời gian xảy ra để thực hiện ước muốn của nàng. Ngươi đã nói rằng nút tái thiết lập của việc tua ngược thời gian dựa trên sự hư hại của hạt giống không tưởng."

Lebius phân tích.

"Nhưng thực tế không phải như vậy. Nút tái thiết lập này bắt nguồn từ việc mong ước của Amy tan vỡ."

"Ý ngươi là..."

"Nếu Amy không thể thực hiện được ước nguyện của mình thì việc tua ngược thời gian sẽ chỉ diễn ra, liên tục tái thiết lập cho đến khi trong một tương lai nào đó, Amy hoàn thành được ước nguyện của mình."

"Nhưng sức mạnh của hạt giống không tưởng không phải là tuyệt đối," Bologo lẩm bẩm, "Nó hoàn toàn không thể đáp ứng tuyệt đối mong muốn của một người."

“Ta... ta luôn cảm thấy có ma quỷ đứng đằng sau chuyện này.” Bologo đột nhiên nói với Lebius.

Lebius không ngạc nhiên về điều này. Hắn tin vào mức độ cảm nhận Bologo về ma quỷ, thậm chí còn tin nhiều hơn vào những gì người đàn ông đó nói trong Đại sảnh Lật Ngược.

"Phán đoán của ngươi là đúng, sự cố lần này quả thực là do ma quỷ thao túng."

"Nếu Hạt giống không tưởng không thể hoàn thành ước nguyện của nàng thì nàng sẽ chỉ có một lựa chọn duy nhất sau khi nó tan vỡ."

Bologo nghiến răng nghiến lợi nhưng không nói ra kết quả xấu đó, đây là một âm mưu thâm độc.

Tâm trạng của hắn ngày càng trở nên giận dữ. Phán quyết hận thù ấy đang khuấy động từ tận đáy lòng của hắn. Bologo vẫn nhớ lời thề của mình, rằng hắn sẽ đánh bại tất cả những kẻ ác, ngay cả khi chúng là vô tận, nhưng tương ứng, Bologo cũng là bất tử, hắn sẽ không ngừng săn lùng chúng cho đến tất cả kết thúc.

Tương tự, Bologo cũng nhớ những gì Adele đã nói với chính mình, rằng mình có sức mạnh phi thường, và sẽ thật đáng tiếc nếu chỉ sử dụng nó để hủy diệt.

Mình có thể không chỉ là một kẻ hủy diệt mà đôi khi còn có thể là người cứu rỗi.

"Nắm chắc vào! Đội trưởng! Chúng ta sắp đến nơi!" Bologo hét lên với Lebius.

Lebius hơi hoang mang, họ đã đến rìa của Khe nứt lớn, đáng lẽ nên giảm tốc độ nhưng không biết vì sao cái tên Bologo này lại lái xe ngày một nhanh hơn.

Ngay sau đó, một tiếng động lớn làm gián đoạn suy nghĩ của Lebius, hắn thấy Bologo đá bay cửa xe bên cạnh ra và đưa tay chạm xuống đất.

Vệt sáng màu xanh lam lóe sáng, mặt đất bắt đầu khuấy động rồi phồng lên, đường băng đột ngột nhô cao, rồi không ngừng nâng lên trong quá trình chiếc xe lao đi, đến khi lốp xe bật ra khỏi mặt đất và lao vào biển sương mù.

Nhất thời Lebius cảm thấy mất sạch trọng lượng, cơ thể bay ra khỏi chỗ ngồi.

Cho đến lúc đó Lebius mới hiểu tại sao mỗi lần Bologo lại di chuyển nhanh đến vậy, và cũng hiểu tại sao mỗi lần Bologo và Palmer hành động thì đều do Palmer lái xe.

Tầm nhìn của Lebius tối sầm lại, sau đó lao thẳng vào biển sương mù trong tiếng reo hò của Bologo.