Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 330: Lượng chân thành và yêu mến đến chết người


Vào buổi sáng sớm, trên con đường vắng của Opus có một cửa hàng bánh ngọt trông như vừa bị bọn côn đồ cướp phá...

Kẻ bất tử và con rối giả kim nhìn nhau qua bàn, cả hai tìm thấy một khoảng lặng ngắn ngủi trong dòng thác thời gian đầy gian nguy này.

Bologo ngồi phịch xuống ghế, nói đùa: "Đừng đi, ta phải vượt qua muôn ngàn cách trở để đến tìm ngươi, ngươi nói như vậy sẽ khiến ta rất buồn".

“Bologo, ngươi không hợp nói những câu như này,” Amy nhổ miếng bánh đã nhai nát trong miệng ra, “Thật kinh tởm khi nghe ngươi nói những câu này.”

"Vậy ta cũng phải nói rằng nếu ngươi thực sự muốn ăn bánh ngọt thì có thể nhờ ta giúp. Ta không ngại tăng cân. Hơn nữa, tướng ăn của ngươi trông quá xấu xí."

Bologo liếc nhìn đĩa bánh bên cạnh, Amy không nuốt xuống được nên chỉ nhai nát những thứ này. Chắc nàng khá xấu hổ khi bị Bologo nhìn thấy hành vi kiểu này.

Amy đặt nĩa xuống và nhìn chằm chằm vào gương mặt ung dung của Bologo. Trong vài lần tua lại này, Bologo luôn có thể tìm thấy mình, nàng đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Tại sao ngươi luôn tìm thấy ta?"

"Dù sao thì cũng là anh em tốt vào sinh ra tử, ta nói một câu tâm hữu linh tê không quá phận a?"

Bologo muốn giải quyết vấn đề của Amy trong lần tua lại thứ năm này nên không thèm giả vờ, phớt lờ luôn cả cạm bẫy trong lời nói của Amy.

Vẻ mặt của Amy trở nên lạnh lùng, câu trả lời của Bologo chỉ là chiếu lệ, một người chuyên nghiệp như Bologo thế mà lại không chỉ ra lỗi "luôn tìm thấy" trong câu nói của mình.
Đúng, theo góc nhìn của Bologo thì đây hẳn phải là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ khi việc tua ngược thời gian bắt đầu, nhưng theo góc nhìn của Amy thì đây là lần thứ ba, Amy không nghĩ đó là sự trùng hợp.

"Được rồi, được rồi."

Bologo giơ chiếc găng tay đặc biệt của mình ra.

Găng tay được quấn quanh bởi rất nhiều dây cáp, ngoài ra còn có một số cấu trúc cơ học phức tạp. Trên mu bàn tay có một kim chỉ nam giờ đang chỉ thẳng về phía Amy.

"Thiết bị theo dõi?"

Amy ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cơ thể hiện giờ của mình là do Bailey tạo ra, nàng muốn thêm bớt thứ gì vào trong đó phải nói là quá dễ dàng.

"Ừm hừ."

Bologo lật đi lật lại bàn tay, trầm trồ khen ngợi cấu trúc tinh xảo, "Không ngờ có lúc Bailey lại có tác dụng a."

Trong lần tua lại thứ tư, sau khi gặp Lebius, Bologo đã nói với Lebius những thông tin mà hắn nhận được từ Bailey trong những lần tua lại trước.

Để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn và tối ưu hóa hành động, Bologo đã nhờ Lebius đến gặp Bailey trước trong lần tua lại tiếp theo để lấy thiết bị theo dõi và trang thiết bị giả kim của nàng.

Nói đến đây, Bologo khá mong chờ cảnh đó, khi mà Bailey còn đang ngái ngủ đẩy cửa ra thì thấy Lebius với khuôn mặt u ám đang đứng sau đó... Chuyện này chắc hẳn đã dọa cho nàng khiếp sợ đi.

Được Lebius của bầy sói đến thăm vào sáng sớm, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy bất an.

Sau đó, trong lần tua lại thứ năm này, khi Bologo cắm chìa khóa và khởi động xe, Lebius đã ngồi vào ghế lái phụ với thiết bị theo dõi và trang thiết bị giả kim cần thiết.

Bologo rất biết ơn trực giác của mình, trong lần tua lại thứ tư, Amy đã coi mình như một cái hốc cây để bộc bạch nỗi đau khó mà chịu đựng cùng những suy nghĩ điên rồ của bản thân.

Bologo đoán rằng Amy sẽ đưa ra một lựa chọn hoàn toàn khác sau đó, quả nhiên nàng đã làm như vậy.

Khi Bologo lao vào chiến trường với Lebius thì cốt truyện ban đầu được sửa lại, Amy không xuất hiện ở đó, và Cận vệ Lá Chắn cũng thế.

Chiếc ô tô bốc cháy ngùn ngụt, bốc khói lên đen ngòm. Bologo đứng bên đống lửa, dùng ngọn lửa trên hài cốt của chiếc xe để châm cho mình một điếu thuốc.

Lebius liếc nhìn Bologo, "Ta nhớ ngươi không hút thuốc."

"Ta hầu như không hút thuốc, chỉ khi bị áp lực thì mới nghĩ về nó... Đây là một thói quen xấu mà ta mắc phải khi còn trong quân ngũ. Ta cứ tưởng quãng thời gian trong ngục tối sẽ khiến ta quên nó đi nhưng rõ ràng nó đã khắc sâu vào trong bản năng của ta."

Bologo đã mua bao thuốc này được gần nửa năm nhưng mới chỉ hút có một hai điếu, giờ rít một hơi lớn nhưng không thấy mùi vị gì.

"Ngươi hẳn chưa từng chiến đấu trong chiến hào đúng không? Ta nghĩ nó không khác gì so với chiến đấu trong địa ngục."

Có lẽ để giải tỏa cơn cáu kỉnh trong lòng, Bologo hiếm khi nhắc lại quá khứ của mình với Lebius.

“Thông thường chiến tranh chiến hào có thể kéo dài đến hàng tháng, ngươi chỉ có thể trốn trong chiến hào chật chội đó, còn nơi lớn hơn chính là chiến trường của ngươi.

Ngươi không thể thấy kẻ địch ở đâu, hay chúng tấn công như thế nào, cảm giác như kiểu đang chiến đấu với một đám hồn ma.

Thỉnh thoảng một cơn mưa đạn sẽ xẹt qua đầu ngươi, đạn pháo chỉ nổ cách đó vài mét, ngươi không thể làm gì khác hơn là cầu nguyện.

Đồng đội của ngươi sẽ chết bất thình lình, ngươi sẽ phải di chuyển cơ thể của hắn ra khỏi chiến hào, chất thành đống như bao cát, rồi tựa trên cơ thể đó để bắn trả về phía kẻ thù."

Bologo rít một hơi ngắn rồi dừng lại, nhìn điếu thuốc cháy lặng thing, dần biến thành bụi xám từng chút một.

"Mùi thuốc súng ở khắp nơi, ngươi tưởng rằng mưa sẽ cứu rỗi linh hồn nóng như lửa đốt của mình, nhưng không, nước mưa rơi xuống rửa trôi xác chết, máu hòa với mưa chảy vào chiến hào, thậm chí còn trộn lẫn cả với phân và nước tiểu của ngươi.

Trong mùi hôi thối nồng nặc, chuột sẽ gặm nhấm xác chết trong bóng tối, lây lan dịch bệnh. Da của ngươi có thể sẽ bị viêm, sưng tấy, thậm chí còn có thể bị thối rữa.

Ngươi chỉ có thể nhìn mình từ từ thối rữa, nhưng ngoài việc ngồi nhìn thì ngươi không thể làm bất cứ điều gì khác.

Đó chính là địa ngục, còn ngươi thì bị mắc kẹt trong đó."

Điếu thuốc đã cháy một nửa, tro tàn bay tung tóe trong gió.

"Thuốc lá và rượu là những giả dược (*) duy nhất ở trong địa ngục đó, bọn ta trốn tránh thực tế phũ phàng và gây tê thần kinh nhờ vào nó".

Hiển nhiên là Lebius không hiểu về chiến tranh chiến hào, kể từ khi Thành phố Thánh sụp đổ, giữa các quốc gia chưa từng nổ ra một cuộc chiến nào khốc liệt như Đất Khô Cằn Chi Nộ. Ngoài ra, với sự tiến bộ của khoa học công nghệ, chiến tranh chiến hào đã trở nên lạc hậu, bị chôn vùi trong lịch sử.

Nhìn theo góc độ này thì ngoại trừ những kẻ bất tử như Bologo, không có nhiều cựu chiến binh còn lại trên thế giới này đã từng tự mình trải qua chiến tranh chiến hào.

Lebius hiểu ý của Bologo nên hỏi, "Sự cố rối loạn trục thời gian này mang lại cho ngươi áp lực lớn y như chiến tranh chiến hào?"

"Gần như là vậy, về mặt áp lực thì không khác nhau là mấy."

Lebius im lặng, hắn đã đọc hồ sơ tài liệu của Bologo, tuy nhiên có một số trải nghiệm lại không thể diễn tả hết bằng lời.

Bologo bất thình lình hỏi: "Đội trưởng, ngươi có một tuổi thơ hạnh phúc đúng không?"

“Có thể nói là vậy, ta sinh ra trong một gia đình khá giả, mẹ ta là giáo viên, còn bố ta là bác sĩ,” Lebius không giấu giếm, thản nhiên trả lời câu hỏi của Bologo, “Tại sao lại nhắc đến chuyện này?"

Lebius dần dần rơi vào kênh nói chuyện Bologo, hắn cảm thấy có vẻ không thích hợp cho lắm khi thảo luận về thời thơ ấu trong môi trường nghiêm túc và áp lực này.

"Vậy ngươi có nghĩ Amy đã có một tuổi thơ hạnh phúc hay không?

"Amy?"

"Đúng, Amy, bỏ qua việc nàng là một con rối giả kim, coi nàng như một con người, rồi nghĩ về trải nghiệm thời thơ ấu của nàng."

Lebius suy tư theo lời kể của Bologo thì tưởng tượng ra một bức tranh cực kỳ tồi tệ.

"Cực kỳ tồi tệ đúng không", Bologo tiếp tục. "Ta biết những gì Amy đã từng trải qua nên có thể đoán được sơ bộ ý nghĩ của nàng."

"Nàng không rõ mình là ai, một con người? Hay một con rối giả kim?

Sự hoang mang này khiến suy nghĩ của nàng rơi vào bế tắc, thậm chí nàng vẫn còn là một đứa trẻ. Mà một đứa trẻ cần sự hỗ trợ tinh thần từ người thân, tức là đòi hỏi sự hỗ trợ về mặt tinh thần đến từ Taida... và cách mà Taida đáp lại, ngươi cũng biết rồi đấy. Cuộc sống bị kìm nén này đã diễn ra trong một thời gian dài, đến người còn phát điên chứ đừng nói một con rối giả kim."

Hệt như một bác sĩ tâm lý đã hành y trong nhiều năm, Bologo nắm bắt chính xác nội tâm của Amy. Ánh mắt mà Lebius nhìn vào Bologo có chút thay đổi, hắn dần nhận ra rằng dường như mình chưa bao giờ thực sự hiểu được người thành viên trong đội này.

"Ta nhớ đã đọc được loại bệnh này trong cuốn sách, được gọi là cái gì mà thiếu hụt cảm xúc thời thơ ấu (**), nhưng hiển nhiên tình hình của Amy phức tạp hơn."

Thấy ánh mắt chứa đựng sự bất ngờ của Lebius, Bologo tiếp tục, "Điều này sẽ gây ra nhiều vấn đề đến cá thể, chẳng hạn như lòng tự ti, thiếu tự tin, nghi ngờ người khác và một tuyến phòng thủ tâm lý như một bức tường sắt."

Bologo rất đồng ý với quan điểm “tuyến phòng thủ tâm lý sắt đá” này. Nhìn Amy thử mà xem, chỉ khi biết chắc mình sẽ không giữ lại ký ức thì nàng mới dám thổ lộ những thứ được giấu kín trong lòng với chính mình.

"Không biết cách hòa đồng với mọi người, không biết cách giữ khoảng cách, thường xuyên tự nghi ngờ bản thân, không thể bày tỏ cảm xúc và nhu cầu của mình, đôi khi sẽ lấy lòng người khác chỉ vì một chút cảm giác an toàn..."

Như đã học thuộc lòng, Bologo lẩm bẩm rất nhiều triệu chứng, sau khi nói xong thì Bologo im lặng vài giây rồi tóm tắt lại.

"Nói cách khác, chúng ta đang phải đối phó với một con rối giả kim nổi loạn, mắc chứng bệnh tâm lý nghiêm trọng, có mối liên hệ với ma quỷ, đồng thời sở hữu hạt giống không tưởng và kỹ năng chiến đấu siêu việt."

Lebius suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý, "Không ngờ ngươi còn là một chuyên gia tâm lý học."

Trong con mắt của Lebius, danh xưng chuyên gia của Bologo đã trở nên gần hơn một chút với toàn năng.

"Chuyên gia về tâm lý, không không không, ta không phải, ta chỉ biết một chút về chuyện này," Bologo giải thích: “Khi ta mới ra tù, Jeffrey đã tìm cho ta một bác sĩ tâm lý và yêu cầu ta thực hiện các buổi tư vấn hàng tuần."

"Sau khi đã được xác nhận rằng trạng thái tinh thần ổn định, bọn ta rảnh quá nên đã nói về các loại bệnh, học vấn và các vấn đề khác. Ta luôn cho rằng nếu học thêm nhiều kỹ năng thì chắc chắn sẽ hữu ích vào một ngày nào đó."

Nhất thời Lebius không biết nên đánh giá Bologo thế nào, sau đó thì chủ đề quay trở lại sự việc rối loạn trục thời gian.

"Vậy tức là ngươi đã biết phải làm gì với Amy phải không?"

"Đúng vậy, may mà Amy vẫn còn là một đứa trẻ, có nghĩa là tuổi thơ của nàng vẫn chưa kết thúc, mọi thứ đều có thể khắc phục được."

Bologo nhìn thẳng vào quả cầu lửa đang cháy, khiến ánh sáng rực rỡ dần lấp đầy cả con ngươi, rồi hắn nhìn điếu thuốc trên tay.

Điếu thuốc đang cháy như một bộ đếm thời gian, hiện giờ nó đã hết, đã đến lúc bắt đầu bước tiếp theo.

"Thật ra khá là dễ để bù đắp cho một tuổi thơ tồi tệ.

Cần phải kiên nhẫn, chủ yếu là từ sự công nhận của người khác, đủ chân thành và quan tâm."

Bologo bổ sung ngay sau đó.

"Đúng rồi, còn cần cả tuyệt đối bạo lực để khiến nàng chịu ngồi yên nghe ta nói."

Bologo hít một hơi thật sâu, ném tàn thuốc vào đống lửa và nói lớn.

"Đi thôi! Bác sĩ đi chữa bệnh!"

Amy quyết tâm đi tìm một cuộc sống mới nên hướng của cốt truyện cũng thay đổi theo.

Lebius chọn đi sâu vào xưởng giả kim để đối mặt với chiến trường trực diện của Taida và Cận vệ Lá Chắn, còn Bologo thì đi tìm Amy theo chỉ dẫn của thiết bị theo dõi.

Sau đó là đến hiện giờ, Bologo và Amy đang duy trì một nền hòa bình mong manh. Mặc dù mới chỉ cãi nhau như hai người bạn, nhưng rất có thể ngay trong giây tới cả hai sẽ lao vào đánh nhau.

Bologo đã được chứng kiến kỹ năng chiến đấu của Amy, hắn không biết nàng học nó từ ai. Nhưng với khung máy cực kỳ rắn chắc của nàng thì đơn giản là nó vô cùng đáng sợ.

"Sư tỷ? Quả thực là chuyện nàng có thể làm."

Amy tỏ ra vô cùng thờ ơ với việc mình đang bị theo dõi, nàng vẫn có cơ hội để thử và sai, miễn là tìm ra cách để gỡ bỏ thiết bị theo dõi trong lần tua lại sau.

Cuộc nói chuyện giữa hai người rơi vào khoảng lặng. Những gì nên nói thì Amy đã nói rõ ràng trong lần tua lại lần thứ tư, tất cả những gì nàng cần bây giờ là hành động, trong khi Bologo thì đang suy nghĩ về một điều gì đó phức tạp.

Nếu muốn thuyết phục và cứu rỗi Amy thì mình chắc chắn sẽ bị lộ việc ký ức không bị ảnh hưởng bởi quá trình tua ngược thời gian.

Trong lần tua lại thứ tư, Amy đã kể hết mọi chuyện với mình, nếu biết mình sẽ không quên những chuyện này thì rất có thể nàng sẽ xấu hổ đến mức trực tiếp ra tay với mình.

Bologo không khỏi mỉm cười khi nghĩ về chuyện này. Thật lòng hắn còn hơi mong chờ bộ dạng xấu hổ của Amy, thậm chí nghĩ đến điều đó còn cảm thấy có một niềm vui méo mó.

Amy nghi ngờ nhìn Bologo, nàng đã biết đầu óc của Bologo có vấn đề từ lâu rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Bologo lại phát bệnh vào thời điểm hiện tịa.

Theo kinh nghiệm của lần tua lại thứ tư, chẳng phải Bologo sẽ cố thuyết phục mình, sau đó ra tay với mình bởi vì không thuyết phục được sao? Tại sao hắn lại còn cười mỉm?

Amy cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể phát ra vấn đề ở đâu nên không thể không hỏi.

"Ngươi đang cười cái gì?"

"Ta đang nghĩ đến một chuyện rất vui."

Nói đến đây Bologo phải cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình để tránh cười thành tiếng.

"Bologo ngươi..."

Amy không lằng nhằng với Bologo, vất vả lắm ý chí của nàng mới trở nên kiên định, nàng sẽ tuyệt đối không cho phép bất cứ ai can thiệp vào.

Một tia sáng xuất hiện trên cơ thể của Amy, nàng đột ngột đứng dậy và bày ra tư thế chiến đấu, sẵn sàng giáng một cú đấm vào đầu Bologo.

Nhưng vào lúc này, Bologo bắt chéo tay và bình tĩnh nói.

"Khoan đã!"

Bologo lộ vẻ sầu khổ và thuyết phục Amy, "Lần tua lại trước chúng ta đã chiến đấu đủ rồi, không thể bình tĩnh ngồi xuống và trò chuyện tử tế được sao?"

Bologo càng nói càng hăng, bầu không khí chuyển từ sống còn trong trục thời gian rối loạn sang vạch trần hắc lộ lịch sử.

"Không phải chúng ta đã kết thúc trong cuộc trò chuyện vui vẻ sao?"

Bologo lập tức bắt chước theo Amy, "Ahem, ta sẽ đến một nơi tốt hơn."

Amy đứng đờ ra như phỗng, quầng sáng trong mắt dần khuếch tán. Phải hơn mười giây sau nàng mới hiểu ra, không biết vì một lý do nào đó, tên khốn nạn trước mặt này cũng có thể giữ lại ký ức sau khi tua ngược thời gian.

Sau một thoáng hoảng hồn, Amy mới nhớ lại lời tạm biệt của mình với Bologo: bày tỏ hết cõi lòng và những cảm xúc không nguôi; cộng thêm biểu cảm như muốn ăn đòn này của Bologo nữa.

"Ngươi..."

Giọng của Amy trở nên không mạch lạc, rõ ràng tâm trạng hiện tại khiến nàng không thể nói hết một câu hoàn chỉnh.

"Ngươi... Ngươi..."

Nàng loạng choạng đứng dậy, giơ ngón tay chỉ về phía Bologo.

Có thể là do khung máy chạy hết công suất, hoặc cũng có thể là Amy quá xúc động.

Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng phức tạp nổi lên trên bề mặt cơ thể Amy, cặp đồng tử cũng sáng bừng lên thành một màu vàng nóng chảy hệt như những dải ruy băng chói lọi trong lễ hội, ánh sáng không ngừng lập lòe.

"A a a a!"

Amy che mặt, trực tiếp ngồi xổm xuống.

Cơ thể run lên không ngừng, ngay cả tần số lập lòe của ánh sáng cũng tăng lên cực nhanh, hệt như một quả bom sắp nổ.

Lồng ngực của Amy không ngừng phập phồng, nàng học theo con người, ôm chặt lấy lồng ngực của mình với cố gắng kìm nén những cảm xúc giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào của bản thân, nhưng rõ ràng là quá khó để kìm nénw những thứ này.

Tải trọng của hình chiếu tâm trí đầy ắp, lõi vĩnh cữu quá tải, hơi nước nóng bùng lên, lấp đầy toàn bộ cửa hàng gần như ngay lập tức.

Sau một khoảng lặng ngắn, Bologo nhìn thấy bóng người lơ lửng trong làn hơi nước, ngay sau đó là nắm đấm cứng phá tan làn hơi nước và đấm thẳng vào mặt hắn.

Sau tiếng vang trầm, một bóng người đập vào cửa kính, bay ra khỏi cửa hàng bánh ngọt và tông gẫy cột đèn bên đường, ngoài ra còn làm nổ vòi cứu hỏa cạnh đó.

Một cột nước vọt lên, trong hạt mưa rơi khắp bầu trời, cả người của Bologo như bị đính vào trong tường.

Với gương mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, Amy nghiến răng, toát ra hơi nước nóng khi quá tải, đằng đằng sát khí.

Phải thừa nhận rằng trong tích tắc ấy, Bologo nhận ra mình đã làm hỏng việc.

(*): Giả dược, hay placebo là vật chất hay phương pháp trị liệu được thiết kế để không có hiệu quả điều trị, hay nói cách khác là giả dược. Placebo được áp dụng lên người và làm cho họ nghĩ rằng họ đang được điều trị tích cực và sẽ có hiệu quả.
(**): Childhood Emotional Neglect (CEN), hay thiếu hụt cảm xúc thời thơ ấu, là khi cha mẹ hay người chăm sóc không đáp ứng đủ nhu cầu cảm xúc của đứa trẻ. Một ví dụ về CEN là khi đứa trẻ kể với cha mẹ về những gì xảy ra ở trường nhưng lại bị gạt đi.