Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 412: Boardgame


Mặt trời lặn nhuộm đỏ cả tầng mây khiến cả bầu trời như bốc cháy. Ánh mặt trời chói chang đang hạ xuống nơi cuối chân trời. Trong bãi đậu xe bên ngoài Cục Trật tự, Palmer ngồi ở ghế lái, Bologo ngồi ngay ghế kế bên.

"Chuyện là vậy. Sắp tới sẽ có một bữa tiệc nhỏ. Để chúc mừng ngươi và ta thăng cấp thành công, tiện thể đưa ngươi đi giải quyết nỗi u ám trong lòng và giúp ngươi lạc quan hơn..."

"Được, được, mau lái xe đi."

Bologo lạnh lùng vẫy tay. Hắn không muốn nghe nốt đống lời vô nghĩa của Palmer. Nếu không phải tại Palmer nói nhảm thì hắn đã không bị coi là người mắc chứng bệnh về tâm lý.

"Haha!"

Palmer không thể ngừng cười. Cái tên này luôn tìm ra điểm thú vị ngay cả khi ở trong một tình huống kỳ quái, chẳng trách lại có thể hợp Sore đến vậy.

Palmer nói, "Chà, bọn ta cũng đã mời Amy, nhưng nàng lại từ chối."

Bologo dời mắt từ phong cảnh ngoài cửa sổ sang mặt Palmer, "Là sao?"

“Nàng nói bận nên từ chối, không biết là đang bận việc gì”.

Palmer tò mò nhìn Bologo, "Đừng nói là hai người các ngươi xảy ra mâu thuẫn gì chứ..."

Hắn còn chưa nói xong thì Bologo đã trưng ra đôi mắt nghiêm túc đặc trưng của mình ra khiến những lời lảm nhảm của Palmer bị kẹt lại trong cổ họng.

Sau khi ho vài lần vì xấu hổ, Palmer khởi động xe.

Cảm nhận được sự rung chuyển của động cơ, Bologo vội đưa tay ra thắt dây an toàn.

"Thật?"

Palmer lớn tiếng kêu lên. Hành vi thắt dây an toàn của Bologo khiến hắn cảm thấy bị xúc phạm.

Bologo mặt lạnh tanh nói, "Quy tắc giao thông. Huấn luyện viên chưa nói điều này với ngươi khi thi lấy bằng lái xe sao?"

"Ngươi..."

Palmer nghẹn cứng họng. Nhất thời hắn không thể buộc tội bất cứ điều gì, không thể nói "ngươi sợ gặp xui xẻo khi đi với ta đúng không" hay đại loại thế, bởi thế thì chẳng phải thừa nhận mình là một con quỷ xui xẻo hay sao?

Palmer rất linh hoạt về cái danh hiệu này của bản thân. Khi cần thì tự xưng là quỷ xui xẻo để trốn tránh trách nhiệm, khi không cần thì cực lực từ chối danh hiệu này, nói người khác đã hiểu lầm mình.

Bologo thì hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, bật radio lên, lắng nghe và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tâm trạng của Bologo thực sự có hơi đè nén. Ngay cả sau khi thăng cấp lên Nguyện Cầu Giả, sự phiền muộn này vẫn không bị niềm vui làm loãng đi.

Trong đầu hắn không ngừng nghĩ về sự xuất hiện của phi hành gia và đủ thứ trong "kiếp trước" của mình. Những ký ức đó đối với Bologo khá xa vời, bây giờ nghĩ lại thì đều có một cảm giác không thực.

Đó là sự thật, hay chỉ là một lời nói dối?

Thậm chí cuộc đời của mình cũng vậy.

Bologo Lazarus có thực sự có ý chí tự do không? Hay chỉ là nhân vật dưới ngòi bút của ai đó?

Hắn nghĩ mãi mà không ra. Bologo ban đầu muốn nói chuyện với Nethaniel, nhưng lúc ấy Bologo mới phát hiện mình không có cách thức liên hệ với vị Bộ trưởng Bộ phận Thực địa này nên đã đi hỏi Lebius. Lebius đáp rằng Nethaniel thường xuyên mất tích nên không hay liên lạc được.

Không ai trả lời những câu hỏi này cho Bologo, và chính Bologo cũng không thể tự mình tìm ra câu trả lời. Thế nên hắn chỉ có thể cố gắng hết sức để quên đi mớ hỗn độn này để cuộc sống hiện tại thoải mái hơn.

"Ta là một kẻ bất tử..." Bologo tự nhủ, "Ta có vô hạn thời gian để tìm ra sự thật."

"Ngươi nói cái gì?"

Palmer quay đầu sang hỏi, nhưng Bologo phớt lờ hawns và giả vờ như không nghe thấy.

Bologo không biết chính xác địa điểm của bữa tiệc nên giao mọi chuyện cho Palmer. Nếu không xui xẻo thì quả thực Palmer khá đáng tin cậy.

Nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, dừng lại trước ngã tư. Thành phố của lời thề Opus rất lớn, lớn đến mức được chia thành nhiều khu đô thị khiến người dân phải tốn khá nhiều thời gian đi trên đường.

Palmer không thích sự tĩnh lặng nên đã tìm một chủ đề để tán gẫu với Bologo, "Bologo, Năng lượng bí mật kia của ngươi là sao?"

"Ý ngươi là Ngọn Lửa Lò Rèn?"

Bologo tươi tỉnh hơn chút. Không giống như Palmer, người được thừa hưởng một con đường hoàn hảo, con đường thăng cấp của Bologo hoàn toàn không rõ ràng. Việc đặt tên, ghi chép thông tin,… đều do chính Bologo quyết định.

"Hmm, trong trận chiến, ta có cảm giác con dao ném của mình đã bị ngươi can thiệp... Theo bản chất Năng lượng bí mật của ngươi thì điều đó là không nên, nhưng đó là sự thật."

Xe dừng lại trước đèn đỏ, Palmer cẩn thận suy nghĩ, "Cứ như thể ngươi đã phá vỡ hạn chế sự bài xích lẫn nhau của Aether để ảnh hưởng đến ta."


"Phá vỡ hạn chế sự bài xích lẫn nhau của Aether? Nghe thật khó tin."

Bologo thật không có chú ý tới những này, lúc giao thủ hắn một mực đang nghĩ làm sao vòng qua Palmer quan sát để cho hắn một kích trí mạng.

"Hai ta cùng cấp bậc, để phá vỡ hạn chế sự bài xích lẫn nhau của Aether thì nghe có vẻ hơi phi lý.”

Bologo phủ định.

Trong cuộc chiến giữa những Người thăng hoa, Aether của những người khác nhau sẽ can thiệp và đẩy nhau ra. Đây là sự bài xích lẫn nhau của Aether và biểu hiện rõ ràng nhất của việc Aether bài xích lẫn nhau chính là rào cản Cự Hồn Giới Hạn của chính Người thăng hoa.

Dưới sự bảo vệ của Cự Hồn Giới Hạn, bản thân Người thăng hoa sẽ không bị ngoại lực quấy rầy. Nhưng khi cấp bậc chênh lệch quá lớn, hoặc thương thế quá nghiêm trọng, Cự Hồn Giới Hạn sẽ dần dần tan vỡ, sau đó sẽ bị đối phương ảnh hưởng.

Palmer ngừng nói, nhấn phanh vì đã đến nơi.

"Ồ? Ra là ở đây, các ngươi đúng là biết cách chọn."

Bologo liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhớ lại trải nghiệm của mình ở đây.

Đây là Quận Landring, cách bến tàu không xa. Lần hành động đầu tiên của mình và Palmer diễn ra ở gần đây, mình còn nhớ rằng đó là một cuộc đột kích vào nhà kho của Người Nghiện.

Bologo còn nhớ rõ, mình là ở phụ cận đây trong quán bar, gặp Aphia trong tiệm hoa, còn thay nàng giải quyết chút phiền phức.

Palmer vỗ vai vào Bologo ra hiệu cho hắn đi theo. Cảm giác quen thuộc trong ký ức không ngừng hiện lên, Palmer mang Bologo đến quán bar nơi hắn gặp Aphia lúc trước. Bologo không ngờ rằng bữa tiệc thế mà lại được tổ chức ở đây.

Khi đến đây thì trời đã tối, quận Lingna cách đây rất xa nên hai người đi đường tốn khá nhiều thời gian.

Màn đêm vừa buông xuống, trong quán bar không có bao nhiêu người, trên bàn rượu cách quầy bar không xa, đã có một người ngồi ở đó đợi sẵn.

"Yo! Church!"

Palmer vẫy tay với người đó. Church quay đầu lại và gật đầu với hai người.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của mấy người đan xen vào nhau.

"Chỉ có vài người chúng ta?"

Bologo cảm thấy mình lại bị Palmer lừa. So với việc ăn mừng sau khi thăng cấp thì đây giống với việc đi làm vài ly sau khi tan sở thì đúng hơn. Mà nếu là như vậy thì đâu cần phải chạy xa đến vậy, hoàn toàn có thể uống vài hớp ngon lành trong câu lạc bộ Kẻ Bất Tử.

"Tạm thời là như vậy."

Church nhìn đồng hồ. Lần này, bộ dạng của hắn vẫn y như trong trí nhớ của Bologo, không có gì nổi bật, đứng giữa đám đông thì khó có thể nhớ nổi.

Trong khoảng thời gian này, sau một vài cuộc trò chuyện với Church, Bologo đã biết sơ bộ về Năng lượng bí mật của Church.

Năng lượng bí mật Người Không Mặt, năng lượng bí mật thuộc Học phái Thăng Thiên, không có bất kỳ năng lực công kích nào mà chỉ thay đổi diện mạo và hình dạng cơ thể của Người thăng hoa.

Church đã làm việc tại Tổ Quạ kể từ khi gia nhập Cục Trật tự. Vì lý do này, khi trở thành Người thăng hoa và cấy ghép Năng lượng bí mật, hắn đã chọn Năng lượng bí mật ấy để phù hợp với công việc nhân viên tình báo.

"Cái gì gọi là tạm thời?"

Bologo nhận thấy có gì đó không ổn, ngay sau đó hắn đã biết tại sao.

Khi màn đêm buông xuống, một số kẻ chỉ có thể sống trong bóng tối mới bò ra ngoài. Cửa quán bar bị mạnh đẩy ra, một người đàn ông bí ẩn xuất hiện ở cửa, hắn mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen tuyền, che kín toàn bộ đường nét trên cơ thể.

Ngay khi Bologo đang đề cao cảnh giác, tên này đã bỏ mũ ra, để lộ đôi mắt hồng ngọc.

"Thật trùng hợp! Mọi người!"

Sore tiêu sái ngồi xuống, cười hớn hở với mọi người.

"Đây là tất cả?"

Bologo lạnh lùng nhìn Palmer, hắn đã muốn về nhà.

"Yên tâm, tới đây chủ yếu là vì một số hoạt động đặc biệt."

Palmer ra vẻ bí ẩn, liếc mắt sang Sore. Sore ra vẻ ‘đã hiểu’, nhấc một chiếc hộp đen tuyền đặt lên bàn.

Trong sự tò mò của Bologo, Sore mở chiếc hộp ra.

Không có gì đáng ngạc nhiên mà chỉ có một đống xúc xắc, quân bài, quân cờ và một tấm bản đồ lớn bên trong hộp.

Sore nhanh chóng trải bản đồ ra, chiếm gần hết quầy rượu, từ trong đó chọn ra một vài quân cờ, để mọi người lựa chọn.

Bologo nhìn mà không hiểu, "Ngươi đang làm gì vậy?"

Sore kích động nói: "Bologo, ngươi thật là thiếu hiểu biết!"

Sau khi sắp xếp xong, một cấu trúc bàn cờ khổng lồ và phức tạp, trông như sa bàn chiến tranh xuất hiện trước mặt Bologo.

Sore nhặt một viên xúc xắc mười hai mặt lên và ra vẻ bí hiểm.

"Ngươi chưa chơi board game bao giờ à?"