Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 413: Hành trình đến Nevernight


Boardgame, nói ngắn gọn là trò chơi trên bàn. Về cơ bản thì Bologo vẫn hiểu những điều này, nhưng hắn không ngờ lại nhìn thấy nó vào lúc này.

Bologo đột nhiên có loại rất tệ cảm giác, có thể là bởi vì cùng phi hành gia chơi cờ qua, hiện tại Bologo vừa nhìn thấy loại này boardgame là cảm thấy phi thường khó chịu, luôn luôn có thể hồi tưởng lại ký ức hỏng bét kia.

Rời mắt khỏi bàn boardgame rực rỡ này, Bologo nhìn chằm chằm vào Sore. Là một lãnh chúa của tộc Bóng Đêm cổ xưa, Sore không khác gì nhân chứng sống của lịch sử, hóa thạch sống của thời gian. Một số thông tin có thể thu được từ hắn, không chỉ về phi hành gia, mà còn về chúa tể Cyrin, hay thậm chí cả Sự sụp đổ của thành phố Thánh.

Đó là dấu chấm hết của Đất Khô Cằn Chi Nộ. Bologo tin rằng Sore sẽ không bỏ lỡ cái kết hoành tráng đó. Hắn nhất định phải biết điều gì đó, mà sau khi Thành phố Thánh sụp đổ, Thành phố của Lời thề Opus được thành lập thì câu lạc bộ Kẻ Bất Tử dường như tồn tại ở đây, Sore chắc chắn cũng đã đứng ngoài cuộc và theo dõi cuộc chiến bí mật, thậm chí còn nói hắn có thể đã tận mắt chứng kiến Cyrin Kogadel khi còn sống...

"Bologo!"

Tiếng gọi của Palmer đánh thức Bologo khỏi dòng suy nghĩ của mình. Palmer quơ quơ tay trước mặt Bologo, "Sao lại ngẩn người rồi?"

Bologo nói, "Đang... suy nghĩ về một số chuyện."

"Đừng nghĩ về công việc, ai cũng cần phải thư giãn. Huống chi, ngươi còn phải giải quyết nỗi phiền muộn trong lòng, đúng không? "

Palmer thúc cùi chỏ vào Bologo, cười hớn hở.

Nhìn thấy bộ dạng đê tiện này của Palmer, Bologo không khỏi muốn cho Palmer một cú đấm, nhưng nghĩ lại đây là một quỷ xui xẻo, có thể hắn mới là người có vấn đề về tâm lý, Bologo cố gắng tự an ủi mình.

"Đó là sự lựa chọn của ngươi, Bologo, ngươi phải tự gánh chịu, vì dù sao tối đa hắn cũng chỉ sống được vài chục năm nữa thôi, một thời gian ngắn là hết…”

Bologo nhỏ giọng tự thôi miên chính mình, sau khi bình tĩnh lại, Bologo quẳng hết nỗi lo trong lòng đi.

Palmer đã đúng về điều này. Giờ đã hết giờ làm việc, mọi người đến đây để chúc mừng mình, vì vậy không thể thờ ơ bỏ mặc họ được.

Bologo hỏi, "Đây là trò chơi gì?"

Đôi mắt của Palmer lấp lánh. Dường như hắn đã đợi Bologo hỏi câu hỏi này từ lâu nên vội vã giải thích và giới thiệu cho Bologo.

"Ta đợi mãi!"

Palmer đập bàn thật mạnh. Lần này Church và Sore cũng gật đầu đồng ý, cả hai có vẻ đều rất thích thú boardgame này.

"Hành trình đến Nevernight!"

Sore kích động giơ ly rượu lên, do sợ rượu văng trên bàn cờ nên hắn còn cố ý đưa ly rượu ra xa.

Hành vi này rất hiếm thấy ở Sore. Cái tên này rất cẩu thả, mỗi lần uống quá nhiều, toàn thân sẽ ướt sũng như tắm trong rượu.

Hắn thường không quan tâm đồ uống sẽ bị văng ra đâu, nhưng lần này thì khác, điều đó đủ cho thấy Sore rất coi trọng boardgame này.

Bốn người họ đã ngồi xuống, Bologo liếc nhanh qua cuốn sách quy tắc để hiểu chung về cách chơi boardgame gọi là "Hành trình đến Nevernight".

Tờ bản đồ mô tả một vùng đất hoang vắng bị bao phủ bởi tuyết dày, một vài ngôi làng và thành phố lẻ tẻ nằm rải rác quanh đó, sau đó là một đường ray xe lửa xiên xẹo nối chúng lại với nhau.

Trên sân ga ở đầu và cuối đường ray, có một mô hình xe lửa tinh xảo, bên cạnh xe lửa là một số quân cờ với nhiều hình dạng khác nhau.

Bologo có cảm giác những thứ này rất quen, cầm cuốn sách quy tắc và tiếp tục nhìn xuống, đọc bối cảnh của trò chơi.

"Từ hàng ngàn năm trước, khi con người nhóm lên ngọn lửa đầu tiên để soi sáng bóng tối, những thứ bị ghét bỏ và hắt hủi đã tồn tại.

Chúng đi xuyên qua bóng tối, dòm ngó máu thịt của con người, gieo rắc sự điên cuồng và tuyệt vọng bằng những bộ răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, loài người chỉ có thể trốn trong những pháo đài đổ nát, run rẩy trong bóng tối, chờ đợi bình minh trong sợ hãi.

Vòng tròn tuyệt vọng cứ thế tiếp diễn trong nhiều năm, cho đến khi có người đầu tiên giơ thanh trường kiếm lên, chống lại lũ quái vật hung ác này và chặt đứt cái đầu đáng ghét của chúng."

Bologo đọc những dòng chữ trên tờ giấy và phác họa ra truyền thuyết cổ xưa ố vàng trong đầu.

"Kể từ đó, bóng đêm không còn đáng sợ nữa, ngày càng có nhiều người rèn những thanh kiếm dài và hẹp trong đá, lửa và sắt, để rồi tham gia trận chiến trong đêm.

Những con quái vật này có thể bị thương và bị giết, trong bài ca máu và lửa, hàng tá xác chết kỳ dị đã chất thành núi.

Những người đứng lên chiến đấu đã tự gọi mình là "thợ săn", những người thợ săn đuổi theo quái vật, xua tan bóng tối và đẩy biên giới của loài người về phía thế giới hắc ám.

Những người thợ săn không mệt nhọc và sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi giết hết quái vật và tiêu diệt sạch 'yêu ma quỷ quái'."

Bologo khép quyển sách quy tắc lại, nghi ngờ nhìn Palmer, "Đây không phải là bối cảnh trong 'Thợ săn đêm' sao?"

Cuốn "Thợ săn đêm" được đặt ngay trong phòng ngủ của Bologo, hắn thường sẽ đọc hai trang khi không có việc gì làm, hiện tại Bologo đã đọc hơn nửa. Mặc dù đây chỉ là một trong nhiều bộ truyện, nhưng nó cũng đã mang lại cho Bologo hiểu biết chung về thế giới quan được miêu tả trong sách.

"Đây là board game chuyển thể từ "Thợ săn đêm"."

Đôi mắt của Palmer lấp lánh, hắn chộp lấy cuốn sách quy tắc và cho Bologo xem một đoạn ở góc, trên đó có viết "Boardgame này được chuyển thể từ tác phẩm "Thợ săn đêm" của Blue Jay".

Bảo sao Palmer lại phấn khích như vậy. Đây là một boardgame được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết yêu thích của hắn. Ánh mắt hướng sang phía Sore và Church, mặc dù họ không cuồng nhiệt như Palmer nhưng trong mắt cũng có vẻ hưng phấn y hệt.

Bologo khẽ cau mày, "Tức là... toàn bộ các ngươi đều là độc giả trung thành của Blue Jay?"

Church còn bình tĩnh gật đầu, trong khi Sore thì hét lên đầy phấn khích.

"Haha! Nếu không bị ràng buộc bởi lời thề thì ta thực sự muốn biến Blue Jay trở thành thành viên của tộc Bóng Đêm và ban cho hắn sự sống vĩnh cửu!"

Sau đó, bản chất xấu xa của Sore đã lộ ra.

"Như thế thì hắn có thể gõ máy chữ cho đến khi tận thế."

Gương mặt của Bologo co giật, hắn vốn không nên mong đợi bất cứ điều gì từ Sore, "Có nên nói là Blue Jay may mắn hay không? Tránh được sự dày vò vĩnh cửu."

Sore nói, "Chuyện này sao có thể gọi là sự dày vò vĩnh cửu, là vĩnh sinh mới đúng."

"Vậy thì ngươi chưa đọc kỹ rồi. Blue Jay thường bộc lộ những suy nghĩ của mình trong sách. Ông ấy không thích sự bất tử, nó sẽ chỉ khiến cho cuộc sống trở nên chết lặng, buồn tẻ, ông ấy thích một cuộc đời hữu hạn với những khoảnh khắc lóe sáng hơn."

Sao băng đẹp vì chúng thoáng qua.

Bologo nói, "Nếu ngươi đi tìm Blue Jay thì chắc chắn ông ta sẽ từ chối ngươi."

"Đây chẳng qua chỉ là một cuốn tiểu thuyết mà thôi, Bologo. Ngươi không thể đánh giá tác giả qua tác phẩm của hắn. Biết đâu ở phía sau, hắn lại là một kẻ sợ chết? Cho nên mới viết những lời như vậy để tự an ủi bản thân qua câu chuyện."

Sore nheo lại mắt, mang theo một cỗ thần bí cùng cổ xưa cảm giác.

"Hai kẻ bất tử thảo luận về sự bất tử và cái chết? Điều này có buồn cười quá quá, nhanh lên và chọn quân cờ của mình nào!"

Palmer xen ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Hắn thèm không quan tâm đến cái gọi là cuộc chiến về lý niệm mà chỉ muốn mau mau chơi cho vui vẻ.

"Hành trình đến Nevernight" mới được phát hành vào ngày hôm nay, Palmer đã phải bỏ ra rất nhiều tiền mới giành được một bộ này, hắn đã không thể chờ đợi được nữa.

Luật chơi của "Hành trình đến Nevernight" khá đơn giản và phù hợp với cốt truyện trong tiểu thuyết "Thợ săn đêm", những người thợ săn sẽ lên chuyến tàu vũ trang mang tên "Bình Minh" để tuần tra giữa các thành phố, khi gặp phải quái vật ở đâu đó thì sẽ dừng tàu và bắt đầu đi săn.

Điều này cũng đúng với cách chơi của trò chơi này. Ga của tàu Bình Minh được đặt ở ô đầu và cuối, người chơi sẽ thay phiên nhau tung xúc xắc, giá trị kết hợp của xúc xắc sẽ được chuyển đổi thành số ô mà tàu Bình Minh tiến lên, đến các ô khác nhau sẽ kích hoạt các sự kiện ngẫu nhiên khác nhau.

Khi gặp các sự kiện ngẫu nhiên, hướng của trò chơi sẽ đi theo sự lựa chọn của người chơi và xúc xắc được gieo, mục tiêu cuối cùng của trò chơi là leo qua các ngọn núi và thành phố, hoàn thành chuyến đi săn này và trở về điểm xuất phát.

Nghề nghiệp của quân cờ chỉ có một loại, đó là thợ săn mà người chơi cần nhập vai. Nhưng tùy thuộc vào các thợ săn khác nhau mà cũng có những vũ khí khác nhau.

Bologo chọn một thợ săn có nhiều vũ khí lạnh, Palmer chọn một thợ săn có súng, Church suy nghĩ cẩn thận rồi chọn một thợ săn đeo nỏ trên lưng. Lựa chọn của ba người ít nhiều gần với tính cách và phong cách chiến đấu của chính bản thân họ.

Sore không chọn một quân cờ mà lại cầm một chiếc mặt nạ bí ẩn lên. Màu nền của chiếc mặt nạ là màu trắng tinh khiết, các đường kẻ màu đen mô tả sự phát triển bừa bãi của phác họa ra cành và lá đang mọc bừa bãi khiến hắn lại càng trở nên bí ẩn hơn.

"Hành trình đến Nevernight" cần một người quản trò để hướng dẫn người chơi, Sore đang đóng vai này. Theo bối cảnh của cuốn tiểu thuyết, hắn sẽ là người điều hướng, xác định hướng đi của tàu Bình Minh, thay đổi hướng đi hoặc dừng lại để chiến đấu.

Công việc chuẩn bị sơ bộ đã xong, mấy người thay phiên nhau tung xúc xắc. Con xúc xắc mười hai mặt được tung lên, sau đó những con số được cộng lại. Tàu Bình Minh chậm rãi di chuyển, rồi lao vút về phía trước trên đường ray phủ đầy tuyết cùng với tiếng còi của nó.