Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 419: Chủ và thú cưng


"Bologo! Tại sao!"

Gần trưa, một tiếng hét chói tai vọng qua cửa phòng khách. Bologo chậm rãi nhìn về phía cửa, nhẩm từng giây trong lòng.

"Một, hai, ba..."

Khi đếm đến "ba", cánh cửa bị đẩy mạnh ra. Palmer, trong bộ đồ ngủ, nhìn Bologo với vẻ mặt nhăn nhó.

Palmer lớn tiếng chất vấn, "Tại sao không đánh thức ta dậy?"

"Ta đã gọi, nhưng ngươi nói rằng muốn ngủ thêm một lúc," Bologo tàn nhẫn nói, "Nhân viên thực địa xuất sắc phải biết tuân thủ nghiêm ngặt thời gian."

Palmer há miệng, chỉ vào Bologo. Hắn còn muốn nói thêm gì đó để mắng Bologo, nhưng chuyện này quả thực là vấn đề của riêng Palmer, hắn cãi còn thua chứ đừng nói đến đánh cũng thua nốt.

Một cơn tức ngực ập đến, cộng với tình trạng kiệt sức và ngộ độc rượu sau khi chơi boardgame với Sore cho đến rạng sáng, Palmer choáng váng đến mức suýt nữa đã ngã xuống đất.

"Palmer, ngươi cần phải cải thiện thói quen sinh hoạt hàng ngày của mình. Nếu không ta sẽ vinh dự được chứng kiến Nngười thăng hoa đầu tiên bị đột tử."

Sau khoảng thời gian sống chung nhà thuê này, Bologo hiểu sâu sắc đời sống cá nhân của Palmer kinh khủng đến mức nào. Ngoài vẻ ngoài hào nhoáng thì bên trong cái tên này đã mục ruỗng rồi. Mỗi lần đẩy cửa phòng Palmer ra, Bologo luôn có thể ngửi thấy một mùi như thể đến từ Khe Nứt Lớn.

Tất cả những thứ linh tinh được trộn lẫn với nhau, lên men trong môi trường tối tăm và không ánh sáng...

Còn may là Palmer rất có ý thức về lãnh địa. Hắn chỉ làm bậy trong phòng ngủ của mình, phòng khách vẫn chưa bị ảnh hưởng, nhưng... cũng sắp rồi.

Nhiều cuốn sách, đĩa nhạc và băng video khác nhau của Palmer chất đống trên giá, một số chất vứt bừa bãi trên sàn khiến Bologo cảm thấy mình giống như một bảo mẫu.

"Nếu ngươi có thể chỉnh trang lại trong nửa giờ thì chúng ta vẫn kịp."

Bologo giơ chiếc đồng hồ đeo tay của mình lên và ra hiệu cho Palmer.

Palmer hít sâu vài hơi, không nói thêm gì, quay đầu rời đi. Chỉ nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng khách, còn không biết Palmer đang làm gì.

Bologo nhàn nhã ngồi trên ghế, lật cuốn tiểu thuyết trong tay, Bologo gần như đã đọc xong "Thợ săn đêm", nhưng "Thợ săn đêm" là một bộ truyện dài tập, còn có rất nhiều phần tiếp theo.

Nghĩ tới đây, Bologo do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn mở túi xách ra, nhét mấy quyển “Thợ săn đêm” vào trong túi, sau đó đặt túi xách ở cạnh vali bên giường.

Sau bao nhiêu biến cố, cuối cùng Bologo đã được nghỉ phép hàng năm và sẵn sàng cho một chuyến du ngoạn về quê hương của Palmer.

Bologo cho rằng khi làm việc thì nên nghiêm túc, còn đã du lịch thì nên thư giãn và thả lỏng hoàn toàn. Nghĩ đến khoảng cách giữa Cao nguyên Nguồn Gió và Opus, Bologo đoán sẽ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi nên phải mang sách đi để đọc giết thời gian.

Khoảng chừng nửa giờ sau, Bologo cầm túi xách, kéo vali ra khỏi phòng, Palmer đã đứng sẵn ở ngoài cửa. Nhưng nửa giờ có vẻ hơi ngắn đối với Palmer, trông hắn vẫn còn rất mệt mỏi.

"Nhanh như vậy sao?"

Bologo nhìn Palmer một lượt từ trên xuống dưới, chỉ sau nửa giờ, Palmer như biến thành một người khác.

Palmer tắm rửa sạch sẽ, chải đầu và mặc một bộ đồ mà Bologo chưa từng thấy.

Bologo là người ủng hộ chủ nghĩa thực dụng nên không biết nhiều về thời trang thời thượng cho lắm. Nhưng ngay cả khi như vậy, Bologo vẫn có thể cảm nhận trực quan được bộ quần áo mới này của Palmer đắt tiền đến cỡ nào.

Một chiếc áo ghi lê màu đen, viền cổ có hoa văn màu vàng đậm, kết hợp với một chiếc áo choàng đuôi én màu xanh đậm... Nó trông không giống với trang phục hiện đại, mà giống kiểu quần áo lẽ ra phải xuất hiện trong tranh sơn dầu từ một trăm năm trước.

"Đây chính là 'trang phục truyền thống' của các gia tộc siêu phàm và hội kín của các ngươi?"

Phải mất vài giây Bologo mới nhớ lại những kiến thức có liên quan mà Jeffrey đã nhắc đến khi đưa bộ đồng phục cho hắn.

“Về cơ bản là vậy, tuy nhiên chỉ có một vài gia tộc cổ xưa, chẳng hạn như nhà Krex, mới có truyền thống như vậy,” Palmer nói xong thì thấy toàn thân không thoải mái vì đã lâu không mặc bộ đồ này, "Đây là bộ quần áo ta mặc khi đến Cục Trật tự."

Palmer dang hai tay ra, xoay một vòng, "Thế nào?"

"Đỡ hơn, ít nhất thì bây giờ trông ngươi giống với một người thừa kế hơn là kẻ nghiện rượu."

Sau khi thay quần áo, Palmer thực sự trông nghiêm trang hơn rất nhiều, thậm chí còn có thêm chút khí chất cao quý. Nhưng đây chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.

Palmer đã không còn là người thừa kế cao quý đó nữa, trong cuộc sống ngắn ngủi của mình ở Cục Trật tự, hắn đã hoàn toàn tha hóa thành một tên say xỉn cười toe toét ngồi chơi boardgame.

Bologo kéo vali đi tới cửa, "Ngươi có lo lắng không?"

"Tất nhiên, đây là lần đầu tiên ta quay về sau khi đi làm", Palmer nói, "Cũng có thể là do ta vẫn còn say".

Nói đến đây, Palmer quay lại và mở hộp, lấy một lọ thuốc từ trong đó ra rồi cắm thẳng vào cổ.

"Đó là... thuốc an thần?"

Biểu cảm của Bologo trở nên phức tạp. Loại thuốc này đã được Cục Trật tự phân phát cho những người đi vay để khi nóng nảy phệ chứng phát tác, có thể sử dụng loại thuốc này để giữ tỉnh táo.

Rất hiển nhiên là Palmer đã dùng nó để tỉnh rượu.

"Không phải là lỗi của ta. Đêm qua là Weil đã giở trò khiến chúng ta phải chơi thêm mấy hiệp."

Cơ mặt của Palmer co giật, hai mắt trợn trắng. Sau khi rút kim ra, hắn rùng mình, sau đó thì lập tức tỉnh táo.

"Bây giờ? Trông ta thế nào?"

"Trông rất giống sắp đột tử..."

Xuống cầu thang, lên xe và lái vào con phố đông đúc.

"Ài, không biết lần này về nhà mấy lão già sẽ nói gì đây." Palmer vừa xoay vô lăng, vừa liên tục phàn nàn.

Cuộc sống của Palmer ở Opus lúc đầu không hề hoang tàn như bây giờ. Với tư cách là người thừa kế của gia tộc Krex, người đầu tiên đặt chân vào con đường Lộng Gió hoàn mỹ, và là nhân viên mới xuất sắc nhất trong năm của Cục Trật tự, Palmer có thể nói là có một tương lai xán lạn.

Theo dự đoán của chính Palmer, với xuất thân và năng lực làm việc của mình, sự nghiệp chính thức của hắn rất sáng sủa, việc thăng chức và tăng lương đang cận kề, kết quả là bị vận mệnh cho một đòn trời giáng, biến Palmer thành một người đi vay, tạo ra một bước ngoặt lớn trong đời Palmer.

Trải nghiệm sinh tử khiến tính tình của Palmer thay đổi chóng mặt, từ một người yêu công việc trở thành kẻ lười biếng tiêu cực, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc tận hưởng niềm vui trong cuộc sống và nghỉ hưu sớm.

Cho dù bị nhà Krex cắt giảm chi phí sinh hoạt Palmer cũng không quan tâm, chỉ dựa vào đồng lương duy nhất để sống một cuộc sống ít tiêu hao năng lượng nhất.

Bologo liếc nhìn Palmer đang lái xe. Bologo cảm thấy mình đã làm trầm trọng thêm sự sa đọa của Palmer, là một cộng sự bất tử, mình đã chia sẻ rất nhiều áp lực công việc cho Palmer, sau đó là chia sẻ tiền thuê nhà và đồ uống miễn phí ở câu lạc bộ Kẻ Bất Tử.

Sau khi sống chung, Bologo mới biết Palmer tiêu hơn nửa tiền lương của mình vào rượu. Nhưng kể từ khi đến câu lạc bộ Kẻ Bất Tử ăn chùa uống chùa, số tiền kia đã biến thành một đống băng video, đĩa nhạc, sách vở chất đầy phòng khách...

Bologo lẩm bẩm nói, "Được rồi, vui vẻ là được rồi."

Đây là thái độ hiện tại của Bologo đối với Palmer, không chết và hạnh phúc là được rồi.

Chuyện này bắt nguồn từ trước sự cố rối loạn trục thời gian, khi đó, ở trong câu lạc bộ Kẻ Bất Tử, Bologo đã nhìn thấy cuốn album ảnh dày cộp của Sore và vô số người vợ của hắn.

Vì tò mò, Bologo đã hỏi Sore: “Ngươi suy nghĩ gì… khi sống chung với những người vợ của mình?

Dù các nàng có đẹp đẽ đến đâu rồi cũng sẽ già đi, tình yêu dù sâu đậm đến đâu cũng sẽ biến mất vì cái chết. "

Những gì Sore đang phải đối mặt là một bữa tiệc sắp kết thúc, nhưng hắn sẽ không rời đi mà đứng đợi bữa tiệc kế tiếp một mình.

Sore rất chân thành, không hề giấu giếm mà thẳng thắn nói: “Mối quan hệ giữa ta và họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa”.

"Trên thực tế thì sao?"

"Thực ra thì giống chủ sở hữu và thú cưng hơn."

"Đây... Đây là sở thích đặc thù của ngươi sao?"

Sore cau mày, "Thôi nào, ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy, được rồi."

Hắn tiếp tục giải thích: "Giống như thú cưng của con người, chúng ta yêu thương thú cưng của mình, dành cho chúng nhiều thời gian và tình yêu, cũng như bao dung cho những điều ngu ngốc của chúng.

Tuổi thọ của con người dài hơn chó hay mèo rất nhiều, chúng ta tự tin có thể chăm sóc chúng suốt đời, chúng không cần lớn lên, học cách săn mồi hay sinh tồn, vì đã có chúng ta ở đó. Trong mắt chúng ta, chúng sẽ luôn giống như một đứa trẻ, ngay cả khi chúng đã già dần đi."

Bologo nói, "Ngươi nghĩ rằng những vợ của mình giống 'thú cưng'?"

"Gần như là vậy. Ta là kẻ bất tử, cựu lãnh chúa của tộc Bóng Đêm, nắm trong tay khối tài sản khổng lồ, ta yêu và chăm sóc họ cả đời, cho đến khi cái chết chia lìa bọn ta."

Sore do dự một lúc, sau đó mỉm cười và nói, "Nhưng đôi khi, ta cảm thấy tình yêu của mình không phải là kiểu 'tình yêu đích thực', nó giống như một tình yêu không bình đẳng và tự thỏa mãn bản thân như chủ và thú cưng.

Ta cho họ những gì họ muốn, còn họ thì giúp ta trải qua những tháng năm dài đằng đẵng."

"Và sau đó là những gì ta đã nói với ngươi. Ta đã quá mệt mỏi với sự chia ly này mêm đến đây để tìm đồng loại của mình," Sore nghĩ nghĩ, sau đó nói như để biện hộ cho mình, "Còn về tình yêu chân thành... ta nghĩ con người ta không cần phải sống rõ ràng đến vậy."

Không giống như Sore, Bologo cho rằng mối quan hệ giữa mình và mọi người là bình đẳng. Hắn sẽ không đứng từ trên cao nhìn xuống người khác, và Bologo cũng sẵn sàng giữ đủ sự kiên nhẫn và bao dung.

Sore cho rằng hắn chỉ nhận những gì hắn đáng nhận được, một thỏa thuận công bằng và thẳng thắn. Bologo thì thấy mình giống như một người thủ hộ hơn, hắn hy vọng bạn bè của mình có thể trải qua một cuộc đời tươi đẹp qua con mắt đang dõi theo của hắn.

"Giống như nhìn một bệnh nhân mắc bệnh nan y nằm trên giường bệnh vậy..."

Bologo bất thình lình bật cười.

Palmer không thể chịu nổi điệu cười tâm thần này của Bologo, "Ngươi đang cười cái gì vậy?"

"Khi nghĩ đến ngươi sẽ phải chết trong một trăm hoặc hai trăm năm nữa, ta cảm thấy những hành động ngu ngốc của ngươi không phải là không thể chấp nhận được," Đôi mắt của Bologo lộ vẻ thương hại, giọng điệu thì giả vờ buồn bã, "Ngươi sẽ phải chết, Palmer, quá đáng thương, trước khi chết xin hãy làm nhiều chuyện vui vẻ hơn."

"Đồ điên!"

Palmer đập vô lăng, tiếng còi inh ỏi phát ra không ngừng.