Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 420: Du lịch


"Khoan đã, không phải chúng ta sẽ đến nhà ga sao? "

Khi đi theo Palmer vào Cục trật tự, Bologo mới nhận ra rằng có điều gì đó không đúng. Trước khi thu dọn hành lý, Bologo đã xem bản đồ. Họ phải đi tàu và mất vài lần chuyển tuyến trước khi có thể đến cao nguyên Nguồn Gió, nhưng Palmer không lái xe đến nhà ga mà lại đến Cục trật tự.

Cả hai đến Sân trong của mê cung, nơi Bologo lần đầu đến Cục Trật tự. Trên đài cao ở tiền sảnh, cánh cửa sừng sững lặng lẽ đứng đó như cũ.

Palmer nói, "Nhà ga? Ngươi điên à? Chúng ta sẽ phải mất nhiều ngày mới tới đó."

Rút từ trong túi ra một tờ giấy, Palmer vẫy nó về phía Bologo, “Chúng ta có cách di chuyển hiệu quả hơn”.

"Chìa khóa mê cung thẳng đến cao nguyên Nguồn Gió?"

Bologo lập tức đoán ra vì sao hai người lại tới đây, sau cánh cửa là một không gian kỳ lạ được gọi là “trạm trung chuyển”, trong bóng tối đó có vô số cánh cửa, và hẳn sẽ luôn có một cánh cửa dẫn đến cao nguyên Nguồn Gió.

Palmer gật đầu lia lịa, sau đó Bologo hỏi một câu khác.

"Về nhà dễ như vậy, sao đến tận bây giờ ngươi mới về?"

"Mãi mới trốn được ra ngoài, ta không muốn quay lại nơi quỷ quái đó a!"

Đối mặt với lời buộc tội sâu sắc của Palmer, Bologo nhớ lại tuổi thơ nổi loạn của Palmer.

Trong lúc xử lý “Người Nghiện", Bologo và Palmer trò chuyện trên trời dưới đất ở trạm xăng, Palmer đã nói về tuổi thơ ngớ ngẩn của mình. Kể từ buổi lễ trưởng thành khủng khiếp ấy, Palmer ngày càng trở nên muốn chống đối số phận ràng buộc trong mình, muốn trốn thoát khỏi cao nguyên Nguồn Gió.

Bây giờ Palmer đã trốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái đó, nhưng trong vài giờ nữa sẽ quay trở lại.

Mặc dù Palmer không nói gì nhưng Bologo có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong hắn. Giống như một người đã xa nhà nhiều năm, không biết khi về sẽ nhận được tình yêu thương của gia đình hay là chịu trận mưa sa bão táp.

"A? Các ngươi đã đến rồi."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Bologo quay đầu lại, Amy xách vali đi ra khỏi đám đông.

"Tại sao ngươi lại tới đây?"

Bologo nhớ rằng chỉ có hắn và Palmer trong chuyến đi du lịch lần này.

"Ồ, khi ta xin phép Lebius, Amy cũng ở đó. Dù gì thì mọi người đều rảnh nên ta đã mời nàng đi cùng."

Palmer vỗ ngực, giơ ngón tay cái lên cho Aimou, "Dù sao ta cũng là người thừa kế của gia tộc Krex, ta sẽ đích thân dẫn các ngươi đi chơi quanh cao nguyên Nguồn Gió."

"Vậy ta thì sao?"

Một giọng nói khác vang lên. Nó phát ra từ bục cao, bên kia dường như đã ở đây từ khá lâu. Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt bình thường.

"Ch... Church?" Nụ cười trên mặt Palmer méo xệch.

"Yên tâm đi, không giống như các ngươi, ta không đi du lịch," Church giơ một tài liệu có biểu tượng của một số phòng ban trên đó, "Nhiệm vụ của Tổ Quạ, tôi cần đến nhà Krex để xác nhận một số việc. Sau khi đến cao nguyên Nguồn Gió, chúng ta sẽ tách ra."

Nói xong, đôi mắt lạnh lùng của Church hướng về phía Palmer như thể vẫn còn nhớ rõ chuyện đêm hôm đó. Nhưng một giây sau, trên gương lãnh đạm của hắn đột nhiên hiện lên một nụ cười, nụ cười của Church khiến Palmer run lên bần bật.

"Ta không hẹp hòi như vậy, Palmer. Đừng căng thẳng, không phải chúng ta cũng đã từng là cộng sự sao? "

Church đang mỉm cười, lời nói của hắn rõ ràng là rất thân thiện, nhưng khi lọt vào trong tai Palmer thì lại có cảm giác hoàn toàn khác.

Theo bản năng, Palmer nghiêng người về phía Bologo, ra hiệu cho Bologo tiến lên trước, Bologo thì hoang mang nhìn hắn.

"Ngươi nhìn ta làm gì? Ta chưa bao giờ đến cao nguyên Nguồn Gió."

"Bologo ngươi..."

Palmer nản lòng, vẫy tay với mấy người: "Được, được, cùng đi, cùng đi."

Bước lên bục cao và đẩy cánh cửa nặng nề ra, Palmer chìm vào bóng tối, theo sau là Church, Bologo và Amy ở cuối.

Không phải Amy chưa từng sử dụng "chìa khóa mê cung" nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến "Trạm trung chuyển". Đối mặt với cánh cửa trang nghiêm cổ kính này, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng, sau lưng truyền đến một cái chạm nhẹ, Bologo đang đẩy nàng, ra hiệu rằng mình đang ở ngay phía sau.

Bóng tối bao trùm tầm nhìn, theo sau đến là cảm giác buồn nôn. Một tia sáng yếu ớt chiếu xuống từ đỉnh, sau đó ánh sáng ngày càng nhiều hơn xua tan đi bóng tối xung quanh.

Hơi thở của Bologo chậm dần lại. Sự im lặng khổng lồ đã chặn đứng mọi âm thanh, áp lực đến từ thế giới im ắng tăng vọt.

Bologo hiện tại đã không phải là một người bình thường như hồi đó. Ảnh hưởng kỳ dị không thể lan đến Bologo.

Hắn ho mạnh. Âm thanh đó vang vọng trong bóng tối, phá vỡ sự tĩnh lặng. Sau đó Bologo nghe thấy rõ mấy tiếng hít sâu, như thể những người khác cũng không nhịn được mà nín thở khi tiến vào Trạm trung chuyển giống như hắn.

Bóng dáng của vài người dần hiện ra trong bóng tối. Mọi người xích lại gần nhau hơn và bước đi trong thế giới chết chóc và tăm tối này.

Sau khi đi qua cửa, một bức tường đen không biên giới đứng sừng sững ngay sau lưng, trong bóng tối xa xăm, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vài cánh cửa khác nữa.

Palmer dẫn đầu đi trước, vừa đi vừa lấy tờ giấy vừa rồi ra lắc mạnh giữa không trung. Một ngọn lửa nhỏ bùng lên, sau đó ngọn lửa vô danh đã đốt cháy hoàn toàn tờ giấy, Palmer cũng nhân cơ hội ném luôn nó lên không trung, mặc cho nó hóa thành tro rơi xuống mặt đất.

Khi tờ giấy cháy hết, Bologo rõ ràng cảm nhận được rằng có thứ gì đó đã bị đánh thức trong bóng tối vô tận. Điều khiến hắn hoang mang hơn nữa là hắn còn cảm nhận được một dấu vết của tà dị trong đó.

Nó giống như sự điên loạn, mất trật tự của ma quỷ.

Bologo còn chưa kịp nắm bắt cảm giác này một cách cẩn thận thì Palmer đã lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Bologo.

"Đi thôi, là cánh cửa này."

Palmer đi đến đầu kia của bức tường đen sẫm. Trong bóng tối, một cánh cửa được gắn sâu vào trong tường, toàn bộ cánh cửa được đổ bằng kim loại lạnh giá, trên cửa có khắc hình một cơn lốc xoáy, trông vô cùng sinh động, phảng phất như người thợ thật sự lấy gió hòa vào trong đó.

Cục Trật tự ban đầu bao gồm sáu hội kín, là lực lượng chính chống lại Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, thường hoạt động ở thành phố của lời thề, Opus và Các Tiểu Vương quốc Hazama.

Để đảm bảo sự ổn định trong Đồng minh Rhine, các hiệp hội bí mật này đã trở thành xúc tu nội bộ của Cục Trật tự, lan ra khắp các quốc gia trong Đồng minh Rhine.

Nói chính xác, những hiệp hội bí mật này có thể được coi là chi nhánh của Cục Trật tự ở nhiều nơi, nhưng trong phần đa thời gian, chúng ở trong trạng thái tự trị và không cần phải tuân theo chỉ thị của Cục Trật tự.

Bologo nhẹ giọng hỏi: "Palmer, ngươi có cảm nhận được gì không?"

"Ta đã lo lắng, rất lo lắng và hơi sợ hãi," Palmer nói: "Cao nguyên Nguồn Gió cách Cục Trật tự rất xa, nói cách khác, tác dụng phụ của lần này sẽ rất mạnh, rất có thể vừa ra ngoài chúng ta sẽ nôn thốc nôn tháo."

Nghe những lời nhảm nhí của Palmer, Bologo nghĩ lẽ ra mình không nên hỏi hắn.

Bologo cố gắng đuổi theo sự điên rồ đó, nhưng dù có cố gắng cảm nhận nó đến mấy thì hắn vẫn không tìm thấy gì, như thể nó không hề tồn tại mà chỉ là ảo giác của Bologo.

Thật như thế sao?

Bologo nhìn vào bóng tối vô tận.

Hàng loạt tiếng động kỳ lạ phát ra từ sâu trong bóng tối. Bologo ngẩng đầu lên. Một cảnh tượng mà hắn chưa từng nhìn thấy hiện ra trước mắt. Một đôi tay mảnh khảnh, nhợt nhạt nhô ra khỏi bức tường sẫm màu, kéo dài đến trước mặt mấy người.

Bologo căng thẳng, siết chặt tay. Khi Năng lượng bí mật đã sẵn sàng được kích hoạt thì Palmer giơ tay lên ngăn Bologo lại.

"Đừng căng thẳng, là Người gác cổng."

"Người gác cổng? Thứ quái quỷ gì vậy?"

Bologo vẫn cảnh giác, cố gắng hết sức để kiềm chế mong muốn tấn công cao độ của mình. Từ lúc cánh tay mảnh khảnh kỳ dị kia xuất hiện, Burlogo lại cảm nhận được sự điên cuồng, thứ kỳ lạ này nhất định có liên quan đến ma quỷ.

"Một trong những cơ chế phòng thủ của Cục Trật tự. Khi ai đó di chuyển một khoảng cách xa hoặc muốn mở một số 'cánh cửa' quan trọng, người gác cổng sẽ xuất hiện. Ngay cả khi có chìa khóa, ngươi vẫn cần được người gác cổng đồng ý trước." Church lên tiếng giải thích vào đúng lúc này.

Đôi tay mảnh khảnh hạ xuống trước khung cửa phủ đầy bụi. Tro tàn rải rác trong không khí bị gió nhẹ cuốn đi, rơi vào lòng bàn tay biến dạng, sau đó nó chậm rãi nắm chặt lại.

"Vượt qua..."

Một giọng trầm trầm vang lên, hai cánh tay thu vào trong bóng tối.

Palmer lấy từ trong túi ra một chiếc "chìa khóa mê cung", nhét nó vào lỗ khóa và chậm rãi xoay. Tia sáng mờ lan tỏa ra theo hoa văn trên cánh cửa, sau một chấn động nhẹ, cánh cửa từ từ được mở ra.

"Về nhà."

Palmer thấp giọng nói, sau đó không chút do dự bước lên trước, mấy người phía sau lập tức đi theo Palmer tiến vào trong bóng tối.

Trong bóng tối, cảm giác về không gian và thời gian đều biến mất, sức mạnh méo mó và quái dị không ngừng dâng lên trong trái tim của mỗi người, như thể bị một người khổng lồ nhét vào trong lọ và lắc liên tiếp.

Amy thì đỡ hơn nhiều. Trước khi tiến vào bóng tối, nàng đã đổi sang cơ thể bằng thép, chặn rất nhiều giác quan, nhưng dù vậy, quầng sáng trong mắt nàng vẫn không ngừng nhấp nháy.

Rất lâu sau, đã âm thanh của thủy triều và gió mạnh truyền đến trong bóng tối, mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi tươi mát của cỏ xanh.

Bóng tối tan đi, cánh cửa phía sau từ từ đóng lại. Trước khi họ kịp nhìn xung quanh thì cơn buồn nôn dữ dội đã khiến nhiều người cong lưng và nôn ọe.

Bologo và Church thì còn đỡ, nhưng Palmer thì… Đừng nhìn vẻ ngoài chỉn chu của hắn, hơn mười tiếng trước, hắn vẫn còn say khướt với Sore.

Sau một loạt tiếng rầm rầm, Palmer nôn ra khắp sàn, mùi rượu lập tức tràn ngập nơi đâu.

Xong, xong.

Palmer vốn muốn duy trì hình ảnh của mình trong mắt gia đình, nhưng kết quả là thất bại hoàn toàn ngay khi vừa về đến nhà. Palmer đã có thể tưởng tượng ra những cái nhìn sắc bén và những lời chế nhạo ở ngay phía trước.

Hắn lau miệng, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên. Cú sốc tinh thần như mong đợi đã không xảy ra. Palmer nhìn xung quanh, đừng nói đến người nhà ra đón, đến cả một bóng người còn không có ở đây.

Đầu tiên là cảm thấy rất may mắn vì không ai biết về cảnh tượng khủng khiếp vừa rồi. Sau đó là tổn thương vì mãi mà mình mới về nhưng không ai ra đón, chẳng nhẽ mình không quan trọng đến vậy cơ à...

Khoan đã, hình như để tạo bất ngờ nên mình đã không báo cho người trong nhà.

"Đây là cao nguyên Nguồn Gió?"

Bologo đã tỉnh táo lại. Hắn phát hiện ra rằng họ đang đứng trên đỉnh của một tháp chuông, với một chiếc chuông khổng lồ kỳ lạ trên đầu họ. Cửa vào Con đường mê cung nằm dưới chiếc đồng hồ khổng lồ, xung quanh là những mái vòm nhô cao nên Bologo có thể nhìn rõ thế giới bên ngoài tháp chuông.

Cánh đồng xanh bất tận, những vách đá nối tiếp nhau dọc theo bờ biển, bầu trời u ám và ngột ngạt với những tia sét lóe lên và cơn bão đang cận kề.

Bologo nhìn cơn bão đang hoành hành trên biển, kèm theo tiếng vang dội, hàng ngàn bóng đen gớm ghiếc và dị hợm đang được phản chiếu trong cơn bão.

Aether dâng lên dữ dội như cơn thủy triều, nghe vừa cao vút lại vừa thê lương. Mặc dù không thể quan sát tình hình bằng mắt thường, nhưng dựa trên những dao động Aether dữ dội vừa rồi thì Bologo có thể chắc chắn rằng họ đã xuất hiện trên một chiến trường siêu phàm.

Và đang xách hành lý.

Bologo chết lặng, "Ngươi có chắc đây là nhà của ngươi không?"

"Chắc... chắc vậy."

Palmer nhìn chằm chằm vào cơn bão tạt ngang bầu trời với đôi mắt đờ đẫn.