Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 422: Lời thề Hừng Đông


"Palmer, đây là cuộc sống hàng ngày của ngươi trước đây? "

Mấy người chạy dọc theo hành lang. Qua hốc tường, gió mạnh tràn vào không chút trở ngại, phát ra từng giai điệu du dương. Chỉ có điều giai điệu này trộn lẫn với tiếng rít không ngớt, kèm theo đó là những bóng đen không ngừng bay lượn.

"Mặc dù ở đây thường xuyên có bão, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp phải chuyện như này trong đời!"

Đối mặt với câu hỏi của Bologo, Palmer vừa trả lời vừa vác hành lý của mình chạy.

Bologo nhìn bức tường chạm khắc bên cạnh, không chút do dự đâm chất lỏng vảy rắn ra. Lưỡi kiếm dài và hẹp xuyên qua cơn gió mạnh, khiến một số con chim Phong Hóa không kịp đổi hướng, đâm thẳng vào lưỡi kiếm và cắt thành mấy nửa rơi xuống khắp mặt đất, máu hòa vào trong gió.

"Nơi đây là căn cứ của gia tộc Krex các ngươi, chẳng lẽ cứ để mặc đám quái vật này bay xung quanh mà không có bất kỳ biện pháp phòng ngự nào?"

Amy thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ các người của nhà Krex đã chết hết hay sao mà cứ kệ những con quái vật này bay tứ tung.

"Có thể là cố ý? Chẳng hạn như để dụ địch."

Church đưa ra ý tưởng của mình, và rõ ràng là ý tưởng này khác với ý tưởng của những còn lại.

"Khoan đã, Church, ngươi rốt cuộc là có nhiệm vụ gì! "

Bologo nắm bắt vấn đề một cách nhạy bén. Rõ ràng là họ hoảng sợ muốn chết nhưng Church lại rất bình tĩnh, như thể đã biết tất cả những chuyện này từ trước.

Church bình tĩnh thuật lại: "Ta được cử đến đây để xác định xem "Lời thề Hừng Đông" có còn nguyên vẹn hay không."

Nghe thấy về "Lời thề Hừng Đông", phản ứng của mấy người rấtkhác nhau. Palmer hiển nhiên biết điều gì đó nên vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, còn Bologo thì đột nhiên nhớ lại Sore cùng Olivia, riêng Amy thì không hiểu gì cả.

"Nói kỹ càng một chút!"

Palmer hỏi Church, "Đã rất nhiều năm trôi qua kể từ Cuộc chiến Hừng Đông, tự dưng Cục Trật tự lại tới kiểm tra "Lời thề Hừng Đông", chắc chắn đã xảy ra sự cố gì rồi đúng không!"

“Chúng ta đã ở trong rắc rối rồi.” Church chỉ vào đàn Phong Hóa đang hoành hành bên ngoài.

"Chết tiệt! Sao ngươi không nói sớm, Church!"

Palmer sắp phát điên rồi, hắn về đây để nghỉ dưỡng chứ không phải làm thêm giờ.

"Ta nghĩ ngươi đã biết... vả lại ngươi không hỏi ta."

Nghe Church trả lời, Palmer cảm thấy hắn nhất định là ghi hận trong lòng, tuyệt đối là dạng này!

Đẩy cánh cửa nặng trĩu ra, mấy người rời khỏi tháp chuông, con đường bị lấp kín bởi xác chết hiện ra trước mắt.

Cứ điểm Morrowind rất lớn, hệt như một thành phố thu nhỏ, nhưng giờ đây thành phố này lại đang chất đầy xác chết và chìm trong chiến tranh.

Bologo nhìn xung quanh và nói: "Đừng căng thẳng, đây là xác của những con chim Phong Hóa, không phải của con người."

Cảnh tượng trông có vẻ bi thảm, nhưng hầu hết đều là lũ chim bị Bologo và Palmer vừa mới giết chết. Nhìn thấy vài người xuất hiện trên đường, đàn chim Phong Hóa đang bay vòng lập tức sà xuống.

"Yên lặng!"

Palmer bây giờ đang rất cáu kỉnh. Bất cứ ai về nhà và nhìn thấy tình cảnh khốn khổ này đều sẽ bực bội không thôi.

Gió đột ngột nổi lên, Bologo vung Chất lỏng vảy rắn ra ra, đúc thành vô số dao ném và được Palmer hất lên trời, gây ra một cơn mưa máu.

"Sau nhiều năm, một nhóm tộc Bóng Đêm khác ngoài hồ sơ đã hoạt động. Chúng cố gắng phá vỡ phong ấn của Vùng đất Đêm Tối Vĩnh Hằng và giải phóng những tộc Bóng Đêm bị cầm tù."

Church đi theo sau mấy người, nói ra những tin tức mà hắn biết, sau đó còn bổ sung thêm: "Căn cứ theo quy định bảo mật, ta không nên nói cho các ngươi biết chuyện này."

"Bây giờ ta không phải là nhân viên thực địa, ta là người thừa kế của gia tộc Krex. Đây ít nhiều là chuyện của gia đình ta, không vi phạm quy chế!"

Palmer hét lên. Cơn bão trên biển đang tiến dần đến Cứ điểm Morrowind, tiếng gió hú và tiếng sấm dễ dàng át đi mọi âm thanh khiến hắn chỉ có thể căng cổ họng lên hét.

Rõ ràng là giữa trưa, nhưng bầu trời lại tối đen như màn đêm, một lượng lớn nước biển bị cuốn lên hóa thành cơn mưa xối xả, trút xuống cơ thể của mấy người đau ê ẩm.

"Tộc Bóng Đêm? Phá phong ấn?"

Khi nghe thấy điều này, khuôn mặt mà Bologo gần như đã quên lại trở nên rõ ràng trở lại.

Olivia Villelis.

Kể từ sau cuộc đột kích vào Hiệp hội Thương nhân Xám, Bologo chưa nghe thấy thông tin gì thêm về người phụ nữ tộc Bóng Đêm bí ẩn đó. Nhưng những hành vi khác thường của nàng ở cuộc đấu giá đã khắc sâu vào tâm trí của Bologo.

Không chỉ vì nàng là tộc Bóng Đêm thứ hai mà Bologo đã gặp, mà còn vì mối quan hệ không rõ ràng giữa Olivia và Sore, ngoài ra còn cả thứ nàng muốn bán đấu giá tại buổi đấu giá.

Một mẩu thông tin.

Bologo không biết rốt cuộc Olivia muốn biết điều gì, nhưng dựa trên tình hình lúc đó thì người trực tiếp thực hiện giao dịch với Olivia hẳn là Bạo Chúa.

"Sự xuất hiện của nhóm tộc Bóng Đêm thần bí này đã hoàn toàn phá vỡ những hạn chế trong "Lời thề Hừng Đông"..."

Lời của Church bị Palmer xen ngang, "Vậy nên Cục Trật tự mới cho rằng "Lời thề Hừng Đông" có vấn đề?"

"Đúng vậy." Church gật đầu khẳng định. "Theo nội dung của "Lời thề Hừng Đông", mọi tộc Bóng Đêm đều phải sống ở Vùng đất Đêm Tối Vĩnh Hằng cho đến khi thế giới diệt vong."

“Đừng cứng nhắc như vậy, Church!” Palmer cố gắng pha vài câu đùa để vơi bớt bầu không khí ngột ngạt, “Chẳng phải chúng ta vừa mới chơi board game với một lãnh chúa của tộc Bóng Đêm hay sao?”

Lời của Palmer khiến suy nghĩ của Church bị đình trệ.

Đúng vậy, ngay cả với sự hạn chế của "Lời thề Hừng Đông", không phải tất cả tộc Bóng Đêm đều bị phong ấn, chẳng hạn như vị lãnh chúa của tộc Bóng Đêm đang sống trong câu lạc bộ Kẻ Bất Tử kia.

Trên thực tế, những người biết đến sự tồn tại của Sore sẽ có những nghi ngờ như vậy, tại sao Sore không bị giam cầm, chẳng lẽ chỉ vì sự bảo vệ của câu lạc bộ Kẻ Bất Tử? Hay bằng cách nào đó Sore đã thoát khỏi sự hạn chế của lời thề?

Không, không thể.

Nói chính xác, "Lời thề Hừng Đông" được viết bằng "Lời thề Aether" của Học phái Khế Ước và được ký bởi hai bên tham gia Cuộc chiến Hừng Đông.

Lời thề Aether bắt nguồn từ Học phái Khế Ước. Bản thân những Người thăng hoa của học phái này không có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng họ lại có thể mượn sức mạnh của khế ước từ ma quỷ để chiêu mộ tín đồ cho ma quỷ, hoặc để kiềm chế tranh chấp giữa người với người.

Đó là lời thề Aether. Với Người thăng hoa của Học phái Khế Ước là công chứng viên, sức mạnh khế ước của ma quỷ là xiềng xích, người tuyên thệ sẽ phải tuân theo nội dung của lời thề cho đến khi lời thề bị xé nát và đốt cháy.

Bất cứ ai vi phạm lời thề sẽ bị trói buộc và phản phệ dữ dội bởi sức mạnh của lời thề. Lời thề được ký kết bởi Đế quốc Kogadel và Đồng minh Rhine cho thỏa thuận ngừng chiến chính là một lời thề Aether như vậy, nó cũng tương tự trong cuộc chiến bí mật sau đó.

Bologo lẩm bẩm, "Có lẽ Sore đã không ký vào lời thề?"

"Nếu như vậy thì Sore đã bị săn lùng từ lâu rồi. Cho dù trốn ở câu lạc bộ Kẻ Bất Tử, hắn cũng không thể sống thoải mái như vậy được."

Palmer hiểu rất rõ về sức mạnh của gia tộc mình. Thế hệ của hắn có thể không có quá nhiều hận thù với tộc Bóng Đêm, nhưng những lão già đã tham gia vào Cuộc chiến Hừng Đông vẫn còn sống mà biết rằng Sore vẫn còn lởn vởn ngoài vòng pháp luật thì đã ra tay từ lâu rồi.

Nhưng sự thật là không ai quan tâm đến Sore, Sore cứ thế mà sống rất thoải mái ở thành phố của lời thề, Opus. Thậm chí nếu không có gì để làm, hắn còn tổ chức một số hoạt động team-building với nhân viên của Cục Trật tự, như thể Sore là nhân viên bán thời gian cho Cục Trật tự.

“Tình hình phức tạp hơn chúng ta nghĩ,” Bologo nói.

“So với việc tình hình phức tạp hay không, ta còn muốn biết một chuyện hơn! Đó là tại sao chúng ta không gặp bất kỳ ai trên đường đi!"

Lúc này Amy mới lên tiếng. Cứ điểm Morrowind này chẳng khác nào một thành phố chết, ngoại trừ vài người bọn họ và đàn chim Phong Hóa trên trời thì không có bất kỳ sinh vật sống nào khác.

"Chuyện đó rất bình thường. Ngươi nghĩ gia tộc Krex có rất nhiều người? Tổng cộng không mấy ai, để kiểm soát cao nguyên Nguồn Gió khổng lồ thì hầu hết đều phải phân tán ra bên ngoài."

Palmer giải thích, đôi mắt hắn đanh lại, "Nhưng ngươi nói đúng về một điều. Từ nãy đến giừo chúng ta đã gây ra rất nhiều tiếng ồn. Tại sao không có một ai đến?"

Trong lúc mấy người đang suy nghĩ thì một làn sóng Aether mạnh mẽ đã được giải phóng từ tòa tháp Chọc Trời. Chùm tia sáng xuyên thẳng lên bầu trời, lên cao đến cực hạn, sau đó phân tán thành các ánh sao, trông như một cơn mưa sao băng, lướt qua Cứ điểm Morrowind. Ngay sau đó một lượng lớn Aether được đánh thức, kêu gọi một cơn gió mạnh, hình thành một rào cản vô hình.

Đây hẳn là cơ chế phòng thủ của Cứ điểm Morrowind, lập tức họ nhận ra Cứ điểm Morrowind đang phòng thủ thứ gì.

Không biết từ lúc nào cơn bão như bức màn sắt đã áp sát bờ biển. Tia chớp lóe lên trong cơn bão, chiếu sáng nhiều bóng đen dày đặc. Sau đó nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, mặt biển bị bao phủ bởi một lớp băng dày, tạo thành một con đường tiến vào bờ.

Những bóng người mặc áo giáp sắt đen kịt bước ra khỏi cơn bão, bước trên mặt băng. Không rõ chúng có phải là một loại sinh vật giả kim nào đó như lũ chim Phong Hóa hay không, hay là con người đến từ cơn bão, nhưng điều chắc chắn là chúng là kẻ địch.

Tiếng đại bác gầm rú át đi tiếng gió và tiếng sấm, những khẩu đại bác dựng trên vách đá đồng loạt khai hỏa. Trong nháy mắt, những bóng người mặc áo giáp sắt đen kịt kia bị bị thổi bay thành từng mảnh, sau đó rơi xuống biển, nhưng tất cả vẫn không chút sợ hãi mà tiếp tục bước ra ngoài, đón nhận cái chết.

"Tốt a..."

Palmer lắng nghe tiếng đại bác gầm rú, nhìn cơn bão như bức màn sắt, mặt biển bị đóng băng và đội quân im lặng theo sau... Hắn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra ở quê hương mình.

"Nhưng ít nhất chúng ta biết vẫn còn người sống ở đây."

Bologo tựa như biết được Palmer tâm lý hoạt động, thuận Palmer nói.