Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 423: Đại hỏa trùng điệp


Đối với một nhân viên Thực Địa đã làm việc chăm chỉ trong suốt cả năm thì không có gì đáng tiếc hơn là dính vào một sự cố điên rồ khi cuối cùng mới được nghỉ phép thường niên, nhưng điều càng tồi tệ hơn là sự cố này đã xảy ra trong nhà của ngươi.

Tâm trạng của Palmer thay đổi giống như tàu lượn siêu tốc. Lúc đầu, hắn còn nghĩ đến việc nói đùa, rằng quên một vài thứ ở Cục trật tự nên muốn quay lại.

Nhưng đây là Cứ điểm Morrowind, nơi mà Palmer sinh ra và lớn lên, hắn không thể cứ bỏ đi như thế này.

"Đây tuyệt đối là một âm mưu, tuyệt đối là!"

Palmer đặt vali sang một bên, lúc này còn thời gian đâu mà bận tâm về hành lý, hắn ra hiệu cho mấy người lao thẳng về phía sườn đồi, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với đám binh lính áo giáp đen đột nhiên xuất hiện.

"Thảo nào Lebius cho ta nghỉ phép dễ dàng như vậy, chắc chắn hắn biết những chuyện này! "

Palmer không ngừng chửi bới, rồi quay sang nhìn Church.

"Đừng nhìn ta, ta cũng không biết tình hình ở Cao nguyên Nguồn Gió." Church không nói dối, hắn thực sự không biết.

Là một nhân viên tình báo khiêu vũ trên mũi dao, Church biết chính xác chuyện gì nên đùa và chuyện gì không.

Hắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như che giấu thông tin. Trên thực tế, khi nhìn thấy đàn chim Phong Hóa, bản thân Church cũng choáng ngợp, không thể hiểu được tình hình hiện giờ.

Cục Trật tự nơi phương xa thì yên tĩnh và thành bình, nhưng cao nguyên Nguồn Gió lại chìm trong chiến tranh. Điều kỳ lạ hơn nữa là chiến tranh dường như chỉ giới hạn trong cao nguyên Nguồn Gió chứ không có dấu vết nào của tin tức bị rò rỉ ra ngoài, có thể cho rằng các quan chức cấp cao của Cục trật tự đã biết về nó nhưng không muốn truyền ra ngoài để không gây áp lực tâm lý cho nhân viên.

Đúng vậy, nếu chỉ là một trận chiến với cường độ như này thì nhà Krex hoàn toàn có khả năng tự xử lý.

Sau sự hoảng loạn ban đầu, họ đã dần bình tĩnh lại và tiến vào trạng thái chiến đấu.

Thế giới này quá rộng lớn, lớn đến mức có vài nơi luôn tồn tại trong những câu chuyện xa xôi, ngươi không thể chạm đến chúng cho đến khi lìa đời.

Xung đột trong vùng đất rộng lớn sẽ không bao giờ dừng lại. Nếu trận chiến xảy ra trước mặt được quy cho trường hợp khẩn cấp thông thường thì cũng chẳng có gì là ngạc nhiên là cả.

Giống như Đội số 10 hiện giờ vẫn đang ở Các Tiểu Vương quốc Hazama, chiến đấu với giáo phái Tinh Hủ một cách hăng hái. Nghe nói rằng họ không còn hài lòng với việc chiến đấu trong bóng tối nữa nên chuẩn bị hợp tác với các quốc gia khác nhau để huy động một lượng lớn vũ khí giả kim, nhằm đánh bại những con quái vật máu thịt đó trên chiến trường chính diện.

Những điều này là có vẻ hơi xa. Nhanh chóng di chuyển về phía sườn đồi, khi đến gần sườn đồi, Church vẫy tay với vài người rồi tiến vào trong bóng tối.

"Giao cho các ngươi. Ta đi xem liệu có thể tìm thấy ai khác không."

Church không hợp với chiến trường chính diện, do đó Bologo cũng gật đầu khẳng định với hành động của hắn.

"Ngươi... Ngươi đang làm gì?"

Sau đó, Bologo nhận thấy Amy đang ngó nghiêng xung quanh, sau đó đột ngột dừng lại, và di chuyển về phía chỗ nấp.

"Thay quần áo."

Để chống lại cơn gió thổi từ cao nguyên Nguồn Gió, Amy mặc một chiếc áo gió màu be, quần áo bên trong có màu đen tuyền, sự tương phản khiến nàng trông giống như một con búp bê sứ.

Sau khi nhìn từ trên xuống dưới Bologo, trong mắt Amy có chút chán ghét, "Về điểm này, ta khác với đám người các ngươi."

Bình thường Bologo chỉ mặc đồng phục của Cục Trật tự. Những bộ đồng phục như vậy chất đầy trong tủ quần áo của hắn. Mặc dù Bologo vẫn thay một số bộ mới vì ánh mắt của người khác, nhưng hắn sẽ hoàn toàn quên mất chúng khi bắt đầu lao vào chiến đấu.

Máu và mưa thấm đẫm quần áo của Bologo, khí chất ngang ngược hiện lên trên vẻ ngoài nhếch nhác khiến hắn trông như một thành viên băng đảng chuẩn bị chiến đấu.

“Không, ý ta là ngươi có thể đứng một bên quan sát,” Bologo cảm nhận được dao động Aether điên cuồng xung quanh mình, “Vẫn chưa có kẻ địch nào quá đáng sợ.”

"Được, đã xong!"

Trong lúc Bologo nói, Amy đã thay quần áo xong... Nói chính xác thì chỉ là cởi áo khoác ra, cơ thể đổi sang cơ thể thép, trang bị giả kim làn da thứ hai bao phủ lên cơ thể trông như một bộ đồ bơi màu đen.

Trong màn mưa gió bão bùng, Amy như bóng đen, để quần áo và vali vào một góc tránh mưa, Amy thầm cầu nguyện trong lòng rằng có thể tìm lại chúng sau khi mọi chuyện kết thúc.

Sự quyết đoán của Amy rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Bologo. Nàng đi chân trần đến bên cạnh Bologo, sau đó ngẩng đầu lên nhìn.

Burlog có thể thấy rõ quầng sáng trong đôi mắt xanh của Amy. Chúng từ từ xoay tròn, trong giây tiếp theo, Amy ngừng cười, hạ vai xuống, nắm chặt tay, một âm thanh máy móc nghe như báo động vang lên.

"Tiến vào chế độ Nắm Đấm Sắt!"

Con ngươi màu xanh thẳm chuyển sang vàng chói mắt, nhiều vệt sáng vàng lóe lên trên cơ thể kim loại lạnh giá. Năm ngón tay nắm chặt thành một khối cầu như gang, ngay sau đó thân máy truyền đến tiếng ù ù rõ ràng hơn, từng làn hơi nước thoát ra từ khe hở phía sau.

"Chế độ Nắm Đấm Sắt" này của Amy khiến Bologo có sững sờ, mới có vài ngày không gặp, Amy đã tjw tối ưu hóa bản thân sao?

Tiếng cười giòn tan vang lên, Amy giải trừ trạng thái, như thể trò đùa đã thành công, "Đùa thôi, đừng căng thẳng!"

"Ngươi không thấy thế rất ngầu à?"

Amy giơ nắm đấm lên khi nói, nhanh chóng đấm vào những hạt mưa rơi xuống.

Bologo thế mà lại đi nghiêm túc suy nghĩ trong vài giây, sau đó gật đầu, "Khá ngầy, chế độ Nắm Đấm Sắt."

Đây là lời Bologo nói ra từ tận đáy lòng, hắn thấy không một người đàn ông nào có thể từ chối một thứ ngầu như vậy được.

"Các ngươi đang làm gì a!"

Ngay khi Bologo đang bình luận về phong cách của Amy thì lời lên án của Palmer truyền lại từ phía trước.

Chỉ thấy Palmer đã đến trên sườn đồi, điều khiển cơn gió mạnh và sử dụng súng gió để bắn hạ những con chim Phong Hóa, sau đó hắn khơi dậy luồng không khí, cuộn những cánh chím sắc bén đó về phía đám lính mặc giáp đen sống sót sau trận pháo kích.

Bình thường thì có thể lười biếng khi làm việc trong Cục Trật tự, nhưng lần này là để bảo vệ quê hương, Palmer khai hỏa toàn lực, hắn đang giết đến mức quên cả trời đất, nhưng khi quay đầu lại thì thấy Bologo và Amy đều ở nơi đó... Bọn họ đang luyện quyền sao? Vào thời điểm này? Đùa à?

Bologo sải bước về phía trước, đứng trên mép sườn đồi nhìn xuống. Toàn bộ bờ biển đã bị đóng băng, đám lính mặc giáp đen tiến về phía trước như đi trên đất liền, mặc cho mặt băng đã loang lổ vết máu, nhưng chúng không hề có ý định dừng lại, khi có ngày càng nhiều binh lính mặc áo giáp đen xuất hiện thì nồng độ Aether quanh quẩn ngày càng dày.

Cảm giác quen thuộc này khiến Bologo nhớ đến Đội số 6, Đội hành động chống bạo loạn. Đội hành động này bao gồm hoàn toàn Người thăng hoa của Học phái Bản Nguyên, khi tập trung phối hợp kỹ năng Aether với nhau thì họ sẽ biến thành một lực lượng cực kỳ đáng sợ.

Đây là tình trạng của đám lính mặc áo giáp đen hiện giờ. Mặc dù phản ứng Aether của mỗi cá thể rất yếu, yếu hơn cả Người thăng hoa giai đoạn đầu, nhưng khi xuất hiện theo nhóm, phản ứng Aether tập hợp lại với nhau, vô số tia lửa đã tạo thành ngọn lửa rực rỡ.

Một quả đạn pháo khác lại rơi xuống, nhưng lần này nó không thể rơi trúng đám lính mặc giáp đen bởi trên đầu chúng đã dựng một hàng rào vô hình, cưỡng ép chặn quả đạn pháo lại.

Aether Lá Chắn.

Khi số lượng binh lính mặc giáp đen xuất hiện đến một mức nào đó, Aether đã tập trung lại với nhau để dựng nên một hàng rào phòng ngự.

Sự thay đổi về lượng dẫn đến sự thay đổi về chất.

Bologo cảm thấy một chút áp lực. Đám lính này đã lộ ra mối đe dọa nhất định nhưng Cứ điểm Morrowind vẫn im lặng.

Vách đá cao sừng sững là bức tường thành tự nhiên, có thể tạm thời cản trở bước tiến của binh đoàn hắc giáp. Nhưng việc chúng leo lên chỉ là vấn đề thời gian, ngay cả gia tộc Krex có khoét vách đá để xây dựng công trình phòng ngự, thì đám lính mặc giáp đen này vẫn có thể khoan vào bên trong vách đá từ nơi đặt pháo.

Bologo lo lắng nhìn về phía tháp Chọc Trời trong cơn mưa bão. Bologo tin rằng nhất định có người đang quan sát chiến trường, vậy vì sao hắn lại không làm gì cả? Hay là do đang lên kế hoạch gì đó?

“Gia tộc Krex đang canh chừng biển cả.” Amy đột nhiên nói.

Bologo ngẩn ra một lúc rồi hiểu ý của Amy. Gia tộc Krex ẩn mình ở nơi cao nguyên Nguồn Gió này, gần vùng biển động dữ dội, bất kể là lữ khách hay hạm đội thì rất ít người có thể đến được nơi đây. Có thể nói ngoại trừ vì tranh chấp ở thế giới siêu phàm thì sẽ không ai đến đây với thái độ thù địch.

Nhưng gia tộc Krex đã xây dựng một tuyến phòng thủ ở đây, đối mặt với biển diệt vong đang hoành hành.

Palmer đã cảm nhận được nguy cơ của tình thế, hắn lao vào trong vách đá, toàn lực giải phóng năng lượng bí mật. Áp suất không khí trên chiến trường tăng mạnh, mỗi một người lính mặc giáp đen đều bị ảnh hưởng như đang bước vào vũng lầy, động tác dần trở nên chậm chạp, thậm chí có người bị ép phải quỳ xuống.

Bologo không có thời gian đi nghĩ những chuyện thừa thãi như vậy, nhìn thấy Palmer tiến vào nơi nguy hiểm, hắn không thể thờ ơ đứng nhìn.

Ngọn Lửa Lò Rèn bắt đầu cháy, ngọn lửa xanh lam không hề bị mưa gió cản trở, Bologo tiến lên trước, nhảy ra ngoài.

Theo kế hoạch ban đầu, Bologo định sử dụng Ngọn Lửa Lò Rèn để chiêu mộ đống đá tảng dưới chân mình và hất chúng rơi xuống chiến trường.

Nhưng sau khi nghĩ lại thì đây là nhà của Palmer, nếu nhỡ có trục trặc, thì hắn rất có thể sẽ gây ra một thảm họa địa chất và khiến toàn bộ công trình kiến trúc sụp đổ.

Bologo ghét cảm giác bị gò bó này, nhưng vẫn chiêu mộ Chất lỏng vảy rắn. Với lời kêu gọi của Bologo, chất lỏng vảy rắn lan rộng ra thành hàng trăm lưỡi kiếm sắc bén, xuyên qua làn mưa gió, cắt ngang qua lũ chim Phong Hóa cản đường, lao thẳng đến quân đoàn trầm mặc.

"Palmer!"

Bologo vừa gọi Palmer, vừa tung ra một bàn tay màu bạc găp vào vách đá một bên để làm chậm tốc độ.

Không cần giao tiếp bằng lời, sau khi trải qua nhiều lần sinh tử, cả hai đã hình thành một sự ăn ý hoàn hảo, Palmer hiểu ý của Bologo.

Những lưỡi kiếm dày đặc lao xuống phía dưới, một số đánh trúng đám lính mặc giáp đen, một số khác bị áo giáp đánh bật ra, đâm vào mặt đất.

Sợi tơ mảnh màu trắng bạc kéo dài ra từ chuôi lưỡi kiếm, giống như mạng nhện, cuối cùng kéo đến tay Bologo.

Lúc này Bologo cũng giảm tốc xong, vững vàng đáp xuống phía dưới vách đá. Hắn búng tay, sau đó ngọn lửa màu xanh chạy theo sợi tơ, đốt cháy ngọn lửa thực sự trên đường đi.

Thủy ngân đỏ bùng cháy, thắp lên ngọn lửa bất tận. Ngay sau đó, Palmer kêu gọi một cơn gió mạnh thổi bùng ngọn lửa. Trong khoảnh khắc, chất lỏng vảy rắn đã biến thành một biển lửa lao về phía đội quân mặc giáp đen, như thể đó là hơi thở của một con rồng khổng lồ, làm tan chảy mặt biển đang bị đóng băng.