Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 427: Laika


Mọi thứ đến rồi đi thật nhanh, như một ảo ảnh mơ hồ.

Khi đám mây đen tan biến cũng là lúc ánh nắng chói chang xua tan đi cái lạnh, những kẻ địch đến từ biển vội vàng di tản ra khỏi bờ biển trên lớp băng sắp vỡ, để lại xác chết khắp nơi.

Cơn bão hùng vĩ bắt đầu di chuyển. Tốc độ của nó thoạt nhìn rất chậm, nhưng chỉ trong nháy mắt đã rời khỏi phạm vi của Cứ điểm Morrowind, dịch về hướng biển sâu. Một lượng lớn nước biển bị nó hút lên, sau đó nhả ra giữa không trung, hóa thành một trận mưa lạnh lẽo trút xuống.

Cơn bão đó không được hình thành một cách tự nhiên, nó chứa đựng nhiều dòng Aether lộn xộn và dữ dội, nhưng sau khi đám mây sụp đổ, sức mạnh của Aether trong đó đã dần tiêu tan, có vẻ như cơn bão sẽ sớm biến mất hoàn toàn.

Bologo nhìn phía sau vách đá không thể xuyên thủng, trên vách đá dốc dựng đứng có rất nhiều công sự, phía sau công sự hiện ra rất nhiều bóng người. Họ mặc quần áo y hệt như Palmer tượng trưng cho thân phận cổ xưa của mình.

"Đây có được coi là làm thêm giờ không? Có trả lương làm thêm giờ không?"

Amy đứng bên cạnh Bologo; hai tay chống nạnh.

Sau khi làm việc, Amy nhận ra rằng tiền là một thứ rất quan trọng trên thế giới này, ngay cả khi nàng là một con rối giả kim.

Bologo nghiêm túc thảo luận, "Giờ đang là kỳ nghỉ, vì vậy sẽ không có tiền làm thêm giờ."

"A?"

Vẻ mặt của Amy suy sụp. Như thể đang hờn dỗi, Amy giơ chân giẫm nát một con chim Phong Hóa chưa chết hẳn.

"Palmer đâu?"

Burlog nhìn quanh để tìm Palmer, sau dó thì thấy hắn đang ở trên vách đá nói chuyện phiếm với những người khác, trông thì có vẻ đã gặp người quen.

"Thật kỳ lạ, ở đây..."

Bologo nhìn một vòng xung quanh. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bão tố đã rút về nơi tận cùng trên mặt biển, không bao lâu nữa sẽ biến mất khỏi tầm mắt.

"Rất kỳ lạ, nhìn đám lính này xem."

Amy tháo hết lớp giáp mặt này đến lớp giáp mặt khác ra, để lộ nhiều khuôn mặt hệt giống nhau, "Trông y như nhau."

Nhìn thấy thế, đôi mắt của Bologo trở nên nghiêm túc. Hắn không lo lắng về các vấn đề của lắng tộc Bóng Đêm, phải biết rằng hắn có Huyết Minh với một lãnh chúa Bóng Đêm, và lãnh chúa Bóng Đêm đó chíng là Sore Villelis, dòng dõi của quốc vương Bóng Đêm.

Với dòng máu của Sore, nếu quốc vương Bóng Đêm chết trên ngai vàng Đêm Tối Vĩnh Hằng thì Sore hẳn sẽ được chọn là quốc vương Bóng Đêm tiếp theo. Nhưng dựa trên phong cách sống thường ngày của Sore thì rõ ràng là hắn không để tâm đến quyền lực.

Cũng có thể Sore đã từng theo đuổi quyền lực, nhưng trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, quyền lực đã trở thành một thú vui nhàm chán của Sore, thậm chí còn không vui bằng múa cột trong chốc lát.

Không có nhiều thứ có thể khiến Bologo thấy kính sợ, và điều chưa biết là một trong số đó.

Tộc Bóng Đêm không phải là một sự tồn tại xa lạ đối với Bologo, vì vậy hắn không quan tâm, nhưng sự kỳ lạ và bí ẩn của đám lính giáp đen này khiến Bologo vô cùng cảnh giác.

Bologo đi vòng quanh chiến trường, cố gắng tìm kiếm một vài người sống sót, sau đó lục lọi những xác chết để thu thập thêm thông tin hữu ích.

Gió nổi lên, Palmer hạ xuống. Hắn thấy hơi mệt. Bay trên không trung một thời gian dài là một sự tiêu hao không nhỏ đối với Palmer, nhưng được trở về ngôi nhà quen thuộc bao giờ cũng là một niềm vui.

Đứng trên những xác chết chất đống, Palmer vẫn nở một nụ cười tự nhiên. Cảnh tượng này thế mà lại có hương vị của nghệ thuật tiên phong.

Bologo hỏi, "Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?"

"Ta mới chỉ hỏi qua thôi, gần giống như những gì Church đã nói..."

Một loạt tiếng rống hùng hồn và mạnh mẽ vang lên, cắt ngang câu chuyện của Palmer.

Quay đầu lại, hắn nhìn thấy một con sư tử cao hai mét đang phi nước đại về phía mép bờ biển, bộ lông màu xám của nó tung bay trong gió, bộ móng vuốt sắc nhọn giậm mạnh xuống đất tạo thành những hố trũng sâu.

"Trận chiến còn chưa kết thúc?"

Bologo càu nhàu, khuấy động lớp sỏi dưới chân, nơi con trăn chết chóc chờ đợi mệnh lệnh.

Nhưng Bologo còn chưa kịp ra tay thì Palmer lao lên trước, phi ra ngoài. Điều này khiến Bologo vô cùng ngạc nhiên. Phải biết rằng khi làm việc với Palmer, cái tên Palmer này gần như đẩy hết công việc cho mình.

"Dù sao thì ngươi cũng là một kẻ cuồng bạo lực, vì vậy ta sẽ nhường phần kẻ địch của mình cho ngươi."

Palmer nói với vẻ nghiêm trang, thậm chí còn giơ ngón tay cái lên để tỏ ý ngưỡng mộ sự nhiệt tình trong công việc của Bologo.

"Cái quái gì vậy..."

Bologo cám thán, và rồi một chuyện còn phi lý hơn đã xảy ra.

Palmer không hề có ý định chống cự mà lao thẳng vào con sư tử. Amy đứng gần đó đã hoảng sợ rồi, phải biết là Palmer không hề giỏi cận chiến, huống chi là đánh với một con sư tử lớn như vậy.

Con sư tử đẩy Palmer xuống đất, sau đó cả hai lăn lộn trên bãi biển, thậm chí còn loáng thoáng nghe thấy giọng của Palmer... Tên khốn này đang cười?

"Có vấn đề!"

Amy lắc mạnh cánh tay của Bologo. Nàng không thể hiểu được diễn biến của sự việc nữa rồi. Rõ ràng đó là một chuyến đi du lịch, sao lại bị cuốn vào một trận chiến? Đã bị cuốn vào một trận chiến thì thôi đi, bởi dù sao cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng tại sao Palmer lại đột nhiên lên cơn điên và đưa đầu vào miệng sư tử?

Dù đã trải qua nhiều vụ việc kinh khủng khác nhau, nhưng Đội hành động đặc biệt vẫn chưa bị giảm nhân số. Kết quả là giờ sắp mất một người rồi sao, quay về giải thích ra sao với Lebius đây!

Suy nghĩ của những người trẻ tuổi luôn khiến người ta kinh ngạc, huống chi về lý thuyết Amy vẫn còn chưa đủ tuổi vị thành niên, dựa vào những cuốn sách đã đọc, nàng đã hình dung ra cuộc đời bi ai của Palmer.

Amy đã đọc trong một cuốn sách rằng một anh chàng có vẻ ngoài yêu đời như Palmer rất có thể sẽ có một nội tâm u ám và luôn hoang mang trong sự u ám quanh năm.

Chẳng lẽ mắc bệnh trầm cảm của Palmer đã phát tác khi chứng kiến tình cảnh này, sau đó cho rằng chết ở quê nhà là một điều tuyệt vời nên đã thực hiện ước nguyện đó ngay tại đây?

Con sư tử vồ lấy Palmer, đè thân hình khổng lồ lên người hắn, sau đó há cái miệng đẫm máu của nó ra... liếm sạch nước bọt trên mặt Palmer.

Palmer cảm thấy khuôn mặt nhỏ bé, mỏng manh của mình đang bị hàng trăm tờ giấy nhám đánh bóng, đau vô cùng, nhưng hắn vẫn cười thành tiếng, vươn tay ra sức xoa xoa cằm sư tử.

Có vẻ như... mọi thứ không tệ đến thế.

Palmer đứng dậy, đẩy nhẹ ra. Con sư tử nằm nghiêng xuống, lộ ra cái bụng mềm mại, mặc cho Palmer xoa xoa, nó thè lưỡi thở dốc, trông hệt như một con chó đang vui tít mắt.

Khoang đã... chó?

Bologo nhớ lại những gì Palmer đã tự nói với mình vào đêm hôm đó. Qua lời kể của Palmer, Bologo đã biết tuổi thơ hắn kinh hoàng đến mức nào và nguồn gốc tên gọi của chiếc mô tô.

Bologo dẫn Amy đến gần Palmer. Amy choáng váng, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình.

Chẳng phải Palmer nên bị ngoạm mất đầu trong miệng sư tử hay sao? Sao hai kẻ này trông chẳng khác nào anh em tốt vậy? Đây có phải là tình bạn xuyên loài hay không?

"Palmer, đây là..."

Bologo từ từ chỉ vào "con sư tử". Nó thấy Bologo thì vẫn còn rất hào hứng nên há miệng định liếm cả hắn.

“Ngươi và nó cũng là người quen,” Palmer vui vẻ nói, “Chúng ta thường cưỡi nó khi ra ngoài.”

Dù đã đoán ra nhưng Bologo vẫn không thể tin nổi.

"Laika?"

Nghe thấy Bologo gọi tên mình, Laika thích thú liếm khắp mặt Bologo.

...

"Được rồi, từ từ, để ta sắp xếp lại câu chuyện đã."

Bologo lau nước dãi trên mặt, cố giữ tâm trí ở chế độ chuyên gia hơn là bị Palmer dẫn đi lạc.

"Một nhóm tộc Bóng Đêm không biết làm cách nào đã phá vỡ ràng buộc của "Lời thề Hừng Đông" để trốn thoát khỏi Vùng đất Đêm Tối Vĩnh Hằng..."

Palmer tiếp lời Bologo, "Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ, phần lớn Chủng tộc Bóng Đêm vẫn bị mắc kẹt trong Vùng đất Đêm Tối Vĩnh Hằng. Đó là lý do tại sao gần đây họ liên tục tấn công Cứ điểm Morrowind, nhằm xé bỏ Lời thề Hừng Đông."

“Đó là lý do Church đến cao nguyên Nguồn Gió,” Bologo nói. “Nếu "Lời thề Hừng Đông" còn nguyên vẹn thì sẽ không có bất kỳ tộc tộc Bóng Đêm nào trốn ra được mới đúng."

"Có thể nói là vậy... đi thôi, gặp cha ta, ông ấy hẳn sẽ biết rõ mọi chuyện."

Palmer chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện kiểu này, hắn về đây là để nghỉ dưỡng, không phải làm việc bán thời gian.

Amy đứng phía sau Bologo, nàng không nghe cuộc đối thoại giữa hai người mà tò mò nhìn Laika.

Trong các cuộc trò chuyện trước đây, Palmer đã nhiều lần nhấn mạnh rằng Laika thuộc ngành động vật có dây sống, phân ngành động vật có xương sống, lớp thú, phân lớp Eutheria, bộ ăn thịt (Carnivora), phân bộ Schizopoda, họ chó (Canidae)...

Tên gọi tắt là "chó", và thường được gọi là "chó".

Nhưng Bologo vẫn không thể tin nổi. Ngay cả khi Palmer giải thích rằng Laika đã ăn rất nhiều loại thuốc giả kim từ khi còn nhỏ nên khi lớn lên mới trông như vậy, lộn xộn vẫn không tin.

Đây thực sự là một con chó? Khoác trên mình một lớp áo giáp sắt, trông có khác nào quái vật không. Đây chắc chắn là một loại vũ khí sinh học giả kim nào đó của nhà Krex!

"Không tin ngươi thử xem?"

Palmer vừa nói vừa nhặt một cánh tay bị gãy trên bờ biển lên. Đây là tay gãy của một tên binh sĩ giáp đen, chứ còn nếu là của tộc Bóng Đêm thì đã bị thiêu sạch từ lâu rồi.

Bologo cầm lấy cái chi bị gãy, lắc lắc trước mặt Laika, rồi ném mạnh nó sang một bên. Ngay giây tiếp theo, Laika lao đi như một cơn gió. Nó nhặt cái chi bị đứt lìa trong một cú nhảy, sau đó chạy tung tăng lại và nhổ ra trước mặt Bologo. Cái đuôi khổng lồ đung đưa sau lưng, tạo ra tiếng vù vù như một chiếc roi đang quất.

"Nhìn đi!"

Palmer dang hai tay ra. Dòng chữ "đây là một con chó" được viết ngay trong mắt của hắn.

Bologo đã từ bỏ việc tranh luận với Palmer. Hắn đưa tay ra xoa đầu con chó lớn, khen: "Chó ngoan."
(Chúc mn năm mới vui vẻ, hạnh phúc ^^)