Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 428: Kẻ phản bội của tộc Bóng Đêm


Bây giờ, Bologo đang ngồi trong phòng ăn ở lâu đài Vòm Trời, trên chiếc bàn dài bày đầy đặc sản địa phương, hương thơm ngào ngạt, nhưng Bologo lại không hề có ý định nếm thử chúng.

Quanh chiếc bàn dài, theo thứ tự lần lượt Amy, Church và Palmer ngồi xung quanh, ngoài ra còn có một vài người mà Bologo không biết. Nhưng nói chung, so với phòng ăn rộng rãi này thì chỉ mấy người như này trông có vẻ vẫn rất vắng lặng.

Tất nhiên đó chỉ là sự vắng lặng trên mặt thị giác mà thôi. Không khí trong nhà hàng tương đối vui vẻ, ngoại trừ Church có vẻ mặt khá nghiêm túc. Không giống với mấy người còn lại đến đây để du lịch, hắn có một nhiệm vụ nên phải duy trì thái độ làm việc nghiêm túc.

Amy rất quan tâm đến Laika, trẻ con thích đồ có lông là chuyện bình thường, khi ăn được món gì ngon, nàng liền gọi Laika đang trốn trong góc lẻn đến cho nó ăn.

Dựa vào việc hối lộ đồ ăn, danh vọng của Amy, người bạn mới, trong mắt Laika đã gần như đạt đến đỉnh điểm.

Palmer trông có vẻ hơi dè dặt. Rõ ràng là đã trở về nhà, đáng lẽ ra hắn phải thấy thoải mái mới đúng, nhưng cái tên này giờ lại vô cùng căng thẳng... Bologo không cho rằng sự căng thẳng này đến từ chủ nhân của tòa lâu đài. Chủ lâu đài hoàn toàn phớt lờ Palmer.

"Ngươi hẳn là Borogo Lazarus nổi tiếng đi!"

Chủ nhân của lâu đài, cha của Palmer, và giờ là người đứng đầu gia tộc Krex... một người đàn ông với nhiều danh xưng cao quý đang nâng cốc chào mừng Bologo với nụ cười trên môi.

Bologo không tiện từ chối nên uống một hơi cạn sạch. Người đàn ông này trông rất trẻ, có lẽ là do phong thái trẻ trung, chỉ có một vài nếp nhăn nơi khóe mắt là minh chứng cho năm tháng đã trôi qua.

Đối phương cụng ly đến cách một cái, vỗ vai Bologo với nụ cười man dại trên môi, khen ngợi Bologo xứng đáng là kẻ bất tử, thân thể coi như không tệ a.

Bologo nở một nụ cười đạo đức giả để đáp lại lời của người đàn ông.

Sau một thời gian dài làm việc, Bologo vẫn luôn cảm thấy mình sẽ không gặp phải công việc "bán hàng", nhưng giờ hắn lại cảm thấy mình giống như một nhân viên bán hàng đang ca hát và nhảy múa với khách trên quầy bar.

Bologo không thể phân nổi hiện giờ đang là đi du lịch hay công việc, thậm chí hắn còn không biết mình đã bước vào vũng lầy kỳ lạ này từ khi nào.

Rõ ràng là vừa mới đến cao nguyên Nguồn Gió chưa đầy vài giờ, nhưng hắn lại có cảm giác mình đã ở đây vài tuần rồi, thời gian của hắn như bị kéo dài ra vô tận.

Chủ lâu đài ngồi bên cạnh còn đang khoác tay lên vai hắn. Từ một góc độ nào đó mà nói, ông ta và Palmer thực sự không hổ là cha con, Bologo cảm thấy mình đang phải đối mặt với một phiên bản trung niên của Palmer.

Sau đó Bologo thấm thía một điều, việc xây dựng tính cách cá nhân có mối quan hệ không thể tách rời với môi trường trưởng thành của nó.

Trải nghiệm trong quá khứ của Bologo rất gập ghềnh, hắn đã phải đối mặt với quá nhiều điều tàn nhẫn, vì vậy Bologo mới tạo ra thái độ lạnh lùng và hiệu quả của một chuyên gia cho mình. Vì ảo tưởng điên rồ của Taida mà Amy trở nên hơi bướng bỉnh, may thay, Amy chỉ là một đứa trẻ nên còn nhiều thời gian để định hình lại, còn Palmer thì...

Khó trách Palmer cái dạng này, cái này cũng không thể trách hắn, dù sao cho dù ai bày ra cái này lão cha, đều rất khó khỏe mạnh trưởng thành.

Với đôi mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào rượu đang sóng sánh trong ly, Bologo nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp chủ lâu đài cách đây vài giờ.

Với vốn từ vựng hiện tại của Bologo, rất khó để hắn đánh giá khung cảnh của cuộc gặp gỡ đầu tiên, nếu phải dùng một phép loại suy, hắn chỉ có thể nói rằng rất có phong cách Palmer, không, phải đổi là rất có phong cách nhà Krex.

Sau khi chơi với Laika một lúc xong, họ đang định vào Cứ điểm Morrowind để hỏi cho ràng rõ thì lúc này, chủ nhân của tòa lâu đài cưỡi gió hạ xuống từ trên trời.

Giống như Palmer, ông ta diện một bộ lễ phục truyền thống sang trọng, nhưng so với Palmer thì hoa lệ hơn rất nhiều, phía sau có một dải ruy băng màu vàng, trông như một vị vua của gió.

Chủ nhân của tòa lâu đài đáp xuống đất một cách ưu nhã, rồi đưa mắt nhìn mấy người, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Palmer.

Lúc ấy Bologo còn chưa biết danh tính của đối phương, nhưng từ vẻ ngoài, Bologo có thể nhận ra sự tương đồng giữa ông ta và Palmer.

Bologo nín thở, hắn nhớ lại mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa Palmer và gia đình mình, nếu chủ nhân của tòa lâu đài ngứa tay đánh Palmer thì Bologo sẽ không thể ngăn cản nổi, nhưng sau đó một việc kỳ lạ đã xảy ra.

Cứ như thể đường thế giới đã đi chệch hướng, khiến ngay cả Bologo cũng gặp khó khăn trong việc hiểu cuộc trò chuyện tiếp theo.

"Chà... chàng trai trẻ, trông đẹp trai đấy."

Đầu tiên, chủ lâu đài nhận xét về vẻ bề ngoài của Palmer.

"Nói mới nhớ, con trai của ta trông rất giống ngươi."

Sau đó, chủ lâu đài vỗ vai Palmer để bày tỏ sự tán thành.

"Mà này, ngươi tên là gì, có cơ hội ta sẽ giới thiệu cho cả hai làm quen với nhau."

Cuối cùng, chủ nhân lâu đài đưa tay ra như muốn bắt tay.

Palmer cũng chìa tay ra, trông có vẻ thản nhiên, nhưng Bologo đoán răng của hắn sắp bị cắn nát rồi.

"Palmer Krex."

Palmer nói ra tên của mình.

Trong nháy mắt, chủ lâu đài như biến thành một diễn viên lành nghề, biểu cảm của ông ta chuyển đổi một cách uyển chuyển từ thân thiện sang ngạc nhiên, trong sự ngạc nhiên còn xen lẫn chút hốt hoảng. Nhưng may mà ông ta đã nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, nở nụ cười thân thiện trên mặt với niềm vui sướng dâng trào.

Tốc độ thay đổi biểu cảm này thật đáng kinh ngạc, không có một chút độ trễ nào, Bologo ước gì có một chiếc máy quay phim ở đây để có thể ghi lại tất cả.

"Palmer à!"

Chủ lâu đài nắm lấy tay của Palmer, vỗ mạnh vào mu bàn tay của hắn, sau đso nhướng mày giải thích, "Trò đùa này thế nào?"

Cuộc gặp gỡ giữa chủ nhân lâu đài và Palmer rất giống cảnh một lãng tử gặp lại đứa con riêng trong quán bar.

Không đợi Palmer đáp lại, chủ lâu đài đã mở rộng vòng tay yêu thương, hệt như đóng một đứa trẻ mới chỉ vài tuổi.

"Hãy đến với người cha già này nào."

Bologo đoán bây giờ Palmer hẳn rất nhớ Opus, mặc dù họ chỉ đi chưa đầy một giờ.

...

Sau cuộc gặp gỡ phi lý này, bầu không khí giữa Palmer và chủ lâu đài đã trở nên khó xử, rất khó giải quyết. Vì lý do đó, trong bữa tiệc chiêu đãi buổi tối, Bologo không may đã trở thành người hứng đạn cho Palmer.

"Làm cộng sự của Palmer thế nào?"

"Có gặp khó khăn gì trong công việc thường ngày không?"

"Ồ? Hai người còn ở cùng phòng với nhau. Có ai biết nấu ăn không?"

Sau khi bỏ qua thân phận cao quý thì chủ lâu đài không khác gì những bậc cha mẹ bình thường, hỏi những câu hỏi đều là những điều ai cũng nghe đến phát ngán rồi.

Bologo trả lời rất kiên nhẫn. Hắn nhận thấy rằng những kẻ càng mạnh thì càng ít tự phụ, cho dù đó là Nethaniel, Sore hay người đàn ông trước mặt.

Đúng rồi... còn cả lũ ma quỷ chết tiệt kia nữa.

"À mà ngươi là thành viên của câu lạc bộ Kẻ Bất Tử đúng không? Sore dạo này thế nào rồi?"

Đột nhiên, chủ lâu đài hỏi Bologo một câu khá bất ngờ.

Bologo cứ tưởng mình nghe lầm, "Sore?"

"Bình tĩnh, Sore Villelis, ta biết hắn."

Khi nhắc đến Sore, chủ lâu đài trở nên rất phấn khích, "Ta cũng từng làm việc trong Cục Trật tự khi còn trẻ. Cứ khi nào rảnh thì ta lại đến câu lạc bộ Kẻ Bất Tử để kiếm vài ly của Sore.

Chắc ngươi đã nhìn thấy tủ sưu tập rồi phải không? Trên tầng ba, bên trong có chiếc cốc giấy dùng một lần duy nhất là của ta, nếu lật ngược chiếc cốc lại thì ngươi sẽ thấy chữ ký của ta."

Bologo sửng sốt, lần đầu tiên kinh ngạc nói: "Thì ra là ngươi!"

"Là ta à!"

Chết tiệt, tất cả đều có mối liên kết với nhau.

"À... Lúc ấy Sore giúp ta rất nhiều. Khi ta còn làm việc trong Cục Trật tự thì thường đến hát và nhảy với những người ở đó." Chủ lâu đài chợt nhớ tới điều gì đó, "Saizon thế nào rồi? Có còn làm chó nữa không?"

"Không, Saizon đã rời câu lạc bộ Kẻ Bất Tử cách đây không lâu, mãi vẫn chưa thấy về."

Khi nhắc đến Saizon, vẻ mặt của Bologo lại trở nên nghiêm túc. Ttrong cuộc nói chuyện với Sore, Bologo đã lờ mờ nhận thấy sự kỳ lạ của Saizon.

Hắn là người lớn tuổi nhất trong câu lạc bộ Kẻ Bất Tử, và mặc dù Sore không nói ra, nhưng Bologo vẫn có thể nghe ra ý của Sore.

Sore nghi ngờ rằng Saizon là người sáng lập câu lạc bộ Kẻ Bất Tử, mà ngay cả khi hắn không phải là người sáng lập thì vẫn sẽ có mối quan hệ chặt chẽ với người sáng lập bí ẩn ấy.

"Ra là vậy?"

Sau khi nghe điều này xong thì chủ lâu đài lộ ra một cái nhìn đầy ẩn ý.

"Nhưng... nếu ngươi biết Sore," Bologo không nhịn nổi mà phải nói, "Hẳn các ngươi sẽ rất thất vọng về nhau?"

Làm thế nào mà một lãnh chúa Bóng Đêm trang nghiêm lại có thể trông như thế này?

Đây có phải là dáng vẻ của người thừa kế nổi tiếng của nhà Krex?

Bologo đã có thể đoán được suy nghĩ của hai bên trong cuộc gặp mặt nhiều năm về trước.

Chủ lâu đài hiểu ý của Bologo nên cười lớn, "Đâu chỉ là thất vọng! Phải là tiếc vì sao lại gặp nhau muộn đến thế a!"

Không ngoài sở liệu!

Bologo phải cố gắng hết sức mới có thể quên đi cảnh phi lý này, nhưng hắn vẫn thấy bối rối, kể từ khi đến cao nguyên Nguồn Gió và biết về những sự kiện xảy ra ở đây, cùng với "Lời thề Hừng Đông", câu hỏi này đã không ngừng quay cuồng trong lòng hắn.

"Dựa trên góc nhìn lịch sử thì gia tộc Krex chắc chắn là kẻ thù không đội trời chung với tộc Bóng đêm. Vậy tại sao ngươi lại kết bạn với một lãnh chúa Bóng Đêm?"

Chủ lâu đài trả lời với một nụ cười, "Không phải tất cả tộc Bóng đêm đều là kẻ thù, chẳng hạn như Sore."

Sự khó hiểu của Bologo vẫn chưa được giải đáp, ngay sau đó chủ nhân lâu đài cũng nhận ra vấn đề, ông mỉm cười xoa xoa đầu.

"Xin lỗi, ta quên mất chuyện này không được công bố cho công chúng."

Khi chủ lâu đài nén cười, lộ vẻ không giận mà uy thì như biến thành một người khác, cuối cùng ông ta cũng có một chút khí chất của nhà Krex.
Vaughn Krex trang nghiêm nói.

“Sore Villeris là đồng minh đáng tin cậy tuyệt đối của chúng ta, đồng thời cũng là tội nhân của gia tộc Villelis, lãnh chúa phản bội của Đế quốc Bóng Đêm Vĩnh cửu, đồng thời là người thừa kế được yêu thích và căm ghét nhất của quốc vương Bóng Đêm.

Hắn là người đã kết thúc Cuộc chiến Hừng Đông bằng chính đôi tay của mình.”