Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 432: Sườn Núi


Trong sự hiếu khách của Vaughn, Bologo nhìn Worthylin lôi Palmer đi như một chiến lợi phẩm về cuối hành lang và biến mất.

"Palmer chắc hẳn sẽ rất thảm," Vaughn đi tới vào lúc này, nói như thể đang rất phấn khích, "Ngày thằng nhóc này rời khỏi đây, không khác gì một con chó hoang đứt xích chạy về với vùng thiên nhiên hoang dã."

Bologo lần theo dấu vết trong ký ức, nói: "Nếu ta nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên cả hai gặp mặt nhau sau khi đính hôn?"

Xem ra gút mắc trong tình cảm giữa Palmer và Worthylin còn phức tạp hơn nhiều so với những gì Palmer kể.

"Đúng thế, Palmer vứt Worthylin trên cao nguyên Nguồn Gió lâu như vậy, Worthylin sẽ xé xác hắn."

Rõ ràng là con trai mình đang rơi vào mối nguy hiểm chết người, nhưng Vaughn thế mà lại cười thành tiếng.

Bologo không khỏi thắc mắc liệu Palmer có phải con ruột của Vaughn không. Nhưng khi nghĩ đến tính cách quái gở của Vaughn, phỏng chừng khi Palmer ra đời, Vaughn có lẽ không phải quá đỗi vui mừng khi có được người thừa kế, mà đa phần là vì cảm thấy mình có một món đồ chơi mới.

Bologo lại hỏi, "Trông Palmer rất sợ Worthylin, tại sao hắn lại sợ? Chẳng phải Palmer rất thích Worthylin sao?"

"Hmm...có lẽ là do lo lắng và choáng ngợp."

Đáng ngạc nhiên là lần này Vaughn suy nghĩ một cách cẩn thận rồi mới đưa ra câu trả lời có phần hợp lý.

“Có thể nó chưa quen.”

"Quen với việc có thêm một vị hôn thê?"

"Đại khái là vậy đi. Nghĩ thử mà xem, trước khi đi, nàng mới chỉ là bạn gái của ngươi, nhưng sau khi đi làm được mấy ngày, nàng bỗng nhiên biến thành vị hôn thê."

Vaughn chia sẻ về quá khứ của mình: "Khi trải qua những chuyện này, ta cũng vô cùng hoang mang. Ta vừa mừng vừa sợ. Cuộc đời ta sẽ mở ra một chương mới, nhưng chương này lại chứa đầy những điều chưa biết".

“Trước kia, ta chỉ cần tự chăm sóc bản thân là đủ rồi. Nhưng bây giờ ta không còn cô đơn nữa, ta đã có người để phải lo lắng, không còn bất khả chiến bại nữa."

Bologo lắc đầu: "Ta không hiểu."

Chiến tranh, giết chóc, tử vong... Bologo đã trải qua nhiều biến cố khủng khiếp mà người bình thường khó có thể trải qua trong đời. Đối với tất cả những thứ này, Bologo đã sớm quen, nhưng nó cũng là một cái giá, khiến Bologo mất đi cuộc sống của một người bình thường.

Lớn lên, đi học, yêu nhau, kết hôn...

Rất nhiều từ vựng cực kỳ phổ biến lại cực kỳ xa vời và ngoài tầm với của Bologo.

Vaughn nói đầy ẩn ý: "Rồi có một ngày ngươi sẽ hiểu."

"Worthylin Fieldard... Fieldard, ta đã từng nghe thấy dòng họ này," Bologo nói. "Có đúng như ta nghĩ không?"

"Nếu ngươi đang đề cập đến các hội kín thành lập Cục Trật tự thì không nhầm đâu," Vaughn khẳng định phỏng đoán của Bologo, "So với Fieldard, ta nghĩ ngươi hẳn sẽ quen hơn với một cái tên khác..."

"Sườn Núi."

Bologo tiếp lời. Là vị hôn thê của Palmer, thân thế của Worthylin không hề đơn giản.

Giống với cách mọi người thường dùng Nguồn Gió để ám chỉ nhà Krex thì Sườn Núi là để nói về nhà Fieldard, một gia tộc nằm trong số sáu gia tộc sáng lập nên Cục Trật tự.

Sườn Núi nằm sâu trong Đồng minh Rhine. Ở cuối rìa của dãy núi Biên Giới phủ đầy tuyết và gió, đỉnh núi lớn và cao nhất trên đó chính là Sườn Núi. Trông nó hệt như một con thú khổng lồ nằm ườn trên đất, với những cây gai nhô cao khi cuộn mình chống đỡ cả bầu trời.

Khác với gia tộc Krex thường xuất hiện trong mắt người đời, do hoàn cảnh địa lý nguy hiểm và đặc thù của Sườn Núi mà nhà Fieldard là một gia tộc ẩn thế theo đúng nghĩa đen. Họ có rất ít thành viên đi lại trên thế giới, hầu hết đều giống như những nhà sư khổ hạnh, chăm chỉ cảm nhận và cộng hưởng với Aether trong những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng.

Vaughn bước ra khỏi phòng ăn và lên sân hiên, theo hướng chỉ tay của ông, Bologo có thể nhìn thấy dãy núi mờ ảo hiện lên ở cuối chân trời.

"Worthylin là con gái thứ ba của tộc trưởng nhà Fieldard," Vaughn nói, "Nếu thời tiết đẹp và tầm nhìn không bị hạn chế, ngươi có thể miễn cưỡng nhìn thấy rìa của Dãy núi Biên Giới từ đây."

"Worthylin là những gì ngươi đã chuẩn bị cho Palmer, đúng không?"

Sau khi biết danh tính của Worthylin, Bologo cảm thấy rằng hôn ước giữa Worthylin và Palmer không vô nghĩa như những gì Palmer kể.

"Không, nhà Krex bọn ta luôn hướng đến tình yêu tự do. Về phần Worthylin... chỉ là một người bạn đời mà Palmer tình cờ tìm được, đồng thời tất cả bọn ta đều rất thích."

Lời lẽ của Vaughn trơn tuột như một con cáo già.

"Chẳng lẽ Palmer chưa từng hoài nghi chuyện này sao? Người của nhà Fieldard bí ẩn sống ngay gần, lớn lên cùng mình, thậm chí còn trở thành vị hôn thê..."

Bologo còn chưa nói xong đã bị Vaughn cắt ngang, "Ngươi quá đa nghi rồi, Bologo."

"Ta đang quan tâm đến cộng sự của mình."

Bologo nói thẳng. Hắn không đùa, Palmer đã xui xẻo lắm rồi, Bologo hy vọng hắn sẽ không gặp xui xẻo lần nữa trong một việc hệ trọng cả đời như vậy.

"Nếu ta nói rằng không có âm mưu nào, tất cả đều là do hai đứa nó tự chơi với nhau, ngươi có tin không?"

Vaughn rát kiên nhẫn với Bologo, có thể là do Bologo là cộng sự của Palmer, cũng có thể là do mục đích của Bologo là quan tâm đến Palmer.

"Gia tộc Fieldard, phe phái Năng lượng bí mật mà họ đại diện là học phái Thăng Thiên tập trung vào việc tự cường hóa cơ thể. Có thể nói, cả gia tộc đó là một đám quái vật hình người, và chỉ có những con quái vật hình người như thế mới có thể sinh tồn trên Sườn Núi có môi trường tự nhiên cực kỳ khắc nghiệt kia.

Vaughn khẽ thở dài, "Nhưng không phải ai cũng thích hợp với sức mạnh như thế. Mặc dù rất nhiều khiếm khuyết có thể bù đắp dần dần, nhưng những khiếm khuyết bẩm sinh lại không thể sửa chữa."

Bologo không nói hết, "Do đó, Worthylin không lớn lên ở Sườn Núi mà sống ở cao nguyên Nguồn Gió..."

"Không có câu chuyện trớ trêu, không có số phận bi thảm. Tất cả là do Worthylin khá yếu, không hợp sống trên Sườn Núi. Ngay cả khi đã trở thành Người thăng hoa, nàng vẫn chỉ có thể thích ứng với môi trường khắc nghiệt kia hơn một chút mà thôi. Tuy nhiên lúc đó nàng mới chỉ là một đứa trẻ, rất có thể sẽ chết ở cái nơi quỷ quái đó trước khi sống đến ngày thực hiện nghi thức cấy ghép."

Vaughn xua tay, bày tỏ nỗi lòng bất đắc dĩ,
“Gia tộc Fieldard không hẳn là một gia tộc ở ẩn thực sự, nói đúng hơn phải là một bộ lạc nguyên thủy sống trong rừng sâu núi thẳm. Một đám man rợ, tôn sùng sức mạnh tuyệt đối và chọn lọc tự nhiên.

Trong mắt đám người này, chỉ khi nào sống sót sau nghi thức cấy ghép và trở thành Người thăng hoa trên Sườn Núi thì mới được coi là thành viên chính thống của gia tộc Fieldard."

"Vậy Worthylin..."

"Nàng không được coi như một thành viên chính thống của gia tộc Fieldard," Vaughn phàn nàn: "Vì cách giáo dục nuôi thả của những kẻ man rợ đó, mặc dù đã được ta đưa ra ngoài nhưng Worthylin vẫn có những vết thương khó chữa lành từ khi còn nhỏ."

Bologo nói, "Nghe có vẻ rất khó để giao tiếp với họ."

"Đừng lo, bình thường thì những Người thăng hoa phổ thông sẽ không bao giờ gặp phải đám man rợ đó lần nào trong đời," Vaughn lập tức bổ sung nói: "Đương nhiên, nếu như đám người man rợ đó đi ra từ trong núi thì nhất định xảy ra vấn đề rất lớn."

Bologo sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sáu gia tộc ẩn trong mây mù đã dần dần xuất hiện, Bologo ngày càng hiểu rõ hơn về thế giới siêu phàm phức tạp này.

"Người man rợ à..."

Bologo thì thầm. Nếu đứng trên góc độ này thì thoạt nhìn, Worthylin quả thực mang đậm vẻ bạo lực và hoang dã. Thứ sức mạnh đến từ dòng máu của nàng. Cho dù lớn lên ở cao nguyên Nguồn Gió thì sự giáo dục của nhà Krex cũng chỉ tạo thêm một lớp vỏ bọc cho sự hoang dã này mà thôi.

Church đi về phía Vaughn, hai người nhìn nhau một thoáng, đều hiểu rằng bữa tiệc chào mừng đã kết thúc, giờ là lúc bước vào phần tiếp theo.

"Muốn đi cùng không? Bologo." Church đưa ra lời mời với Bologo.

Bologo biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên không trả lời ngay mà nói với Amy trước, "Ngươi về trước đi... vừa hay có thể tranh thủ chơi với Laika một lúc."

Dù tâm trí của Amy có chín chắn đến đâu thì vẫn không thể thay đổi được bản tính trẻ con của nàng, nàng rất thích Laika, hầu như lúc nào cũng xoa xoa đầu nó.

"A, tốt."

Amy gật đầu, nàng luôn làm theo mọi sự sắp xếp của Bologo.

"Chúng ta có thể đi rồi."

Vaughn làm động tác "mời", rồi dẫn đầu đi trước, theo sau là Bologo và Church đang xì xào bàn tán.

Bologo thì thầm, "Đây là nhiệm vụ của ngươi, liệu ta có?"

"Không sao, " Church cũng thấp giọng đáp lại, "Ta có thể nhìn thấy sự tò mò trong mắt ngươi. Chắc hẳn ngươi cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ phải không?"

Thấy Church đã nói như vậy, Bologo không từ chối và đáp lại bằng một nụ cười.

Dưới sự chỉ dẫn của Vaughn, hai người đi dọc theo cầu thang xoắn ốc dài vào sâu trong lâu đài, đến nơi mà lời thề ràng buộc tộc Bóng Đêm được cất giữ trong đó.