Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 433: Kẻ hèn nhát


Ánh lửa lờ mờ chiếu sáng cầu thang chật hẹp. Từ bóng tối sâu thẳm phía dưới, cơn gió lạnh buốt thổi qua làn da của Bologo. Cảm giác rét buốt ấy khiến hắn như trở lại ngày đông cách đây không lâu.

Năng lượng bí mật Nguồn Gió là sức mạnh khởi nguồn của gia tộc Krex, và nó cũng là Năng lượng bí mật được biết đến với tiềm năng to lớn, có thể phát huy sức mạnh của Học phái Thống Ngự đến cực hạn.

Sức mạnh này nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng sau khi làm việc với Palmer một thời gian dài, Bologo đã biết Năng lượng bí mật gần như toàn diện này có một thiếu sót cực kỳ chết người.

Mặc dù Palmer hiện tại đã thăng cấp thành Nguyện Cầu Giả, và năng lượng bí mật Nguồn Gió cũng đã thăng cấp thành Nộ Phong Thảo Xá, nhưng bản chất cách thức hoạt động của nó vẫn như trước đây, điều khiển sự thay đổi của luồng không khí.


Một khi Palmer bị nhốt trong không gian chật hẹp, việc luồng không khí không lưu thông sẽ là hạn chế cực lớn đối với sức mạnh của hắn, và hạn chế này sẽ càng trở nên chết người hơn khi không gian càng ngày càng hẹp.

Nhà Krex vốn nên thuộc về bầu trời tự do, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì. Nhưng mặc dù nói vậy, họ không thể cứ thế ngủ trên đất thật mà phải vào trong lâu đài, tuy nhiên không gian hạn hẹp lại khiến người ta thấy rất bất an.

Để giải quyết vấn đề đó, toàn bộ cứ điểm Morrowind dường như đã được làm bằng gạch và đá cứng, nhưng để phối hợp với năng lượng bí mật của gia tộc Krex, có rất nhiều lối đi ẩn cho gió trong tòa lâu đài vững chãi này.

Khi gió mạnh thổi vào dãy lâu đài này, nó sẽ không bị chặn hoàn toàn mà có một phần lớn tuồn vào trong lâu đài, duy trì tính lưu động của luồng không khí.

Sau nhiều năm xây dựng, các thế hệ đã bổ sung thêm cho cứ điểm Morrowind nhiều thiết kế như một số ống dẫn khí đặc biệt có thể mở ra, đóng vào. Mỗi khi có gió mạnh thổi qua, luồng gió trong ống dẫn khí sẽ cộng hưởng với tòa lâu đài này để tạo nên một giai điệu kỳ lạ.

Cứ như thể có một ban nhạc ma đang mải mê diễn tấu điệu nhạc đã bị mất ở Morrowind, cho đến khi tòa lâu đài tráng lệ này sụp đổ theo năm tháng và biến thành một phế tích lộng lẫy.

Khi di chuyển về phía bóng tối bên dưới, nhiệt độ giảm dần và không khí trở nên ẩm ướt.

Theo lời giới thiệu của Palmer, có một hang động lớn dưới lòng đất ở Morrowind, gia tộc Krex đã đào nó thành một bến cảng bí mật.

Burrog nghi ngờ rằng hơi ẩm này bốc lên từ bến cảng bí mật đó. Ngay sau đó, tiếng vang trầm thấp vọng vào tai Bologo dần rõ ràng hơn.

Nó giống như tiếng nói mớ của ai đó, cũng giống với âm thanh bị bóp nghẹt của nước đập vào bờ kè.

Bologo giơ tay ấn vào bức tường bên cạnh. Rung động phát ra từ bên trong bức tường, có một ống dẫn khí nằm ngay phía sau khối gạch, tiếng vang là do luồng không khí lướt qua đó đã phát ra.

"Có thể kể cho ta chi tiết về cuộc chiến Hừng Đông được không?"

Bologo phá vỡ sự im lặng chết chóc để tiến lên, hỏi Vaughn ở phía trước, "Cấp bậc quyền hạn của tôi ta đủ để biết chi tiết cụ thể của nó."

Sợ rằng ý của mình không đủ rõ ràng, Bologo còn thẳng thắn hỏi: "Ta chỉ muốn biết về phần sự phản bội của Sore."

Sore Villelis.

Trên thực tế, Bologo hiểu rất rõ một điều. Bất kể Sore có làm trò, tận hưởng cuộc sống như thế nào thì có thể chắc chắn rằng Sore không phải là người tốt. Cái tên này hẳn đã từng gánh núi thây biển máu trên vai, hiện giờ chẳng qua là do mệt mỏi nên hắn mới về hưu ở câu lạc bộ Kẻ Bất Tử mà thôi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Bologo không ngờ rằng Sore lại có một quá khứ như vậy.

“Là lãnh chúa của tộc Bóng Đêm, chỉ còn cách một bước nữa thôi là đã có thể xây dựng đế chế Đêm Tối Vĩnh Hằng, nhưng Sore lại đột ngột từ bỏ tất cả, phản bội cha mình và lần lượt phá hủy mọi thứ… Ta không thể hiểu nổi."

Càng nghĩ về nó, Bologo càng thấy hoang mang.

"Không có gì là khó hiểu cả."

Vaughn chợt quay lại khi đang đi. Xét về tuổi sinh học thì Vaughn có thể nói là một chàng trai trẻ so với Bologo, nhưng giờ ông ta lại đang nhìn Bologo bằng ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ.

"Không phải tất cả mọi người đều mù quáng theo đuổi sự vĩnh hằng."

Bologo nói khẽ, "Ý ngươi muốn nói là một kẻ bất tử cảm thấy mệt mỏi với việc bất tử?"

Mình có ghét bất tử không? Bologo không biết. Sự bất tử chỉ là một công cụ hữu ích đối với hắn.

Có lẽ là do mình vẫn còn "trẻ".

Đúng vậy, mình vẫn còn "trẻ".

Weil thường nói với chính mình như vậy. Mình là một kẻ bất tử còn trẻ, trong lòng vẫn còn rất nhiều ham muốn chưa được thỏa mãn, vì vậy sẽ sống với nhiều động lực, còn những kẻ bất tử như Weil, tất cả đã không còn ham muốn nào đáng để nói đến, về cơ bản chẳng khác gì những xác chết biết đi.

Vaughn nói, “Mệt mỏi với việc bất tử? Ta chưa từng nghe thấy Sore nói vậy... Thực ra, cũng như ngươi, khi biết chuyện này, ta cũng đã chất vấn Sore nhưng Sore chỉ im lặng."

"Ta đoán là Sore đã tự uống vài ly, rồi giả vờ say để lảng tránh câu hỏi của ngươi phải không?"

Mỗi khi Bologo muốn hỏi về những bí mật trong quá khứ đó, Sore đều sẽ lảng tránh theo cách vụng về này. Bologo hiểu điều đó nên không hỏi quá nhiều.

Hắn và Sore là bạn tốt, kiểu bạn tốt đến mức có Huyết Minh. Do đó, là một người bạn tốt, Bologo sẵn sàng giữ khoảng cách an toàn với Sore, không xâm phạm vào ranh giới mấu chốt, nhạy cảm khi chưa được phép.

Vaughn ngạc nhiên, "Ừ, luôn giả vờ say... Khoan đã, đừng nói là sau ngần ấy năm, hắn vẫn còn dùng chiêu này?"

"Đối với Sore, không có sự khác biệt giữa 'rất nhiều năm' và 'vài ngày'."

"Ừ, cũng đúng."

Hai người tán gẫu bâng quơ với nhau, chỉ có Church vẫn nghiêm mặt, trung thành thực hiện nhiệm vụ.

Bologo hỏi, "Ngươi và Sore thân đến vậy, không nghĩ tới trở về gặp hắn một chút sao?"

"Thỉnh thoảng bọn ta có gặp nhau, nhưng cách phải khá lâu," Vaughn nói. "Mà bây giờ ta đã không còn là nhân viên Thực Địa tự do tự tại nữa, mà là người đứng đầu gia tộc Krex. Một khi ta rời khỏi Morrowind, nơi này chắc chắn sẽ bị những kẻ khác dòm ngó."

"Nghe có vẻ vô cùng áp lực."

“Đây là trách nhiệm, không thể làm gì khác được,” Vaughn ghen tị nói, “Nếu có thể, ta cũng muốn sống như Sore, sẽ hạnh phúc biết bao khi được sống một cuộc sống như vậy.”

"Nhưng ta không nghĩ Sore hạnh phúc. Hắn chỉ đang lãng phí cuộc đời bất tận của mình mà thôi."

Nghe câu trả lời của Bologo, Vaughn cười phá lên, và tiếng cười của ông ta vang vọng trong cầu thang xoắn ốc sâu thẳm này.

"Đúng là như vậy."

Vaughn khẳng định, "Vì vậy, đôi khi sự vĩnh hằng không hẳn đã là điều tốt, ít nhất là đối với Sore."

Chủ đề quay trở lại câu hỏi ban đầu, Vaughn kể về một câu chuyện khác.

"Ta không nhớ chính xác hôm đó là ngày nào, nhưng chắc chắn là một đêm say khác. Trong cơn men rượu dày vò, hai bọn ta nằm trên bàn tán gẫu vài chuyện vu vơ.

Sore đã hỏi, nếu một ngày ta chết, và hắn ở ngay bên cạnh đó, liệu ta có cầu xin lòng thương xót của hắn, để hắn truyền cho ta dòng máu của tộc Bóng Đêm, giúp ta nhận được sự bất tử giống hắn hay không. "

Kẻ sắp chết phải đối mặt với cám dỗ của sự bất tử, dù chỉ là một cuộc trò chuyện trong lúc say xỉn, nhưng Bologo có thể đồng cảm với tâm trạng của Vaughn lúc đó.

"Nói thật là ta đã động lòng."

Vaughn giơ ngọn nến lên. Ánh sáng và bóng tối chia khuôn mặt của ông ta thành hai phần, trông như một tác phẩm điêu khắc cổ xưa với ý nghĩa tà ác.

"Nhưng ta là người của nhà Krex cơ mà. Hơn nữa nếu ta làm thế, nhất định sẽ bị mấy lão già đích thân làm thịt, do đó ta trả lời thẳng thừng rằng sẽ nhận máu của Sore."

Vaughn đột ngột dừng lại, Bologo không kịp dừng lại theo, hai người cách rất gần, đối diện nhau. Trong một khoảnh khắc ấy, áp lực mà Vaughn tỏa ra rất đáng sợ, bóp nghẹt tâm trí của Bologo, Bologo chỉ có thể cố chấp nhìn thẳng lại ông ta, đối mặt với ánh mắt dò xét.

"Mặc dù không nhớ lắm vẻ mặt của Sore lúc đó, nhưng ta nghĩ hắn hẳn là rất vui."

Vaughn lạnh lùng nhìn Bologo, lặp lại những gì Sore đã nói lúc đó.

"Sự bất tử là một lời nguyền. Cơ thể của chúng ta có thể là vĩnh hằng, nhưng linh hồn bên trong đã mục nát trong sự bất tử."

Một bầu không khí kỳ lạ bao trùm giữa hai người họ.Vaughn trông như đang kể về quá khứ của Sore, nhưng dường như cũng đang ám chỉ Bologo.

Bologo bỏ qua sự ám chỉ kia và đưa ra ý kiến của riêng mình, "Nếu Sore cảm thấy mệt mỏi với việc bất tử thì chỉ cần bước ra khỏi câu lạc bộ Kẻ Bất Tử và tắm nắng."

"Ta cũng đã đề cập chuyện này với Sore vào thời điểm đó," Vaughn quay đầu lại tiếp tục dẫn đường, "Nhưng đối với lời đề nghị ấy của ta, hắn lại giả say để lảng tránh."

"Sore vẫn hoài niệm về sự bất tử?"

"Không, ta nghĩ là hắn không có đủ can đảm để bước ra bước đó."

Vaughn dừng lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt, "Giống như cha của hắn, Villelis là một lũ hèn nhát."

"Kẻ hèn nhát..."

Bologo nhớ lại câu chuyện mà Sore đã kể cho mình vào lần đầu tiên gặp mặt.

Kẻ hèn nhát sợ chết, vì vậy đã dâng linh hồn của mình, và của cả con cháu mình cho ma quỷ. Ma quỷ đã chấp nhận lời đề nghị đó, vì vậy kẻ hèn nhát kia đã chết trong đêm hôm đó.

Nhưng quốc vương Bóng Đêm sẽ sống mãi.