Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 434: Hầm Gió


"Sore là đứa scon trai cả được yêu thích nhất của quốc vương Bóng Đêm. Vào thời xa xưa, Sore chính là lãnh chúa cực đoan và hung bạo nhất trong tộc Bóng Đêm. Hắn đi chinh phạt ở khắp mọi nơi và không bao giờ dừng lại.

Bất cứ khi nào lật đổ một thành phố, Sore sẽ phán xét tất cả mọi người trong đó, hoặc là gia nhập tộc Bóng Đêm hoặc chết.

Trước mối đe dọa đến từ cái chết, rất ít người có thể từ chối cám dỗ của sự bất tử. Chính vì lẽ đó, quân đoàn của Sore ngày càng lớn mạnh, trong những chiến dịch dài hàng trăm năm, có thể nói phần lớn lãnh thổ mà tộc Bóng Đêm có được đều nhờ Sore chinh phạt."

Vaughn bổ sung thêm, "Những thông tin này đều được thu thập từ sách cổ và một số kẻ bất tử. Về phần bản thân Sore, hắn vẫn luôn giữ im lặng về những năm tháng chinh chiến của mình."

“Hắn bây giờ và hắn trong quá khứ gần như là hai người khác nhau,” Bologo nói.

"Đâu chỉ là hai người khác nhau. Nói thật ta rất tò mò Sore đã trải qua những gì mới trở nên như thế này.

Từ một lãnh chúa bạo ngược, khát máu thành một... vũ công múa cột?"

Vaughn không cảm thán thêm mà tiếp tục kể về quá khứ của Sore.

"Mặc dù tộc Bóng Đêm bất tử và dễ lây lan, nhưng những thiếu sót chết người của chúng đã hạn chế sự mở rộng của Đế chế Đêm Tối Vĩnh Hằng.

Trong đêm tối, tộc Bóng Đêm sẽ tấn công không chút kiêng dè. Nhưng khi bình minh đến, chúng chỉ có thể ẩn mình trong bóng tối, mặc cho chúng ta tàn sát. Vì lý do đó, mặc dù tộc Bóng Đêm rất mạnh, nhưng trong một thời gian dài, hai phe vẫn ở một thế cân bằng. Hơn nữa sau khi tộc Bóng Đêm mở rộng đến một quy mô nhất định thì tự chúng trở nên im ắng."

Vaughn dường như còn định tiếp tục nói điều gì đó, nhưng lời khi đến miệng thì lại bị ông ta dằn xuống và nói về những điều mà mọi người đều đã biết.

"Sau rất nhiều năm, với sự phát triển của công nghệ ma trận giả kim, những tranh chấp mới đang âm ỉ nảy sinh. Sau đó, như chúng ta đều đã biết, cuộc chiến Hừng Đông đã nổ ra, tộc Bóng Đêm bành trướng với tốc độ đáng báo động, nhằm thôn tính các quốc gia. Để ngăn cản bước tiến này, tất cả đã phải đoàn kết lại."

"Trong trận chiến quyết định cuối cùng, tộc Bóng Đêm đã triệu hồi những đám mây, biến ngày thành đêm và chiến đấu dưới sự che chở của bóng tối. Trong cơn tuyệt vọng, gia tộc Krex đã gọi một cơn bão, xua tan đi mây đen, để ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, thiêu rụi tất cả những điều xấu xa."

Church, người vẫn im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng. Giống như một nhà thơ, hắn trần thuật lại cái kết của trận chiến với giọng điệu tán dương.

"Đó luôn là niềm tự hào của gia tộc Krex."

Vaughn mỉm cười tán thành chiến công vĩ đại này, nhưng nụ cười của ông ta không kéo dài quá lâu mà trở nên lạnh lùng và cứng nhắc ngay sau đó.

"Nhưng đó chỉ là vinh quang giả tạo mà thôi. Cơn bão của nhà Krex không phải là chìa khóa quyết định hướng đi của cuộc chiến, nó chỉ là cọng rơm cuối cùng đè bẹp Đế chế Đêm Tối Vĩnh Hằng."

Bologo tò mò hỏi, "Sore mới là anh hùng thực sự? Chính xác thì hắn đã làm gì trong cuộc chiến Hừng Đông?"

Mỗi một kẻ bất tử, bất kể hiện tại trông có vẻ lố bịch đến cỡ nào thì đều ẩn chứa một câu chuyện núi thây biển máu phía sau. Một huyền thoại sống, bất tử.

"Hắn không làm gì nhiều..."

Vaughn dừng lại một lát. Mặc dù miệng ông ta khẽ nhếch lên, nhưng trong giọng điệu nhẹ nhàng ấy lại ẩn chứa một nỗi ác ý khiến người khác lạnh sống lưng.

"Sore đã khiến cha mình bị thương, giết sạch anh chị em và gần như quét sạch tầng lớp 'thuần huyết' của tộc Bóng Đêm một mình.

Về trận chiến cuối cùng, đó chỉ là một đám nạn nhân chẳng biết gì cả, dưới sự chỉ đạo của Sore, tập hợp lại và liều lĩnh phát động một cuộc tổng tấn công. "

Vaughn thuật lại âm mưu và sự phản bội gây sốc một cách hời hợt.

"Đó hoàn toàn không phải là một cuộc tổng tấn công hay một trận chiến quyết định, mà là một cuộc tàn sát đã được lên kế hoạch từ lâu, và tên đao phủ điên rồ Sore đã đích thân chọn cái kết cho tộc Bóng Đêm.

Vùng đồng bằng đó là nơi chôn cất của tộc Bóng Đêm, khi mây đen tan đi, mặt trời đã thiêu cháy hàng trăm tộc Bóng Đêm, toàn bộ cánh đồng đã bị đốt cháy trong bảy ngày đêm."

Bologo không thể không rùng mình. Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng chưa bao giờ ngờ rằng chân tướng của cuộc chiến Hừng Đông lại là một cảnh tượng như vậy, đó không phải là một cuộc chiến cực kỳ bi thảm mà đơn giản chỉ là thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn của Sore.

Một bên là kẻ phản bội và âm mưu độc ác, một bên là vũ công múa cột lố bịch, hình ảnh quá rời rạc khiến suy nghĩ của Bologo trở nên u mê, cơn ớn lạnh kỳ lạ không ngừng truyền vào đôi tay của hắn.

Trong mắt Bologo, Sore giống như một con rắn độc ngoan ngoãn.

Ngay cả khi Sore đã rụt nanh lại, nhưng điều này không làm thay đổi bản chất rắn độc của hắn.

"Tại sao... tại sao hắn lại làm thế?" Bologo không hiểu nổi về sự phản bội của Sore, "Đột nhiên tỉnh ngộ?"

Vaughn nửa đùa nửa thật nói, "Như ta đã nói trước đó, có thể chỉ đơn giản là vì Sore mệt mỏi với việc bất tử.

Mặc dù hắn không có đủ can đảm để chấm dứt sự bất tử của chính mình, nhưng vẫn có đủ can đảm để giúp đỡ các thành viên khác thực hiện mong muốn của họ."

Trò đùa này không buồn cười chút nào.

Bologo thở dài, "Nghe như một kẻ mất trí vui buồn thất thường."

"Giờ ngươi mới nhận ra điều này? Đây là bản chất của kẻ bất tử. Trong những tháng năm dài đằng đẵng, ngươi sẽ dần đánh mất chính mình và trở thành một cái xác không hồn, tìm mọi cách để kích thích trái tim đã trở nên chết lặng của mình."

Vaughn chúc phúc, "Chúc ngươi có thể tỉnh táo lâu nhất có thể, Bologo."

"Nó không giống một lời chúc phúc mà giống một lời nguyền thì đúng hơn."

Tim Bologo như thắt lại. Không rõ là do nội dung cuộc nói chuyện hay là do hoàn cảnh xung quanh thay đổi mà nhịp thở của hắn trở nên gấp gáp, kiệt sức.

"Ha ha ha, sao có thể nói là nguyền rủa? Chỉ có thể nói là lời tiên tri được định sẵn."

Vaughn xua tay. "May thay, tất cả bọn ta đều có tuổi thọ rất ngắn và sẽ không phải chứng kiến ngày ngươi phát điên."

Bologo hỏi, "Đây có thể nói là một việc tốt?"

Vaughn giải thích, "Ít nhất trong mắt những người thân yêu của ngươi, và những người yêu thương ngươi, cho đến khi họ chết, ngươi vẫn còn sống trong dáng vẻ hoàn hảo đó."

Sẽ không thất vọng.

"Ta đã gặp một người phụ nữ thuộc tộc Bóng Đêm trong một nhiệm vụ cách đây không lâu. Dường như giữa nàng và Sore có một mối quan hệ sâu đậm."

Bologo cho rằng đã đến lúc nói phần thông tin này ra. Giọng hắn vọng xuống cầu thang tối.

"Đó là Olivia sao?" Vaughn đã biết thông tin này từ trước, "Khi ngươi báo cáo với Cục Trật tự thì Cục Trật tự đã thông báo cho ta rồi. Dù sao thì "Lời thề Hừng Đông" cũng được đặt trong nhà Krex."

"Nàng cực kỳ căm hận Sore... rất có thể Olivia là người sống sót sau Cuộc chiến Hừng Đông," Bologo nói: "Cuộc tấn công mấy ngày nay rất có thể là nàng phát động."

"Vậy sao? Cùng xem "Lời thề Hừng Đông" trước đã." Vaughn lộ vẻ bất đắc dĩ, "Ta rất xấu hổ khi phải thừa nhận rằng, mặc tôi là tộc trưởng của gia tộc Krex, nhưng ta chưa bao giờ kiểm tra "Lời thề Hừng Đông" trong ngần ấy năm phục vụ."

Ngay sau đó Vaughn tiếp tục nói.

"Đã đến."

Cuối cầu thang xoắn ốc là một hành lang thẳng tắp, hai bên hành lang là những ngọn đèn mờ ảo đang lặng lẽ cháy. Khi Bologo bước lên hành lang, tiếng gió hú truyền đến từ bốn phương tám hướng.

Rõ ràng là Bologo đã tiến sâu vào lâu đài, nhưng cơn gió mạnh vẫn còn quanh quẩn trong lòng đất sâu. Đây là một trải nghiệm rất mới lạ, như thể hành lang này được xây dựng ngay trong một cơn bão.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Vaughn. Dưới sự cộng hưởng của Aether, các chướng ngại vật trên đường đi lần lượt được loại bỏ, cơ chế phòng thủ ở đây có phần giống với Phòng Khai Hoang. Sau một vài tiếng động, những viên gạch đá khổng lồ lần lượt được dịch ra theo từng lớp. Cuối cùng là cánh cửa lớn được đúc bằng sắt lộ ra.

"Lớp phòng ngự ở đây có vẻ không mạnh," Church nhân dịp kiểm tra hệ thống phòng ngự của nhà Krex trên đường đi luôn, "Nó kéo hơn nhiều so với Phòng Khai Hoang."

"Phòng Khai Hoang là một miền ảo đáng sợ đến cỡ nào a. Có rất ít miền ảo trên thế giới này có thể so sánh với nó, và ta cảm thấy vô cùng vinh dự khi ngươi so sánh nó với nơi này. "

Sau khi làm việc trong Cục trật tự trong nhiều năm, Vaughn có một sự hiểu biết rất rõ ràng về sức mạnh của Phòng Khai Hoang.

Với một cái phẩy tay khẽ, cánh cửa sắt từ từ mở ra.

"Lần cuối cùng ta tới nơi này là để gửi Palmer đến làm việc trong Cục Trật tự. "

Đúng như Vaughn đã nói, nơi này lâu lắm rồi chưa được mở ra. Kim loại cọ xát với gạch đá tạo ra âm thanh ma sát chói tai, sỏi rơi vào kẽ hở bị nghiền nát thành bụi mịn.

Aether bám vào kim loại. Trong không gian hoàn toàn khép kín, tự lưu thông bị tách ra một khe hở. Cơn gió mang theo hương vị cổ xưa thổi ra từ bóng tối phía sau cánh cửa khiến Bologo không khỏi ho vài tiếng.

Sau khi âm thanh truyền vào trong bóng tối, một tiếng vang xa vọng lại, nghe như tiếng một con thú khổng lồ phát ra khi há miệng.

Bologo không có bất kỳ cảm giác gì, hắn đã từng xông pha vào biết bao nơi nguy hiểm, thậm chí còn từng đến thế giới sau khi chết, chỉ mỗi bóng tối vô định thì không cách nào dọa được Bologo. Ngược lại Church có vẻ căng thẳng hơn rất nhiều, hắn có nhiệm vụ trên người, không khỏi nắm chặt vali trong tay.

"Nơi chúng ta sắp tới được gọi là 'Hầm gió'. Đây là khu vực cốt lõi của nhà Krex, bất kể các ngươi nhìn thấy gì bên trong, ta hy vọng cả hai có thể giữ im lặng sau khi ra ngoài."

Sau khi Vaughn nhắc nhở, trong bóng tối phía sau cánh cửa, tiếng gió, tiếng mưa và tiếng sấm đã tràn ngập xung quanh trong chốc lát, vang vọng không ngừng.