Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 438: Cao nguyên Nguồn Gió


Về Worthylin và tâm trạng của chính mình, Palmer đã suy nghĩ cả buổi sáng và đưa ra kết luận sơ bộ.

Tóm lại, toàn bộ trách nhiệm vẫn thuộc về cái lễ đính hôn chết tiệt đó.

Theo quan điểm của Palmer, hắn mới chỉ xác định sơ bộ mối quan hệ với Worthylin sau khoảng thời gian dài sống chung, sau đó thì đi làm và mãi đến hôm nay mới quay lại.

Dựa trên mối quan hệ xã hội và tình cảm, Palmer cảm thấy mình và Worthylin mới là bạn bè trai gái của nhau.

Nhưng Worthylin lại không nghĩ vậy. Theo ý kiến của nàng, hai người họ đã trực tiếp bỏ qua những sự mập mờ không rõ ràng, nhiều công đoạn gây phiền nhiễu để tiến thẳng đến lễ đính hôn.

Dựa trên mối quan hệ xã hội và tình cảm thì Worthylin cho rằng mình và Palmer đã là vợ chồng, chỉ có điều tinh thần của Palmer lại quá căng thẳng, thỉnh thoảng lại làm ra những hành động khác thường.

Sự khác biệt về nhận thức giữa đã tạo ra sự khác biệt trong hành vi giữa hai người, Worthylin có thể đối mặt với Palmer một cách rất thản nhiên, trong khi Palmer lại bị sốc và hoảng loạn như thể vừa bị bắt cóc.

"Rõ ràng là chuyện đáng mừng, tại sao ta lại không thể vui?"

Palmer ngồi trên cánh đồng dài bất tận, những tòa lâu đài cao chót vót đổ bóng sau lưng, che khuất hình bóng của hắn.

Về bản năng hoảng sợ khi đối mặt với Worthylin, Palmer vẫn không thể hiểu nổi. Khi hắn chạy ra khỏi phòng trong bộ quần áo lộn xộn vào sáng sớm, suýt nữa đã bị bảo vệ đi qua hành quyết ngay tại chỗ.

Vâng, một người đàn ông lạ mặt đã trốn ra khỏi phòng của Worthylin, người vợ tương lai của người thừa kế gia tộc Krex.

Xuất phát từ lòng trung thành với gia tộc Krex và sự tò mò, bảo vệ không hề có ý định nương tay khi tấn công, nhưng khi thấy đó là Palmer hắn lại rơi vào hoang mang.

Đây là nhà của ngươi a, ngươi có cần phải chạy trốn với bộ dạng như này không.

Palmer chẳng buồn đi giải thích nhiều như vậy mà rời đi không thèm quay đầu lại. Hắn biết Worthylin sẽ không tức giận, đôi khi Worthylin còn hiểu rõ bản thân mình hơn cả chính mình, bây giờ những vấn đề khiến hắn đau đầu này, Worthylin có lẽ đã tìm ra câu trả lời rồi. Chỉ có điều nàng thích tự trêu chọc mình, thích nhìn thấy mình trong bộ dạng hoảng loạn ấy.

Khi lao ra khỏi cửa, Worthylin vẫn còn đang cười nhạo chính mình, "Ngươi xấu hổ à? Palmer."

Palmer từ từ ôm đầu lại và cuộn tròn thành quả bóng.

"Quá gặp quỷ. . ."

"Cái gì mà 'quá gặp quỷ' rồi?"

Nghe thấy giọng của người đàn ông, Palmer bật tách dậy, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhìn rõ diện mạo của người vừa đến.

"Bologo... ngươi không thể tạo ra tiếng động khi đến được à?"

Palmer ôm ngực thở hồng hộc.

Bologo nói, "Ta đã gọi ngươi, gọi từ rất xa. Nhưng b ngươi ngẩn người rất chân thành nên không nghe thấy gì cả."

Đằng sau Bologo là Church và Amy, tất cả đều nhìn Palmer với sự quan tâm.

Palmer đã bị Worthylin lôi đi đêm qua, Bologo và Church đi kiểm tra "Lời thề Hừng Đông", còn Amy chỉ có một mình lang thang khắp Morrowind.

Bây giờ quầng sáng trong mắt con rối giả kim sáng hơn bình thường một chút, biểu thị tâm trạng phấn khích của nàng.

Từ khi sinh ra đến nay, Amy chưa từng rời khỏi thành phố lời thề Opus, giờ đây nàng đã đến với Cao nguyên Nguồn Gió cách xa ngàn dặm, mỗi phút mỗi giây đều là một trải nghiệm vô cùng mới lạ đối với nàng.

"Ngươi tại làm gì mà ngẩn ra đâu?"

Bologo nhấc Palmer lên bằng một tay, "Ngươi quên chúng ta trở về mục đích sao?"

"Mục đích gì?"

Não của Palmer như nhũn ra, hắn gần như không suy nghĩ được gì nữa.

Bologo lay mạnh Palmer với hy vọng hắn sẽ tỉnh lại."Kỳ nghỉ! Du lịch! Là người bản địa, đừng nói là ngươi định để bọn ta tự đi lang thang một mình chứ?"

Palmer cảm thấy hơi nhức đầu, nhức vô cùng.

. . .

Các công việc tiếp theo đơn giản hơn nhiều, Palmer cố gắng hết sức gạt mớ suy nghĩ hỗn độn đó sang một bên, dẫn vài người đi dạo quanh Cao nguyên Nguồn Gió, tận mắt chứng kiến kỳ công cua thiên nhiên này.

"Vị trí của Cứ điểm Morrowind rất tuyệt vời."

Đứng trên bức tường cao, Palmer vươn ngón tay chỉ về phía cánh đồng bất tận trước mặt, mấy người gật đầu tán thành, so với thành phố Opus thì nơi này đẹp tựa thiên đường.

Cao nguyên Nguồn Gió vẫn giữa lại được cảm giác bí ẩn và cổ xưa, ngành công nghiệp chỉ tồn tại ở đây như một sự tô điểm. Trên đường đi, Bologo nhìn thấy rất nhiều Người thăng hoa ăn mặc lộng lẫy, ngoài ra còn có những hiệp sĩ mặc giáp sắt, như thể họ đã xuyên qua hàng trăm năm lịch sử để trở về quá khứ.

Bên kia bức tường cao là biển cả vô tận. Do rất gần với vùng biển cuồng nộ, hơn nữa khu vực này do gia tộc Krex thống trị nên hầu như không có con tàu nào tiếp cận nơi đây ngoại trừ tàu tiếp tế của gia tộc Krex. Môi trường tự nhiên được bảo tồn cực kỳ tốt.

Nước biển trải dài đến cuối tầm nhìn, như nối liền với bầu trời, khiến người ta không phân biệt được ranh giới.

Palmer nói, "Nếu tiết trời quang đãng thì ngươi thậm chí còn có thể nhìn thấy sấm chớp trên biển cuồng nộ từ đây."

Hắn ra hiệu cho vài người nhìn về hướng dãy núi Biên Giới.

"Đồng thời, cũng có thể nhìn thấy dãy núi Biên Giới từ đây."

Dãy núi Biên Giới nằm xa hơn về phía bắc của Cao nguyên Nguồn Gió. Khoảng cách giữa hai nơi cực kỳ xa, nhưng các ngọn núi ở đó cao chót vót nên vẫn có thể nhìn thấy một góc mơ hồ của nó từ đây.

Dãy núi Biên Giới có thể nói là vùng cấm của sự sống. Nơi đây quanh năm tuyết phủ dày đặc, môi trường tự nhiên vô cùng khắc nghiệt, đồng thời cũng là một vùng đất vô cùng tráng lệ trên thế giới, đầu nguồn của sông Rhine chảy qua các quốc gia nằm ngay ở trong dãy núi này.

Một số người thắc mắc đằng sau dãy núi Biên Giới có gì, sau khi thương lượng với gia tộc Fieldard, gia tộc Fieldard đã đưa ra câu trả lời.

Sau núi vẫn là núi, ở cuối những dãy núi dài bất tận chỉ có một vách đá sừng sững như chiếc rìu khổng lồ, ngăn cách núi với biển, có thể coi đây là nơi tận cùng của lục địa.

Dãy núi chính là biên giới của lục địa, vì vậy mọi người gọi chúng là Dãy núi Biên Giới, ngoại trừ những nhà thám hiểm muốn chiến đấu với thiên nhiên thì hầu như không có ai đến đây.

“Rất nhiều năm trước, hàng tá người nghĩ rằng có một nơi đẹp đẽ và lý tưởng đằng sau những ngọn núi, do đó họ đều cố gắng leo lên trên đó, nhưng sau đó tất cả mới biết rằng đằng sau những ngọn núi chẳng có gì cả,” Palmer than thở, “Khá thất vọng, nhưng lại rất hợp lý."

Church nói, "Thế giới này rộng lớn, nhưng không phải là vô tận. Nó giống như một mỏ khai thác. Một ngày nào đó sẽ cạn kiệt."

"Được rồi, còn lại... Nếu may mắn, ngươi sẽ nhìn thấy ánh sáng Aether bao phủ Cao nguyên Nguồn Gió về đêm."

Bologo sửa lại, "Không phải là cực quang sao?"

Ngoài ra còn có một hiện tượng kỳ lạ ở Cao nguyên Nguồn Gió, đó là cực quang thường xuất hiện. Cực quang không còn xa lạ với con người, nhưng các nhà địa chất học lại tò mò bởi vì lẽ ra cực quang vốn không nên xuất hiện trên Cao nguyên Nguồn Gió do vị trí địa lý mới đúng.

"Đó chỉ là một thông tin được Cao nguyên Nguồn Gió bịa đặt để đối ngoại. Những 'cực quang' đó là ánh sáng Aether sau khi Aether nồng độ cao tập trung lại với nhau. Như ta đã nói, nơi này rất gần với biển cuồng nộ, và biển cuồng nộ là một dòng xoáy Aether. Một lượng lớn Aether tích tụ trong đó, thậm chí khiến các khu vực xung quanh cũng bị ảnh hưởng."

Palmer giải thích: "Đó là lý do tại sao cao nguyên Nguồn Gió luôn có gió mạnh, đây có thể được coi là một trong những hiện tượng bất thường của Aether."

Bologo đột nhiên nhớ tới gì đó, liếc qua mặt Amy, sau đó hỏi Palmer, "Trong hồ sơ của gia tộc Krex, cường độ bất thường của biển cuồng nộ luôn như vậy sao? Hay nó đang tăng dần theo từng năm?"

Bologo hỏi khó Palmer, hắn lộ ra vẻ khó xử, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng vài lần mới đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

"Đại khái đi..."

Palmer nghĩ đến Viện Nguyên Lão trông giống như xác ướp kia. Một số người trong số họ chỉ mới bước vào đó trong những năm gần đây, họ đã theo dõi sự trưởng thành của Palmer và kể cho Palmer nghe về quá khứ.

Thông qua miệng của các nguyên lão mà Palmer lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của cuộc chiến Hừng Đông khi còn là một đứa trẻ, hắn còn từng chạm vào những vết sẹo dữ dằn và đáng sợ trên cơ thể teo tóp của bọn họ.

"Khi ta còn nhỏ, Viện Nguyên Lão đã nói câu này," Palmer nói, "Khi họ còn trẻ, gió ở cao nguyên Nguồn Gió không quá khủng khiếp, nhưng bây giờ những cơn bão dữ dội đã xuất hiện thường xuyên hơn."

"May thay, cùng lúc cơn bão trở nên đáng sợ, công nghệ ma trận giả kim của con người cũng được cải thiện qua hàng năm, thậm chí bắt kịp những thay đổi của cơn bão. Trước đây bọn ta chỉ có thể ẩn náu ở Morrowind, chờ cơn bão tan đi, nhưng bây giờ bọn ta có thể dễ dàng đập tan cơn bão nếu muốn."

Lời của Palmer không khiến Bologo vui lên là mấy. Hắn không ngừng nghĩ về nghiên cứu của Taida, nếu ý tưởng của Taida là chính xác thì theo thời gian, nồng độ Aether trên toàn thế giới sẽ không ngừng tăng lên.

Bỏ qua sự tiến bộ của con người về ma trận giả kim, những hiện tượng siêu phàm như biển cuồng nộ sẽ tăng lên hàng năm và trở nên càng đáng sợ.

Đến khi ấy sẽ là một thế giới như thế nào?