Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 441: Khẩu súng của Chekhov


Màn đêm buông xuống, phủ khắp Morrowind. Aether nồng độ cao tràn ngập mặt đất, trên nền tối, những vòng cung ánh sáng tráng lệ gợn sóng, kèm theo làn gió nhẹ, vẽ ra những dải lụa nhiều màu sắc.

Màu mà Aether phái ra luôn thay đổi, nhưng vẫn nằm trong dải màu của tầm nhìn của con người. Đối với Người thăng hoa, đây có thể nói là một trong những đặc điểm riêng của họ, chẳng hạn như ánh sáng màu xanh lam của Bologo và ánh vàng rực rỡ của Amy, hay Jeffrey và những người khác.

Trong trạng thái tự nhiên, không bị chi phối bởi bất kỳ Người thăng hoa nào thì ánh sáng rạng rỡ của Aether sẽ đầy màu sắc và lãng mạn.

Bologo đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn vẻ đẹp tựa cực quang kia, rồi lại một lần nữa than thở về sự hùng vĩ và muôn màu muôn vẻ của thế giới.

Vào lúc ấy, Bologo mới cảm nhận được ân sủng của số phận. Nó đã đặt một món nợ lên lưng mình, nhưng nó cũng giúp mình sống sót, để có cơ hội nhìn thấy những điều mà mình chưa từng thấy trước đây.

Rời mắt đi, Bologo tiếp tục lang thang trong Morrowind, giống như một người lính gác đi tuần đêm, hắn không buồn ngủ và không muốn ngủ sớm. Cơ hội như này rất hiếm, nên hắn muốn tìm hiểu thêm về các tòa lâu đài cổ này trong phạm vi Vaughn cho phép.

Bên ngoài Morrowind, ánh trăng sáng dần bị mây đen bao phủ. Mặt biển được ánh trăng soi rõ cũng dần tối lại, trong bóng tối thăm thẳm chưa biết, chỉ còn nghe thấy tiếng sóng vỗ từng đợt, từng đợt xô vào bờ, gột rửa dãy đá ngầm.

Mọi người từ lâu đã quen với giai điệu này, nhưng điều khác biệt đêm nay là trong giai điệu tự nhiên có thêm một tạp âm lạc điệu.

Dưới lòng đại dương sâu thẳm, những sinh vật kỳ dị với hình thù quằn quại, gớm ghiếc, đang thi nhau leo lên bãi cát ẩm nhờ cơn sóng xô.

Chúng cố gắng kìm nén cơn thèm khát máu thịt, vung vẩy cánh tay ướt sũng, bám vào vách đá dựng đứng. Trong làn mây đen dày đặc, những con chim Phong Hóa đói khát cũng cố gắng kiềm chế bản tính của mình, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tất cả giống như một bầy sói đói ngửi thấy mùi máu, vây quanh cứ điểm Morrowind.

Chúng đang chờ đợi một điều gì đó, và chẳng mấy chốc, điều mà chúng chờ đợi đã đến.

Một cơn gió chết chóc thổi đến từ vùng biển cuồng nộ, mang theo một chất giống như bụi. Ngay khi đến gần Morrowind, nó đã va chạm với một thứ vô hình nào đó, các tia lửa tóe lên đã vạch ra một lớp màng chắn mờ hình vòng cung.

Sau quá trình phản ứng dữ dội, tuyến phòng thủ bằng miền ảo được xây dựng bởi Morrowind bắt đầu hiện đầy vết nứt và tan vỡ. Bụi làm xói mòn rào chắn do Aether tạo thành, mở ra một đường hầm an toàn ngay trong lớp phòng ngự chặt chẽ.

Lệnh tấn công được truyền đến từ gió, lũ quái vật lần lượt trèo lên vách đá, còn bầy chim Phong Hóa cũng lượn quanh mây đen, sẵn sàng lao xuống bất cứ lúc nào.

Ở phía cuối bóng tối, hàng loạt đôi mắt đỏ tươi mở ra, nhìn vào bức tường cao mà chúng chưa từng vượt qua.

Mùi máu ngưng tụ lại dần dần lan ra cùng với gió biển ẩm ướt, giống như một làn sương mù đỏ sẫm, chậm rãi tràn vào Morrowind. Trên tòa tháp Chọc Trời cao nhất, Vaughn vẫn bình tĩnh quan sát tất cả những điều này. Lúc này, trên khuôn mặt của ông ta không còn nụ cười hiền từ thường ngày mà là sự lạnh lùng tuyệt đối, hệt như kim loại.

Vaughn bình tĩnh nói: "Vậy... đây mới là nhiệm vụ thực sự của ngươi? Mọi thứ trước đó chỉ là vỏ bọc?"

Nhớ lại khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi này, Vaughn đột thấy ớn lạnh trong lòng, có lẽ bởi vì ông ta đã sống an nhàn ở Cao nguyên Nguồn Gió quá lâu mà thực sự đã quên mất bộ mặt thật của Cục Trật tự, một tổ chức bạo lực.

Ẩn mình trong bóng tối, đối phương bình tĩnh nói, "Đó chỉ là công việc cần thiết khi làm tình báo - lừa người của chính mình."

"Vậy ngươi lấy thông tin này ở đâu?" Vaughn nảy sinh ra suy nghĩ nghi ngờ, "Đến cả ta còn không biết về việc này, nhưng các ngươi ở cách xa hàng ngàn dặm lại biết về những gì đã xảy ra ở vùng đất này hơn ta."

"Chứ chưa nói đến một vấn đề quan trọng và bí mật đến vậy."

Nhiều năm trước, Cục Trật tự được kiểm soát bởi sáu gia tộc sáng lập. Nhưng khi thời gian dần trôi, cộng thêm sự tiến bộ của khoa học công nghệ, mọi người rùng mình khi bất chợt phát hiện ra rằng Cục Trật tự từng do họ kiểm soát chặt chẽ giờ đã nắm quyền kiểm soát thay họ.

Người lãnh đạo của tổ chức khổng lồ này đã bị thay thế, và vào thời điểm họ nhận ra điều đó, con quái vật bùng nhùng ấy đã trở nên khác biệt hoàn toàn, khó có thể hiểu hết.

Giờ đây Vaughn đã hiểu sâu hơn về cảm giác này. Sự hiểu biết của Cục Trật tự về Cao nguyên Cao nguyên Nguồn Gió thế mà còn sâu hơn mình, người đứng đầu gia tộc Krex, cứ như thể Morrowind không có gì gọi là bí mật đối với Cục Trật tự.

"Đây là mệnh lệnh đến từ 'Phòng Ra Quyết Định'."

Đối phương vẫn giữ thái độ bình tĩnh và hờ hững như thế, dù Vaughn có hỏi gì hắn cũng chỉ trả lời một cách máy móc.

'Phòng Ra Quyết Định'.

Vaughn hít một hơi thật sâu, khóe miệng lạnh lùng của ông ta dễ dàng nhếch lên, "Tại sao ta lại dễ dàng chấp nhận đến thế khi vừa nghe đó là lệnh từ 'Phòng Ra Quyết Định'?"

Cảm giác này rất kỳ lạ, kể từ khi làm việc trong Cục Trật tự khi còn trẻ, Vaughan đã lờ mờ nhận ra nó.

'Phòng Ra Quyết Định' là toàn năng.

Dù không ai nói với Vaughan điều này, nhưng những suy nghĩ như vậy vẫn nảy sinh trong đầu ông ta một cách kỳ lạ.

Không có gì mà 'Phòng Ra Quyết Định' không làn được.

Vaughn đã từng tự hỏi liệu đó có phải là một thứ sức mạnh nào đó có thể ảnh hưởng đến tinh thần hay không. Do đó khi trở lại Cao nguyên Nguồn Gió, ông ta đã tự tiến hành rất nhiều cuộc kiểm tra nhưng lại không phát hiện ra điều gì bất thường, và điều kỳ lạ hơn nữa là khi công việc đi sâu hơn vào các bí mật và tuổi tác ngày càng cao, khái niệm toàn năng của 'Phòng Ra Quyết Định' không chỉ tan vỡ trong Vaughn mà còn trở nên vững chắc hơn.

Cho đến hôm nay, 'Phòng Ra Quyết Định' lại một lần nữa củng cố niềm tin này trong Vaughn.

'Phòng Ra Quyết Định' là toàn năng.

Vaughn khẽ thở dài, "Cứ như thể là toàn tri toàn năng..."

Ông ta rất rõ không có sự tồn tại nào toàn tri toàn năng trên thế giới này, nhưng Vaughn lại cứ bất giác liên tưởng 'Phòng Ra Quyết Định' với nó, mà ngay cả khi không thể được như thế thì nó cũng tiệm cận tới vô hạn.

Trong bóng tối, đối phương mở vali, lấy ra một khẩu súng hỏa mai (Flintlock) đơn giản, khi cầm trong tay, từ báng súng bằng gỗ truyền đến cảm giác ấm áp.

Vaughn nhìn khẩu súng hỏa mai, rõ ràng nó vừa được lấy ra khỏi vali nhưng lại trông như đã bị bóp cò.

Điểm hỏa đã chạm vào mảnh đá lửa, nắp bình thuốc súng cũng đã mở ra, họng súng bằng kim loại hơi đỏ lên, có một làn khói mờ lượn lờ quanh đó.

Trông cứ như thể nó đã được khai hỏa trong vali, nhưng không có tiếng súng, không có viên đạn nào, cũng không có dấu đạn, khẩu súng hỏa mai này chỗ nào cũng đều ngập sự kỳ lạ.

Khi nhận ra vũ khí, ánh mắt của Vaughn trở nên nghiêm túc. May thay, ông ta có tầm hiểu biết khá rộng nên bình tĩnh lại ngay lập tức.

"Họ giao vũ khí này cho ngươi? Thật điên rồ."

"Không có gì, nó chỉ là hàng nhái của 'khẩu súng đã thành danh' mà thôi, điều kiện sử dụng rất khó. Nó được giao cho dưới dạng bảo hiểm, bởi dù sao mục tiêu mới chỉ bị nghi ngờ..."

Bên kia không nói tiếp mà đi kiểm tra súng hỏa mai. Hắn cũng nhận thấy tình trạng đã được khai hỏa của nó nên bày tỏ sự nuối tiếc trong giọng điệu của mình.

"Xin lỗi, ‘khẩu súng của Chekov’ đã được khai hỏa."

Viên đạn đã ra khỏi nòng, bây giờ vấn đề chỉ là tìm xem viên đạn đang nằm trong tim của ai.

Vaughn không nghĩ rằng có gì phải hối tiếc, khi còn làm việc trong Cục Trật tự, ông ta cũng đã tiếp xúc với vũ khí giả kim kỳ lạ này và sử dụng nó để bắn xuyên trái tim của vài người.

Trên chiến trường chính diện, nó có thể không lợi hại bằng một con dao găm, nhưng nhờ bản chất kỳ dị, không một ai dám đánh giá thấp sự tồn tại của nó.

Đây là vũ khí giả kim dành riêng cho sát thủ.

Cũng giống như Bân ân của Palmer, vận bí ẩn trong bí ẩn đó, có thể trong nhiều trường hợp nó không đáng chú ý, nhưng ngươi lại không thể bỏ qua sự tồn tại của nó, trong khoảnh khắc ngươi vô ý, nó sẽ trở thành chìa khóa để lật ngược tình thế.

Vaughn không nghĩ về chuyện này mà dặn dò.

"Ta sẽ giải quyết đám phiền phức kia, còn ngươi... đi tìm viên đạn đã được bắn."

. . .

Xét riêng về quy mô xây dựng thì cứ điểm Morrowind quá lớn. Bologo nghĩ nếu cho mình thêm vài ngày nữa thì có khi vẫn chưa thể khám phá hết, huống chi những khu vực bị cấm như Hầm Gió kia.

Chỉ vì nơi này quá hùng vĩ khiến Bologo không thể không tự hỏi thành phố Thánh, Lemegeton, đã bị chôn vùi từ lâu, sẽ huy hoàng đến mức nào.

Sự tò mò quá hấp dẫn khiến Bologo phải suy nghĩ lung tung, nếu có thể Bologo muốn khám phá Vùng đất bị bỏ hoang một lần nữa, nhưng do Cái Ác bị phong ấn ngầm trong đó mà vấn đề này cần được sự phê duyệt của nhiều bên.

Nếu chỉ vì mỗi lý do tò mò, Bologo đoán rằng mình sẽ không thể nhận được sự chấp thuận của mình Lebius, chứ đừng nói đến Tiền đồn Tuyệt Vọng.

Bất kỳ sinh vật bằng xương bằng thịt nào có Aether bước vào vùng đất bị bỏ hoang sẽ mang đến rủi ro cho sự ổn định của phong ấn Cái Ác. Điều này là không thể chấp nhận được đối với Người Canh Gác Vực Thẳm.

Những suy nghĩ ấy không đọng lại trong đầu Bologo quá lâu, một cơn gió thoảng qua từ khung cửa sổ đang mở, làn gió biển ẩm ướt phả vào chóp mũi Bologo, mùi vị kỳ dị lẫn trong không khí trong lành khiến Bologo cắt đứt mọi suy nghĩ trong nháy mắt.

Hệt như một con cá mập ngửi thấy mùi máu trong biển, cơ bắp khắp người Bologo gồng lên theo bản năng, hắn nắm chặt tay lại chuẩn bị chiến đấu.

Bologo thậm chí còn chưa kịp phản ứng ngay từ giây phút đầu tiên, tại sao mình lại cảnh giác như vậy. Nhưng ngay sau đó, hắn nhận ra mùi vị quen thuộc, mùi vị linh hồn mục nát lẫn trong gió biển.

Chất lỏng vảy rắn nhô ra khỏi cổ tay áo, đúc thành một con dao dài sắc bén trong tay Bologo. Bologo đứng bên cửa sổ đang mở, đôi mắt của hắn quét qua hành lang vắng vẻ.

Cảnh tượng này rất giống với tình tiết trong một bộ phim kinh dị, nạn nhân sợ hãi đi lang thang trong hành lang, tránh những con quái vật không biết chui ra từ đâu, khán giả thì nín thở chờ đợi cảnh tượng tàn khốc được dàn dựng.

May thay, đây không phải là một bộ phim mà là thực tế, và Bologo càng không phải là nạn nhân không có vũ khí, ngược lại, hắn nghĩ rằng nếu đây là một bộ phim, thì danh tính của hắn và lũ quái vật phải đảo ngược lại mới đúng.

Tiếng mưa lộp độp từ bên ngoài cửa sổ vọng vào, cơn mưa phùn không ngớt ập xuống tòa lâu đài.

Cao nguyên Nguồn Gió thường có mưa gió. Cơn mưa bất chợt cũng là chuyện bình thường, sau đó trong tia sét rạch đôi trời, tiếng rống vang dội át đi tiếng khóc than.

Máu bắn tóe ra, phủ đầy tấm thảm.