Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 445: Từ an toàn (*)


Palmer cảm thấy rằng nên gác lại những bất ổn giữa mình và Worthylin, bởi có một vấn đề khác cần được giải quyết ngay bây giờ.

Ngọn lửa hừng hực ngoài cửa sổ không ngừng trào dâng, tiếng gào thét của Kẻ Khát Máu nghe như bản nhạc của ngày tận thế, vang vọng không dứt.

Nhưng cảnh tượng trong phòng lại thật hài hòa, Zephyrin đang ngồi trên giường với cây lưỡi liềm răng cưa đáng sợ kẹp giữa hai đầu gối, còn Palmer thì bị đè lên ghế và trói lại, trông như một món quà ngày lễ được gói cẩn thận.

Màn sương màu đỏ nhạt tràn ngập trong phòng, dưới khúc xạ của ánh sáng lờ mờ tạo thành một bầu không khí màu hồng nhạt dịu dàng, nhưng Palmer lại thể không cảm nhận được vẻ đẹp này bởi mỗi lần hít thở hắn đều sẽ hít vào một lượng lớn khí độc.

Hết, hết rồi.

Palmer ngẩng đầu lên, cố kìm nước mắt.

Quả nhiên mình là cái quỷ xui xẻo sao? Tại sao lại ngủ say như vậy, tại sao ngay cả địch nhân xâm lấn cũng không có phát hiện? Quên đi, thế mà lại còn bị bắt? Đáng sợ nhất chính là, bị người bắt thì thôi đi, nhưng đằng nay lại bị tộc Bóng Đêm bắt.

Đường đường là người thừa kế của gia tộc Krex cao quý, thế mà lại bị bắt giữ bởi kẻ thù không đội trời chung, tộc Bóng Đêm! Thật là xấu hổ và nhục nhã biết bao!

Nếu Palmer là một gã có lòng tự trọng quá mức thì có lẽ lúc này đã cắn lưỡi tự sát rồi... May thay, Palmer không quan tâm lắm đến điều này nên đã đưa mắt nhìn Zephyrin, tự ngẫm về đường sống.

"Không thành vấn đề lớn, Palmer, có gió to sóng lớn gì mà ngươi chưa thấy qua..."

Palmer tự an ủi mình, không phải là chưa từng gặp tình huống nào nguy hiểm hơn so với trước mắt, cần gì phải sợ.

Cho dù nó tệ đến đâu cũng phải tin vào Ban ân của mình! Nhỡ đâu gặp may mắn thì sao?

Ví dụ... Nhỡ đâu có một thiên thạch từ trên trời rơi xuống và tình cờ đập chết Zephyrin, còn mình thì may mắn sống sót...

"Này! Ta đang hỏi ngươi, ai cho ngươi ngẩn ngơ ra thế?"

Zephyrin lại tát Palmer một phát, tùy ý giày xéo Palmer, "Bologo Krex? Ta nớ trong nhà Krex làm gì có ai tên như vậy?"

Hành động lần này cực kỳ quan trọng nên danh sách gia tộc Krex đã khắc sâu vào trong tâm trí Zephyrin từ lâu, nàng có thể chắc chắn rằng người đàn ông này nhất định đang lừa dối mình, nhà Krex không có ai tên là Bologo.

"Thằng ranh này, ngươi đúng là Palmer phải không?"

Zephyrin nhéo mặt Palmer, là con trai của Vaughn, Palmer đứng đầu trong danh sách, người trước mặt tự xưng là Bologo này trông rất giống Palmer... hắn chắc chắn là Palmer Krex.

Palmer đưa ra sự phản kháng cuối cùng, "Không, ta không phải."

Zephyrin nhíu mày, "Ngươi đang làm gì?"

"Không...không có gì, ta bị liệt mặt nên cần cử động cơ mặt."

Palmer gắng sức nhăn mặt với hy vọng rằng nhờ cách ngu ngốc này, Zephyrin sẽ không nhận ra mình.

Lại một cái tát giòn giã, nửa khuôn mặt Palmer tê dại, lê hoa đái vũ nhìn Zephyrin, sau khi Palmer đã thành thật, Zephyrin xác nhận một lần nữa.

"Ngươi quả nhiên đúng là Palmer a."

Tộc Bóng Đêm đã tiến hành một cuộc điều tra rất chi tiết về nhà Krex, mặc dù không sống ở Cao nguyên Nguồn Gió trong những năm gần đây, nhưng Palmer cũng nằm trong phạm vi điều tra. Thông tin mà tộc Bóng Đêm thu được quá toàn diện, hầu hết đều là thông tin có mức độ bảo mật thấp trong Cục Trật tự.

Ví dụ, thái độ làm việc tồi tệ của Palmer và tác phong người chê chó ghét của hắn.

Ban đầu, Zephyrin còn không chắc chắn lắm khi bắt được người thừa kế của gia tộc Krex dễ dàng như vậy, nhưng khi Palmer nhăn mặt một cách ngu ngốc, nàng mới biết mình đã câu được một con cá lớn.

Xong đời.

Palmer rên rỉ trong lòng. Hắn bắt đầu cầu nguyện sự trợ giúp đến từ bên ngoài, hy vọng rằng ai đó sẽ tìm thấy mình càng sớm càng tốt.

"Nói! Làm thế nào để đến được Hầm Gió."

"Hầm Gió?"

Khi nhắc tới Hầm Gió, tất cả suy nghĩ lung tung trong đầu Palmer biến mất, vẻ mặt mếu máo cũng trở nên nghiêm túc. Lúc này, hắn có một chút khí chất của một nhân viên Thực Địa.

"Mục tiêu của các ngươi quả nhiên là 'Lời thề Hừng Đông'."

"Nếu không? Ai rảnh mà đi tấn công cái nơi quỷ tha ma bắt này?"

Zephyrin từ từ đứng dậy, đặt cây lưỡi hái răng cưa chết người để sang một bên, nắm tóc và kéo Palmer lên một cách cục súc, tiện tay còn đấm một cú cực mạnh vào bụng Palmer.

Trước kia, cú đấm ở cấp độ này không mấy ảnh hưởng đến Palmer, nhưng dưới ảnh hưởng của chất độc, cảm giác đau đã bị phóng đại lên vài lần. Palmer nghiến răng chịu đựng nhưng cơ thể hắn vẫn run rẩy và co giật một cách mất kiểm soát.

Hắn có cảm giác như bị một chiếc ô tô tông trúng.

"Ha... Ha..."

Palmer cúi đầu, thở hồng hộc, nước miếng có lẫn máu vương vãi khắp sàn.

Zephyrin nói, "Ta khá giỏi thẩm vấn. Tốt hơn hết là ngươi không nên chống cự. Tốt cho cả ngươi và ta."

"Có phải... là do thứ sương mù này?" Palmer phớt lờ lời nói của Zephyrin để phân tích tình hình, "Thứ sương mù này sẽ ảnh hưởng đến thần kinh của ta?"

Toàn thân tê dại, thỉnh thoảng choáng váng, thậm chí còn có ảo giác... Có rất nhiều tác động tiêu cực đi kèm với làn sương này, nó không phải thứ mà Năng lượng bí mật của Người thăng hoa giai đoạn một có thể tạo ra, từ đó có thể phán đoán rằng cấp bậc của Zephyrin ít nhất phải trên Nguyện Cầu Giả.

"Đang nghĩ biện pháp đối phó sao?" Zephyrin lấy ra một cái túi nhỏ từ bên hông, "Vậy tốt nhất ngươi nên nghĩ càng nhanh càng tốt."

Zephyrin mở chiếc túi nhỏ ra, dưới cái nhìn chằm chằm của Palmer, nàng lấy ra hết sản phẩm làm từ kim loại này đến sản phẩm làm từ kim loại khác trông vô cùng kỳ dị. Palmer ban đầu còn bình tĩnh, nhưng sau khi đủ loại dụng cụ tra tấn nhỏ và tinh xảo được đặt trên giường, bất kể trong lòng hắn có quyết tâm như thế nào thì giờ phút này sắc mặt đã tái nhợt đi vì sợ hãi.

"Dừng lại! Dừng lại!"

Palmer hét lên trong lúc nghĩ cách câu giờ.

Hắn không nghĩ ra.

"Không ổn! Chúng ta mới quen có mấy phút đã chơi lớn như thế sao!" Palmer thuần thục nói ra mấy lời nhảm nhí, hy vọng năng khiếu hài hước của mình có thể lây nhiễm Zephyrin, "Làm quen trước đã thế nào?"

Zephyrin phớt lờ Palmer. Nàng đâm một thanh kim loại gắn đầy gai nhọn vào bụng Palmer, đống gai nhọn xoắn vào máu thịt, dưới tác dụng của chất độc cực mạnh, cơn đau kịch liệt suýt chút nữa đã khiến Palmer ngất đi.

"Xin chào, ta là Borogo Krex, còn ngươi?"

Mặc dù vậy, Palmer vẫn gắng sức nở nụ cười rạng rỡ với Zephyrin, như thể hắn thực sự định kết bạn trong một tình hình tồi tệ hiện giờ.

Trên thực tế... không phải là không thể, Palmer còn xưng anh xưng em với lãnh chúa Bóng Đêm thì kết bạn với Zephyrin hẳn không thành vấn đề.

Zephyrin khẽ cau mày, vặn cổ tay.

Bằng mắt thường có thể thấy được sắc mặt của Palmer tái nhợt trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn giả vờ bình tĩnh, nghiêm túc nói với Zephyrin: "Ta có thể hiểu thiên hướng (**) của thiểu số, nhưng ta nghĩ trước khi thực hiện nó, chúng ta nên tham khảo ý kiến của bên kia và tôn trọng lẫn nhau, ngươi thấy có đúng không?"

Zephyrin buông tay ra, lấy ra một công cụ tra tấn khác đã được uốn cong như một cái móc, trên mặt lộ vẻ hoang mang.

Trong quá khứ, dưới sự dày vò của Zephyrin, kẻ địch không thể chống cự được quá lâu, cho dù ý chí có kiên định đến mấy và lộ ra vẻ mặt ngoan cường nhưng thực ra đã trên bờ vực sụp đổ.

Cảm giác méo mó và chứng kiến kẻ địch quằn quại mang lại cho Zephyrin một cảm giác thích thú khó tả. Mặc dù thực sự không muốn thừa nhận điều đó nhưng Zephirin thực sự có thể đạt được sự thỏa mãn và sung sướng tột độ khi tra tấn kẻ địch của mình.

Khi áp dụng việc tra tấn này với Palmer thì lại khác. Zephyrin không mảy may có cảm giác thỏa mãn, mà ngược lại còn thấy Palmer rất ồn ào, như một con vịt ương ngạnh, rõ ràng nửa thân dưới đã bị nhét vào nồi rồi mà vẫn còn kêu quang quác.

Khi nhìn thấy những dụng cụ tra tấn mới, Palmer cảm thấy mình thật sự chịu không nổi nữa, trước đây hắn còn có thể tự an ủi mình bằng ý chí sắt đá của nhân viên Thực Địa, nhưng bây giờ hắn thật sự không chịu nổi nữa.

Khoảnh khắc Zephyrin đến gần, Palmer đã gồng hết chút sức lực duy nhất của mình và bật dậy, cố gắng tông vào Zephyrin, nhưng hắn vẫn đánh giá quá cao bản thân mình.

Dưới ảnh hưởng của chất kịch độc, Palmer không chỉ mất sức mà Cự Hồn Giới Hạn của hắn còn bị ăn mòn và phá vỡ. Hắn thậm chí còn không thể huy động Aether.

Palmer còn chưa đứng dậy hẳn đã ngã theo chiếc ghế, lúng túng uốn éo trên sàn, cố gắng tránh xa Zephyrin.

Nhìn thấy người thừa kế của gia tộc Krex nằm dưới chân mình cầu xin sự thương xót, Zephyrin đột nhiên bật cười, nhưng dưới góc độ của Palmer thì nụ cười này giống như là của một tên sát nhân biến thái đang kích động.

Hắn cho rằng Zephyrin sẽ rất hợp với Bologo.

"Ta... ta biết Sore! Sore Villelis! Lãnh chúa của tộc Bóng Đêm!"

Palmer định thử cứu mình nhờ mối quan hệ, nhưng điều kỳ lạ là dù cả hai đều thuộc tộc Bóng Đêm, sau khi nghe thấy cái tên Sore, sắc mặt của Zephyrin lại trở nên u ám, đằng đằng sát khí.

Chuyện gì xảy ra a? Sore ngươi tại tộc Bóng Đêm bên trong không nhận chào đón đến thế sao?

Palmer gào thét trong lòng. Đêm đó, hắn bị Worthylin đánh ngất và mang đi nên không nghe thấy câu chuyện mà Vaughn kể.

"Chờ đã, ít nhất... ít nhất phải đặt ra một vài từ an toàn đi! Lỡ đâu giết chết ta thật thì sao!"

Palmer chật vật lết về phía cửa, không quên nói những lời nhảm nhí để kéo dài thời gian.

Zephyrin phớt lờ Palmer, một tay cầm lưỡi hái răng cưa, tay kia cầm dụng cụ tra tấn bằng móc, và giờ là lúc để tra tấn trong sung sướng.

"Ánh mặt trời! Ngươi nghĩ sao!"

Vào giờ phút này, Palmer chỉ có thể tranh thắng bại bằng lời nói, "Còn đồ dùng bằng bạc thì sao? Ta thấy đồ dùng bằng bạc cũng khá tốt!"

Lưỡi hái răng cưa chém vào cạnh Palmer, để lại một vệt máu mỏng trên má hắn.

"Cứu mạng a!"

Palmer đã suy sụp hoàn toàn, không ngừng gào thét, vô số cái tên hiện lên trong đầu, cuối cùng hắn gọi ra cái tên đáng tin cậy nhất.

"Cứu mạng a! Bologo!"

Lời còn chưa dứt, phản ứng Aether dữ dội đã dâng lên, Zephyrin quyết đoán rút lưỡi hái răng cưa quay người phòng thủ, nhưng vẫn quá muộn.

Cây búa đập màu bạc xuyên qua bức tường mà không bị giảm tốc, nện thẳng vào người Zephyrin, khiến Zephyrin bay xuyên qua những bức tường phía sau, chôn sâu trong đống đổ nát.

Trong lỗ thủng trên bức tường, một ngọn lửa mảnh mai lóe lên, giống như một ngòi nổ bị đốt cháy, thủy ngân màu đỏ hoàn toàn phát nổ. Ngọn lửa dữ dội bùng lên ở cuối đống đổ nát, sau dó bộc phát và thoát ra ngoài.

Một bóng người quen thuộc đi ra khỏi lỗ thủng trên tường, Bologo nhìn Palmer đang bị trói, nghi hoặc: "Vừa rồi là ngươi đang gọi ta?"

Palmer sửng sốt hai giây, lắc đầu.

"Không... ta đang hét từ an toàn."

(*): Từ an toàn, safe word trong BDSM, ai muốn tìm hiểu kỹ hơn có thể lên gg. Tương tự như (**): đầy đủ thì là “thiên hướng tình dục của thiểu số”.