Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 460: Kẻ phản bội


Với sự xuất hiện của nguyên lão, chiến trường ồn ào rơi vào sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Đôi mắt của Derby lấp lánh tia hy vọng, còn Palmer và Worthylin lại lộ vẻ đờ đẫn, như thể không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.

Đứng trước tình huống này, Bologo thở dài thườn thượt, hắn nhớ lại những lời mà Vaughn đã nói với chính mình, và đây cũng là lời mà Sore nói với Vaughn lúc ban đầu.

Thể xác thì trường tồn, nhưng linh hồn bên trong thì lại mục ruỗng.

Bologo tin rằng vị nguyên lão trước mặt này đã từng là một con người trung thành, dũng cảm, thiện chiến, đi đầu trong mọi cuộc chiến, làm bạn với cái chết và phỉ nhổ vào mọi hành động hèn nhát.

Đáng tiếc là con người lại hay thay đổi, khi thời gian trôi qua, thể xác của nguyên lão không chết đi, nhưng trái tim và linh hồn lại không ngừng mục ruỗng, tha hóa.

Nguyên lão đã không còn cao thượng như khi còn trẻ, cũng không còn tin tưởng vững chắc vào thứ gọi là thiết luật, khi cái chết đến gần, dũng khí mà ông ta từng có đã cạn kiệt, chỉ còn lại bản năng của mọi sự sống, đó là khát vọng được tồn tại, chống cự lại cái chết.

Để tồn tại, nguyên lão sẵn sàng đánh đổi tất cả, cho dù phải sống như một con giòi, hy sinh linh hồn, trở thành thứ mà ông ta từng khinh thường nhất, đều sẵn sàng đáp ứng.

"Thì ra… là như thế."

Không ai giải thích về mọi chuyện tối nay, nhưng sự xuất hiện của nguyên lão này tự nó đã là một câu trả lời, một câu trả lời đáng thất vọng và đáng buồn.

Palmer liên tục hít thở sâu, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. Dù tính cách của Palmer có tùy ý đến đâu thì trong thâm tâm hắn vẫn luôn tự hào về vinh quang của gia tộc Krex.

Một kẻ phản bội luôn đáng căm hận hơn một kẻ thù hùng mạnh.
“Đừng nương tay, Bologo,” Palmer nắm chặt thanh kiếm bạc trong tay, trong mắt tràn ngập lửa giận, "Ông ta đã rời khỏi Hầm Gió, phá vỡ lời thề của mình, không còn là một phần của nhà Krex nữa."

Palmer dứt khoát và quyết tuyệt đến mức không muốn nghe lời giải thích của nguyên lão.

Derby cười điên cuồng, "Bọn ta vẫn thắng."

Nguyên lão hiểu ý của Derby, giơ bàn tay khô héo đang một cuốn sách nặng trịch lên, trên bìa sách cổ kính có viết dòng chữ "Lời thề Hừng Đông".

"Những nguyên lão khác đều đang ngủ. Trong khoảng thời gian này, ta là người trực đêm..."

Giọng nói của nguyên lão khàn khàn, đơn điệu, hiện tại ông ta vô cùng ghét giọng nói của chính mình, mỗi khi nhắm mắt lại, ông ta vẫn có thể nhớ lại dáng vẻ khi còn trẻ, cùng với khí thế uy nghiêm hồi ấy chứ không như bây giờ, cứ như thể chỉ cần nói thêm vài câu nữa thôi là sẽ chết vì ho.

Nhiều Người thăng hoa cấp cao của nhà Krex cuối đời sẽ an nghỉ trong Hầm Gió, dựa vào môi trường Aether nồng độ cao và quá trình Aether hóa của bản thân, với tư cách là nguyên lão và chứng nhân lịch sử, sẽ tránh thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Viện Nguyên Lão không phải lúc nào cũng thức, chỉ khi nào có sự kiện trọng đại cần phải đưa ra quyết định thì mới đánh thức toàn bộ dậy, thông thường trong một khoảng thời gian chỉ có một nguyên lão thức để làm người phát ngôn giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Không ai có thể ngờ rằng sự phản bội của nhà Krex lại đến từ lực lượng nòng cốt không thể xuyên thủng. Quá trình hành động của nguyên lão rất suôn sẻ, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, ông ta lấy cuốn "Lời thề Hừng Đông" từ giá sách phủ đầy bụi, rồi hiên ngang bước ra khỏi Hầm Gió.

Mọi thứ chỉ đơn giản như thế, thậm chí còn không phải một âm mưu hay thủ đoạn nào cả.

"Bắt đầu từ khi nào? Tại sao?"

Worthylin đứng dậy vào lúc này, hỏi nguyên lão, nàng đã sống ở Cao nguyên Nguồn Gió từ khi còn nhỏ, ngoại trừ sự khác biệt về họ thì nàng vẫn luôn thấy mình là một người của nhà Krex.

Nàng không hiểu đầu đuôi câu chuyện như nào, Worthylin sẽ không bao giờ nghĩ rằng một nguyên lão thiêng liên sẽ là người đầu tiên tha hóa.

Nguyên lão không trả lời, ông ta đã sống quá lâu rồi, lâu đến mức không còn để tâm đến nhiều thứ, cho dù đó là vinh quang của bản thân hay những lý tưởng đã từng được truyền lại.

Nhưng những lời của Worthylin vẫn không khỏi gợi lại ký ức mà nguyên lão đã chôn sâu trong tim, đêm định mệnh đã thay đổi cả đời ông ta.

Khi ấy là giai đoạn đầu của cuộc chiến Hừng Đông, cuộc tạo phản của Sore vẫn chưa bắt đầu, những tranh chấp giữa tộc Bóng Đêm và các hội kín không ngừng nổ ra trong bóng tối.

Nguyên lão khi đó mới chỉ là một Phụ Quyền Giả. Sau một đêm hỗn chiến, ông ta đã bị thương nặng, ngã xuống vào đêm trước bình minh.

Ông ta đã bị đánh bại, chẳng phải vì nguyên nhân đặc biệt nào đó mà chỉ bởi vì đụng độ một kẻ địch quá mạnh.

Cuối chân trời là ánh ban mai vàng óng. Khi ánh sáng tinh khiết kia hiện ra cũng là lúc tộc Bóng Đêm rời đi theo đêm tối. Nguyên lão ngã xuống đất, ông ta nghe thấy tiếng vó ngựa đang tiến lại gần, cùng với tiếng cọ xát vào nhau của những bộ giáp nặng trĩu.

Nguyên lão nhìn thấy dáng vẻ ngạo nghễ kia. Hắn ta mặc bộ giáp đen, khuôn mặt ẩn sau lớp giáp mặt lạnh lẽo, hắn cúi đầu và nhìn chằm chằm vào chính mình.

Nguyên lão nghĩ mình sắp phải chết, với tư cách là Phụ Quyền Giả, hắn sẽ không cho phép mình còn sống.

Sự thật cũng giống như vậy, kẻ kiêu ngạo giơ thanh kiếm đen như mực lên, mũi kiếm lạnh lẽo lơ lửng trên đỉnh đầu nguyên lão.

Nguyên lão biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo nên vô cùng sợ hãi, nhưng vì vinh quang trong lòng, hắn vẫn thu hết can đảm để đối mặt với mũi kiếm, không cho phép mình nhắm mắt lại.

Trong cơn mê, nguyên lão nghe thấy những tràng cười phá lên, gã đàn ông kiêu ngạo nhìn xuống.

"Ngươi không sợ chết sao?"

"Ta không sợ."

Nguyên lão ương ngạnh trả lời. Khi nói ra lời này, ông ta đã sẵn sàng từ biệt cuộc đời, trái tim vô cùng bình tĩnh.

Kẻ kiêu ngạo im lặng một lúc, rồi lại nói, "Không, ngươi sợ chết, ta có thể nhìn thấy nó trong đôi mắt của ngươi."

"Không..."

"Đừng vội giải thích," người đàn ông kia nói, "Ta đã quá quen với cái nhìn này. Ngươi lấy thứ gọi là vinh quang làm cái cớ để ép mình chấp nhận cái chết... Ngươi không dũng cảm, đây chỉ là một kiểu trốn tránh mà thôi."

Nguyên lão trừng mắt nhìn người đàn ông kiêu ngạo và chửi rủa, "Nếu ngươi muốn làm nhục ta..."

"Không hề, ta chỉ đang nói rõ sự thật."

Gã đàn ông kiêu ngạo ngắt lời nguyên lão một lần nữa, rồi từ từ nâng thanh kiếm đen như mực lên.

"Muốn đánh cược không?"

"Cược... cái gì?"

"Đánh cược xem ngươi có sợ chết hay không."

Lúc đó nguyên lão vẫn không hiểu lời của kẻ kiêu ngạo mà chỉ thấy một giọt máu nhỏ xuống từ mũi kiếm.

Nguyên lão mở trừng mắt ra, thề sẽ đối mặt trực diện với cái chết, giọt máu nhỏ vào mắt hắn, nhuộm đỏ tầm nhìn, thấm vào linh hồn và để lại mầm mống mục ruỗng.

Bây giờ ngẫm lại, nguyên lão tự hỏi liệu phải chăng kẻ kiêu ngạo đã đoán trước được kết cục của trận chiến nên mới đưa ra quyết định như vậy.

Cuối cùng, gã đàn ông kiêu ngạo rời đi, để lại nguyên lão tự sinh tự diệt trên chiến trường, mãi về sau, nguyên lão mới biết, người mà ông ta gặp phải đêm đó chính là thị vệ của quốc vương Bóng Đêm đi tuần tra.

Quốc vương Bóng Đêm tự tuần tra lãnh thổ của chính mình.

"Thời gian sẽ nghiền nát mọi sự giả dối, tàn nhẫn xé toạc bao lời dối trá."

Nguyên lão thoát khỏi hồi ức và khẽ thì thầm.

Vào lúc này, ông ta không chỉ cảm thấy quốc vương Bóng Đêm đã nhìn thấy kết cục của Cuộc chiến Hừng Đông, mà còn nhìn thấy cả cái kết của bản thân ông ta vào một trăm năm sau.

Đó là lý do tại sao quốc vương Bóng Đêm lại đánh cược như vậy với mình. Nguyên lão tự cười nhạo bản thân, bây giờ ông ta không thể không thừa nhận sự vĩ đại của quốc vương Bóng Đêm, sẵn sàng thừa nhận thất bại trong vụ cá cược này.

"Tại sao không? Vì sao..."

Nguyên lão dần đứng thẳng dậy, cái lưng còng lại duỗi thẳng lần nữa, đỉnh thiên lập địa.

"Ta cũng muốn hỏi tại sao, tại sao bọn ta, với sức mạnh to lớn như vậy, lại phải ẩn mình trong bóng tối, phó mặc thế giới cho những kẻ phàm tục lố bịch kia."

Dưới chiếc mặt nạ hoàng kim, con ngươi của trưởng lão đỏ ngầu do xung huyết, trông hệt như tộc Bóng Đêm.

"Tại sao bọn ta không được hưởng cuộc sống vĩnh cửu khi đang gánh trên vai vinh quang? Tại sao bọn ta phải gắng gượng sống trong góc tối đó, chịu đựng sự cô độc vĩnh hằng vì thứ gọi là lý tưởng lố bịch này?"

Giọng của nguyên lão đã trở nên méo mó. Cùng với lời tự thuật điên cuồng, cường độ Aether của chính ông ta cũng đang dần tăng lên, ngay lập tức đạt đến cấp độ của Phụ Quyền Giả, và đương nhiên đây không phải là hạn mức cuối cùng.

"Ta chịu đựng thứ này quá lâu rồi."

Nguyên lão căm ghét chức trách của mình, thù hằn bản thân lố bịch đã coi vinh quang và nghĩa vụ là tất cả.

“Cho dù có nói gì đi chăng nữa thì ngươi cũng đã phá vỡ lời thề của mình, chẳng phải vậy ư?”

Palmer gầm gừ. Sự phản bội của nguyên lão khiến hắn tức giận hơn nhiều so với cuộc tấn công của tộc Bóng Đêm, bởi vậy Palmer giơ tay lên, kích hoạt Súng Gió. Luồng khí ập vào nguyên lão với tốc độ cực cao, ngay lúc sắp chạm vào thì luồng không khí bị xáo trộn, tiêu tán, hóa thành cơn gió thoảng qua mặt.

Nguyên lão đã quá quen với Năng lượng bí mật của Palmer, bởi vì ông ta cũng sở hữu Năng lượng bí mật tương tự như thế.

"Lời thề ư?"

Nguyên lão giơ bàn tay khô quắt của mình lên. Một sợi xích mơ hồ nổi lên trên đó, ràng buộc cơ thể của ông ta.

Ngay từ giây phút bước vào Hầm Gió, khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ và chiếc mặt nạ hoàng kim, ông ta cũng giống như những nguyên lão khác đã ký vào lời thề cống hiến phần đời còn lại của mình cho gia tộc Krex.

Nhưng may thay, lời thề này không nghiêm ngặt như "Lời thề Hừng Đông", đối với gia tộc Krex mà nói thì nó giống với một nghi lễ thiêng liêng hơn.

"Lời thề... đã không còn quan trọng nữa rồi."

Như đã nói, nguyên lão phá vỡ xiềng xích, chịu đựng sự trừng phạt của lời thề, máu tràn ra từ khóe miệng. Đồng thời, sức mạnh của ông ta đã dâng lên đến đỉnh điểm, lấy lại sức mạnh mạnh mẽ trong quá khứ và cảm nhận được sự tự do thực sự này.

Gió bất thình lình nổi lên, nó đến từ trăm năm trước, xuyên qua dòng sông lịch sử, lao thẳng đến đêm đen, không thể ngăn cản.