Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 461: Sự đặc biệt bị phủ định


Lúc sắp chết, trong lòng nguyên lão vẫn nuôi ảo tưởng, thề sẽ coi thường cái chết, trốn trong Hầm Gió và sống trong bóng tối không ánh mặt trời chỉ để chờ cơ hội bùng lên lần nữa.

Cứ như thế, nguyên lão đã ở một thời gian dài trong Hầm Gió. Đôi khi ông ta chìm vào giấc ngủ đông, đôi khi lại tỉnh giấc, canh giữ Hầm Gió bất biến.

Số của cải khó có thể tưởng tượng nổi, vô số tri thức bị cấm và sức mạnh mà biết bao người hằng ao ước được tích lũy lại trong Hầm Gió... Tất cả những điều này đều nằm trong tầm tay của nguyên lão, thậm chí còn có thể nói ông ta là người quyền lực nhất thế giới, nhưng nguyên lão lại không hề hạnh phúc, mà ngược lại, năm tháng đã bào mòn ý chí của ông ta.

Nguyên lão đã khiêu vũ với tử thần quá lâu, lâu đến nỗi dũng khí coi thường cái chết mà ông ta từng có giờ đã biến thành sự hèn nhát và sợ hãi.

Một đêm nọ, sau khi bừng tỉnh dậy bởi cơn ác mộng, nguyên lão nhìn cơ thể đáng thương của mình. Trong mắt người ngoài, ông ta đã đạt đến mức độ Aether hóa rất cao, hầu hết các cơ quan trong cơ thể đã được chuyển hóa thành Aether tinh khiết, để nhờ đó vượt qua bản chất phàm trần.

Chỉ có nguyên lão mới hiểu, dưới độ Aether hóa cực cao này, đã nhiều năm ông ta không cảm thấy một loạt phản ứng sinh lý như đói, khát, mệt mỏi hay đau đớn, thậm chí giấc ngủ cũng không còn cần thiết đối với ông ta, mỗi khi muốn chìm vào giấc ngủ dài ông ta đều phải tự ép bản thân.

Lẽ ra nguyên lão phải gạt bỏ những lo lắng muộn phiền này, nhưng lòng ông ta lại không thể nguôi, ông ta nhớ hương vị của rượu ngon, khao khát khoái lạc của thể xác, và ghen tị với những người tự do được phiêu bạt nơi hoang vu vô tận ấy.

Tại sao mình phải sống tạm bợ như một tù nhân trong khi sở hữu quyền lực và sức mạnh trong tay.

"Ta đã chịu đủ rồi."

Gió quây quanh nguyên lão, Aether nồng độ cao đã hòa vào trong gió, biến nó thành hàng ngàn con dao sắc đang nhảy múa liên hồi, cứa những vết dao chi chít trên mặt đất.

Nguyên lão nhìn máu của Nhiếp Chính trong tay Derby với ánh mắt điên cuồng. Chỉ cần được ban má là ông ta có thể trở thành thành viên của tộc Bóng Đêm và thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Khi ấy, ông ta sẽ không còn cần môi trường Aether nồng độ cao để duy trì sự sống của mình nữa, có thể hành động theo suy nghĩ của bản thân, bỏ ngoài tai mọi quy tắc.

"Ta phải rời khỏi đây, uống rượu, vui vẻ và tận hưởng tất cả những điều tốt đẹp."

Trong cơn gió đáng sợ, bước đi loạng choạng của nguyên lão dần trở nên vững vàng và ổn định, ý chí mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng nổi đã chống đỡ cơ thể già nua này.

Nguyên lão muốn nhìn thấy sự thay đổi của thời đại, những tòa nhà cao tầng và ngọn tháp chọc trời mọc lên, vô vàn thứ đẹp đẽ khiến người ta say đắm và nhớ mãi ấy...

Lượng Súng Gió dày đặc lại tấn công, Palmer giận dữ vẫy tay, nhưng cơn cuồng phong cuồng nộ vẫn không tài nào ảnh hưởng được đến nguyên lão. Ông ta chỉ khẽ vẫy tay, một luồng gió với áp suất cực mạnh đã giáng xuống từ không trung, ấn chặt Palmer xuống đất.

Palmer giãy dụa cố gồng lên, nhưng áp lực lại tăng mạnh khiến người hắn bị ghì lại xuống đất, hai mắt Palmer đỏ ngầu, thậm chí mặt đất phía dưới còn rạn nứt tung tóe.

"Thật tàn nhẫn a, hắn không phải là ngôi sao mới của gia tộc Krex các ngươi hay sao?"

Derby chế nhạo. Dựa trên những thông tin mà hắn đã biết thì Palmer có ý nghĩa rất lớn đối với nhà Krex.

"Hắn? Chẳng có gì đặc biệt cả."

Nguyên lão để lộ tàn khốc bí mật, "Palmer không quan trọng, quan trọng là thời đại này."

Palmer gắng sức ngẩng đầu lên, nhưng áp lực của gió đã ấn chặt hắn xuống đất, hắn thậm chí còn không thể thở nổi dưới sức gió đáng sợ ấy.

"Ma trận giả kim của gia tộc Krex sẽ nở rộ, phát ra ánh sáng rực rỡ nhất trong thời đại này sau hàng trăm năm tích lũy... còn Palmer lại trùng hợp được sinh ra trong thời đại này nên mới sở hữu sức mạnh đó, vậy thôi. "

Nguyên lão từ từ ấn lòng bàn tay xuống, Palmer đã chìm nửa người vào đất.

"Thứ đặc biệt không phải Palmer mà là thời đại này."

Lời nói ấy cứa sâu vào trong trái tim của Palmer, phá nát mọi sự kiêu ngạo mà hắn vẫn luôn giấu kín.

"Chưa bao giờ có 'anh hùng', mà chỉ là sức mạnh của thời đại đã tập trung lại với nhau, biến ai đó trở thành hiện thân của ý chí của sức mạnh đó.

Palmer chỉ là vật chứa sức mạnh, và vật chứa như này thì bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế."

Nguyên lão giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình. Khi áp lực gió sắp đè bẹp Palmer thì một mũi giáo sắt bay đến. Khoảnh khắc nó đến gần nguyên lão thì bị chặn bởi một bức tường gió vô hình, sau đó bị uốn cong và vỡ vụn.

Bologo vẫn đang trong tư thế ném giáo của mình thì một cơn gió với áp suất cực lớn tương tự ập đến, khiến Bologo lập tức nửa quỳ xuống, nghiền nát tảng đá dưới chân.

Sự chênh lệch về sức mạnh lúc này đã hiển hiện rõ ràng, Bologo không thể động đậy, thậm chí còn không thể ngẩng đầu nhìn nguyên lão.

Bộ giáp bảo vệ Bologo bỗng hóa thành lồng giam của hắn. Thép bắt đầu biến dạng và vỡ vụn, bám chặt vào cơ thể của Bologo, trói chặt tứ chi của hắn.

Bologo cố gắng điều khiển kim loại để mở ra một khoảng trống ở mặt sau của bộ giáp, nhưng trước khi hắn kịp thoát ra thì Ngọn Lửa Lò Rèn đang cháy đã bị dập tắt. Cơn đau nhói truyền đến từ trong người, ma trận giả kim trên bề mặt cơ thể thì tóe ra vô số tia lửa và hồ quang điện.

Aether của nguyên lão đã tràn ngập khu vực này, dưới lực đẩy lẫn nhau của Aether, Bologo không thể kiểm soát bất kỳ thứ gì, ngoài ra Cự Hồn Giới Hạn của chính hắn cũng liên tục bị tấn công.

Ho ra một lượng lớn máu, Bologo vẫn cố chấp ngẩng đầu lên, mặc dù đồng tử đã nhuốm hoàn toàn một màu đỏ.

"Ngươi... Ngươi không trụ được bao lâu."

Giọng khàn khàn rít ra từ cổ họng của Bologo, hắn có thể cảm nhận được sự kỳ dị trong cơ thể nguyên lão, sự điên rồ đầy ám ảnh đó.

Trong cuộc chiến Hừng Đông trăm năm trước, nguyên lão không tiếp nhận giọt máu mà quốc vương Bóng Đêm ban cho, nhưng giọt máu đó đã hóa thành mầm mống tội ác, chôn sâu trong lòng nguyên lão, mãi cho đến hàng trăm năm sau mới được Nhiếp Chính bí ẩn lợi dụng.

Máu của Tộc Bóng Đêm vô cùng bí ẩn, nó không chỉ chứa đựng giao ước máu với ma quỷ, mà với sự phát triển của tộc Bóng Đêm, dòng máu ấy đã có thêm rất nhiều sức mạnh kỳ lạ.

Sau khi cảm nhận được cường độ của Aether xung quanh mình, Bologo đã có thể xác định rằng cấp bậc nguyên lão là Thủ Lũy Giả, điều này khiến Bologo liên tưởng đến Ghế thứ Ba trong sự cố rối loạn trục thời gian.

Khi đó Ghế thứ Ba thật còn chưa đến chiến trường mà chỉ chiến đấu dựa vào một con rối và một Thanh kiếm bí mật chém đứt vạn vật.

Khi không có Vinh Quang Giả, thì Thủ Lũy Giả chính là trần sức mạnh của thế giới siêu phảm, ngay cả khi chỉ là những con rối do họ điều khiển bằng Aether thuần túy thì vẫn sở hữu sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ.

Dưới sự bao vây và tấn công của Lebius, Jeffrey và những người khác, công thêm quyền năng "háu ăn" được giải phóng bởi Trái tim bất diệt, Bologo mới giải quyết được hiệp sĩ bạc trong trận hỗn chiến.

Giờ đây, kẻ địch không còn là một con rối lạnh giá nữa mà là một Thủ Lũy Giả thực sự, ông ta đang kêu gọi Aether, giải phóng năng lượng bí mật của chính mình, nỗi kinh hoàng đang ủ trong mây đen, luôn sẵn sàng gây ra một cơn bão kinh thiên động địa.

Đáng buồn thay, ngay cả khi nguyên lão đáng sợ như vậy thì đó không phải là sức mạnh đỉnh điểm của Thủ Lũy Giả.

Nguyên lão đã quá già rồi, với tư cách là Thủ Lũy Giả, sinh mệnh của nguyên lão đã sắp đến hồi kết, ông ta có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào sự Aether của chính bản thân và nơi trú ẩn Hầm Gió.

Hiện giờ nguyên lão giống như pháo hoa trên bầu trời đêm, tỏa sáng rực rỡ nhưng lại vô cùng ngắn ngủi. Cho dù nguyên lão có thể dời non lấp biển, nhưng thân thể của ông ta lại không thể chịu nổi. Chỉ cần kéo dài một lúc nữa là lưỡi hái tử thần sẽ tìm thấy thân xác già nua ấy.

"Thủ Lũy Giả... Cũng không có gì đáng sợ!"

Bologo gồng mình đứng lên. Hắn có thể nghe thấy tiếng rắc rắc của xương mình khi vỡ ra, cũng có thể cảm nhận được dòng máu đang chảy xiết.

Trái tim hắn giờ giống như một động cơ chạy hết công suất, kèm theo Aether được giải phóng hoàn toàn để chống lại áp lực của nguyên lão.

Cơ hội chiến thắng của Bologo rất mong manh, nhưng không phải là không có. Hắn không cần phải chiến đấu sòng phẳng với Thủ Lũy Giả, giống với boardgame yêu thích của Palmer, "Hành trình đến Nevernight", đối mặt với kẻ địch đáng sợ, cho dù thợ săn đã đi theo nhóm thì vẫn gần như không có cơ hội chiến thắng.

Để trò chơi mang tính cân bằng, nhà thiết kế đã tạo ra rất nhiều cơ chế cho trận chiến quyết định trong trò chơi, chỉ cần hoàn thành những cơ chế đặc biệt đó thì ngay cả người bình thường cũng có thể đảo ngược số mệnh của mình.

Nguyên lão ho trong đau đớn. Khi đặt chân vào Hầm Gió, giống như những nguyên lão khác, ông ta đã giơ tay lên thề. Bây giờ sự phản bội của ông ta đã đi trái với lời thề ban đầu, sự trừng phạt của nó đang tác động lên cơ thể của ông ta, khiến trạng thái của cơ thể già nua này đang ngày càng xấu đi.

Sợi xích đã vỡ vụn đang dần ghép lại với nhau, niêm phong cơ thể của nguyên lão theo từng lớp. Ông ta định nói điều gì đó với Derby, nhưng trong lúc cơn đau phát tác, cơn gió đang trấn áp Bologo chợt yếu đi trong thoáng chốc, và Bologo đã nắm lấy thoáng chốc ấy để thoát khỏi áp lực của gió.

Bologo lao về phía trước với tất cả sức mạnh của mình. Hắn chỉ có một cơ hội, nếu thất bại trong đòn này thì hắn chắc chắn sẽ bị nguyên lão nghiền bẹp dí.

Chất lỏng vảy rắn được đúc thành một ngọn giáo sắc bén trong tay, Bologo gồng toàn bộ cơ bắp của mình lên như muốn nghiền nát sắt thép.

Derby nhìn Bologo với vẻ chế nhạo. Trận chiến này đã kết thúc, tất cả những hành động hiện giờ của Bologo trông vô cùng lố bịch, nhưng ngay sau đó hắn đã ngừng cười.

Ngọn giáo sắt không chĩa vào nguyên lão mà là Derby, hay chính xác hơn thì là máu của Nhiếp Chính trong tay Derby.

Bologo gầm lên và ném ngọn giáo sắt, lớp vảy cháy trên đó bùng lên, hóa thành một luồng lửa xuyên thủng đêm đen.