Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 462: Tiếng súng vang lên


Đôi mắt của nguyên lão tràn ngập vẻ ngạc nhiên. Ông ta không ngờ dưới sự áp chế kinh khủng như vậy vẫn có người dám chống lại mình, và điều mà nguyên lão càng không thể ngờ tới chính là mục tiêu của Bologo không phải ông ta mà là máu của Nhiếp Chính.

Bologo đã nhìn thấu vỏ bọc hung hăng của nguyên lão, ông ta suy cho cùng chỉ là một quốc vương Bóng Đêm, một Sore Villelis, hay một kẻ hèn nhát sợ chết khác mà thôi.

Cho dù là hỗ trợ tộc Bóng Đêm hay đánh cắp "Lời thề Hừng Đông", thì mọi hành động của nguyên lão tất là để tồn tại, để có được dòng máu của Nhiếp Chính, và nhờ đó trở thành một thành viên cao quý của tộc Bóng Đêm.

Bologo không có nhiều bạn bè. Đối với số ít người này, Bologo rất quan tâm. Đồng thời, Bologo là một người thù rất dai, những người mà hắn ghét hiếm khi có một cái kết yên lành.

Nếu nguyên lão đã muốn sống thì Bologo sẽ chấm dứt khát vọng đó.

Trong cuộc tấn công bất ngờ này, ngọn giáo sắt gần như được đúc từ thủy ngân đỏ. Nhờ 'Aether - Khuếch Đại' thúc đẩy, tốc độ của ngọn giáo sắt đạt đến cực hạn. Nó xé toạc cơn gió mạnh với âm thanh rít gào, bùng lên thành một luồng lửa đủ để nung chảy kim loại.

Ngọn lửa gầm rú lao đến gần Derby, một Kẻ Khát Máu tinh nhuệ vẫn còn sống lao vào đúng lúc này, cố gắng cản bước tiến của luồng lửa lại, nhưng ngay sau đó luồng lửa lại phát nổ, lan rộng thành một cơn mưa lửa bay khắp trời.

Trên cả chuyên nghiệp, Bologo đã lựa chọn tấn công diện rộng để đảm bảo rằng vụ nổ sẽ đủ lớn để tiêu diệt máu của Nhiếp Chính.

Ngọn lửa dài miên man, trông như một bức tường lửa vừa bị sập. Mặc dù Kẻ Khát Máu tinh nhuệ đã dùng thân mình làm lá chắn để chặn một lượng lớn nhưng vẫn có rất nhiều ánh lửa tràn vào như thủy triều, sắp sửa nhấn chìm Derby trong nháy mắt.

Derby ôm chặt máu của Nhiếp Chính vào trong ngực để bảo vệ. Cho dù bị thương nặng, hắn cũng phải đảm bảo an toàn cho nó, bởi đây là con bài duy nhất giúp Derby đảo ngược tình thế.

Derby gào lên, "Ngươi định ngồi xem mãi à!"

Khoảnh khắc tiếp theo cơn cuồng phong lao đến, dội lại và gầm rú xung quanh Derby. Ngọn lửa đang lao tới bị gió hú thổi bạt đi, rồi một cơn cuồng phong khác còn mạnh hơn lướt qua, thổi bay luồng lửa xuống theo hướng khác. Không khí ở đây thoát đi với tốc độ cao, khiến khu vực ấy trở thành môi trường chân không.

Cơn mưa lửa mà Bologo dốc hết sức để tung ra đã bị nguyên lão dễ dàng dập tắt, tuy nhiên nó vẫn chưa kết thúc.

Aether bao quanh Bologo, trước khi hắn chạm đất, máu đã vấy bẩn tầm nhìn của Bologo, sau đó là tiếng ồn ào tràn ngập bên tai.

Giống như hàng ngàn bóng ma đang vây quanh Bologo, phát ra vô vàn tiếng rít the thé, cuối cùng decibel đã vượt ngưỡng, phá hủy thính giác của Bologo.

Thế giới hoàn toàn yên tĩnh.

Trên bề mặt cơ thể Bologo xuất hiện một vết máu nông, vết máu này nhanh chóng mở rộng, lan ra, ăn sâu vào da thịt, vết thương đáng sợ đã lan ra khắp nơi trong nháy mắt. Vô số vết thương xuất hiện khắp ngươi, gần như đã biến Bologo thành một bãi thịt nhão.

Sau khi đập mạnh xuống đất, áp lực gió cực lớn đã đè lên Bologo, siết chặt cơ thể hắn. Một lượng lớn máu tràn ra từ vết thương, trong nháy mắt một vũng máu đã tụ lại dưới thân Bologo.

"Đừng nương tay, hắn cũng giống như ta, là kẻ bất tử."

Giữa ngọn lửa đã tắt, Derby nhìn Bologo với nỗi sợ hãi trong lòng. Nếu không phải đêm nay có nguyên lão phản bội thì hắn thật sự không nghĩ ra phải đối phó Bologo như thế nào.

Bolog là một đối thủ đáng sợ, với thái độ chuyên nghiệp và nghiêm khắc, phong cách làm việc hiệu quả và tàn nhẫn, xảo quyệt và linh hoạt, đi kèm với Năng lượng bí mật cực kỳ thực dụng và một cơ thể bất tử có thể khiến hắn quay lại vô số lần.

Derby ghét những đối thủ như này.

Vào thời xa xưa, dù là thành viên thấp kém nhất của tộc Bóng Đêm thì khi đối mặt với con người vẫn sẽ luôn có cảm giác kiêu ngạo về sự vượt trội.

Đúng vậy, loài người.

Những tộc Bóng Đêm có được cơ thể bất tử đã tách mình ra khỏi loài người, trong thế giới quan của họ, hai bên là hai giống loài hoàn toàn khác nhau, một sẽ chết và một sẽ không chết.

Tộc Bóng Đêm sẽ ngoan cố tuân theo những nghi thức cao quý, lấy mạng kẻ địch theo cách cực kỳ tao nhã. Trận chiến sinh tử đối với họ giống như một trò chơi, họ có thể chết một cách ung dung và đứng dậy một lần nữa, nhưng kẻ địch của họ lại chỉ có thể làm hết sức mình.

Bởi chỉ có một cơ hội.

Bologo giống như một tế bào dị dạng bóp méo tình tiết, bây giờ một kẻ bất tử khác đã xuất hiện, đồng thời còn săn lùng những tộc Bóng Đêm.

Sự cân bằng giữa sự sống và cái chết vì thế bị phá vỡ, dù tộc Bóng Đêm có kiêu hãnh đến đâu cũng sẽ bị Bologo xẻ thịt và ném vào quan tài.

Khi nghe Derby nói xong, nguyên lão tăng sức ép của mình. Một nửa người Bologo đã chìm xuống đất, máu chảy tràn qua các vết nứt.

Đây là... Thủ Lũy Giả?

Bologo thì thầm trong lòng. Giây phút này, hắn không thể làm được bất cứ điều gì. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, Bologo chỉ có thể tuân theo.

"Đưa máu của Nhiếp Chính cho ta."

Sau khi thu dọn chiến trường, nguyên lão tiếp tục yêu cầu Derby thực hiện giao dịch trước đó.

Sự trừng phạt dữ dội của lời thề, cơ thể già nua... có quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực đang tác động đến nguyên lão, mạng sống của ông ta giờ chỉ tính bằng phút, thế nên phải hoàn thành việc Ban máu càng sớm càng tốt, biến mình thành một thành viên của tộc Bóng Đêm.

Derby do dự, nhưng khi nhìn thấy những gì nguyên lão đang làm, và "Lời thề Hừng Đông" trong tay ông ta, đây là hình thức đổi phe trực tiếp và đơn giản nhất.

Không có gì phải do dự, nếu Derby muốn sống sót rời khỏi đây thì sức mạnh của nguyên lão là điều không thể thiếu.

Derby sải bước về phía trước, chuẩn bị cho nghi lễ ban máu.

Đôi mắt của nguyên lão tràn ngập sự say mê. Ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đựng trong tay Derby, nơi mà "sự sống mới" của ông ta đang cuộn trào.

"Máu... Máu..."

Một cơn gió nâng cơ thể nguyên trưởng lão lên, ông ta bay về phía Derby, khi khoảng cách giữa hai người còn vài mét thì đột nhiên một làn sóng Aether khác bỗng xuất hiện, Derby quay người lại, một bóng đen đã trùm lên đầu hắn.

Theo bản năng, Derby khoanh tay lại, cố gắng bảo vệ máu của Nhiếp Chính, trong khi bóng đen lại dùng hết sức vung thanh gươm chết chóc của mình ra.

Mặc dù không chém trúng máu của Nhiếp Chính nhưng lưỡi kiếm vẫn cắt đứt bàn tay của Derby. Máu của Nhiếp Chính đã rơi xuống cùng với bàn tay bị đứt.

Nguyên lão căm hờn nhìn kẻ vừa mới đột nhiên xuất hiện. Rõ ràng ông ta đã loại bỏ tất cả mọi người trên chiến trường, nhưng vào lúc này, lại có thêm một kẻ khác xuất hiện.

Aether dâng trào, đòn tấn công dữ dội giáng xuống.

Amy chỉ kịp khoanh tay để bảo vệ ngực, ngay giây tiếp theo, vô số lưỡi dao gió đã chém vào cơ thể nàng, để lại hàng loạt vết lõm trên cơ thể kim loại. Tiếp đến, cú đánh đã đập bay Amy vào đống đổ nát, áp lực gió lại nổi lên, nghiền đống đổ nát lộn xộn thành một mặt phẳng.

Những mảnh tàn tích nhỏ được nén lại thành một khối, Amy nằm trọn trong khối này. Cánh tay trái của nàng đã cong vẹo xuống, với hồ quang điện lập lòe trên đó không ngừng.

Nếu Amy không phải là một con rối giả kim thì đòn vừa rồi của nguyên lão đã đủ để giết chết Amy.

Amy lộ nụ cười miễn cưỡng. Nàng đã làm được, hoàn thành đòn tấn công bất ngờ, cho dù không tiêu hủy được máu của Nhiếp Chính nhưng vẫn cản trở được nguyên lão.

Bàn tay bị đứt rơi vào giữa đống đổ nát. Derby che vết thương, hốt hoảng tìm kiếm bàn tay bị đứt. Nguyên lão cũng trở nên lo lắng, đang định khuấy động một trận gió lớn, thì đột nhiên một cơn lạnh thấu xương ập xuống trái tim của ông ta.

Đây không phải lạnh lẽo về mặt cảm giác mà là nhiệt độ thấp đến từ nỗi sợ hãi của bản năng. Đột nhiên một giọng nói bình tĩnh vang vọng trên chiến trường. Giọng nói của đối phương không lớn, thậm chí còn hơi trầm, nhưng giọng nói ấy vẫn truyền vào tai mỗi người rất rõ ràng.

"Màn một Lên Đạn, màn ba Phát Súng Vang Lên."

Động tác của nguyên lão dừng lại, cơn gió tan biến theo cách không thể kiểm soát. Khi chân chạm đất một lần nữa, ông ta cố gắng dựa vào quyền trượng để không ngã xuống.

"Ha... Ha..."

Nguyên lão thở hổn hển dữ dội. Luồng không khí quen thuộc trở nên vô cùng sắc bén, mỗi lần hít một hơi, ông ta đều thấy như có con dao sắc bén đang cứa vào phổi, thậm chí ngay cả cổ họng và nội tạng đã rớm máu.

Trên thực tế đúng là như vậy.

Nguyên lão ôm ngực. Có thứ gì đó đang siết chặt tâm nhĩ của ông ta, một thứ gì đó không xác định đang nhanh chóng phình to, rồi bị kéo bởi một lực khác, nó lao điên cuồng qua cơ thể của nguyên lão.

Chui ra từ trong người.

Nguyên lão đã thấy, đó là một viên đạn nhuốm máu, nó chui ra từ trái tim của ông ta, sau đó rời khỏi đó và bay đi.

Điều kỳ lạ hơn nữa là quỹ đạo của viên đạn trông như bị đảo ngược thời gian. Viên đạn quay đầu về phía ông ta, xoay tròn, nhưng nó vẫn đang tiếp tục lùi lại cho đến khi quay trở lại nòng súng.

Ở đầu bên kia của đống đổ nát, sát thủ đã chờ đợi từ lâu bỗng xuất hiện, Church xem trò hề này với vẻ mặt lạnh tanh.

Giống như khuôn mặt bình thường của mình, Church luôn là một người mang lại cảm giác tồn tại rất mong manh, ngay cả trên chiến trường đáng sợ này, sẽ có rất ít người chú ý đến hắn.

Khi viên đạn quay trở lại nòng súng, khẩu súng hỏa mai trong tay Church cũng trông như bị đảo ngược thời gian. Phần đá lửa được kẹp vào vị trí ban đầu, khói thuốc súng tràn lan tụ lại, chui vào họng súng đen như mực.

Ngay sau đó Church kiệt sức, như thể vừa trải qua một trận chiến khốc liệt. Ánh sáng của Aether trên bề mặt cơ thể cũng mờ đi, phát bắn này gần như làm cạn kiệt toàn bộ Aether của hắn.

Nguyên lão ngây cả người nhìn khẩu súng trong tay Church. Dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí giả kim này nhưng nó đem lại cho ông ta một cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Nhiều năm trước, trưởng lão đã nhìn thấy một vũ khí giả kim tương tự như vậy, và mơ hồ nhớ rằng đó là một vũ khí giả kim tên là "Khẩu Súng Vận Mệnh". Khi đã nhắm vào kẻ địch và bóp cò thì như vận mệnh đã định trước, cho dù kẻ địch có chống cự thế nào, viên đạn cuối cùng vẫn sẽ trúng đích.

Khác với Khẩu Súng Vận Mệnh, nguyên lão đã bị súng của Chekhov bắn từ lâu trước khi bóp cò, và giờ Church đến chỉ để lấy lại viên đạn và hoàn thành vòng quay của số mệnh.

"Còn thiếu chút nữa..."

Nguyên lão lẩm bẩm, máu chảy ra từ vết đạn trên ngực để lộ trái tim sáng ngời của ông ta.

Trái tim của nguyên lão đã Aether hóa từ nhiều năm về trước.

Nhưng ngay cả như vậy…

Tầm nhìn của nguyên lão bắt đầu mờ đi. Ông ta ưỡn người, nôn ra nhiều máu hơn, thậm chí còn làm rơi chiếc mặt nạ vàng xuống vũng máu.

Khi nhịp thở dịu xuống thì ông ta nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ xấu xí và kinh tởm trong vũng máu.

Trong khoảnh khắc ấy, nguyên lão kinh hãi như vừa nhìn thấy ác quỷ.

Sau đó, nguyên lão nhận ra con quỷ trong máu đó chính là mình.