Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 464: Kết thúc


Nguyên lão thua.

Từ khi ông ta sợ hãi cái chết và tìm đến sức mạnh của tộc Bóng Đêm... không, còn xa hơn thế, một trăm năm trước, trên chiến trường với tộc Bóng Đêm, khi gặp quốc vương Bóng Đêm lần đầu tiên, ông ta đã thua.

Thật là kỳ quái a.

Sau khi trải qua những tháng năm dài đằng đẵng này, rất nhiều ký ức trong đầu nguyên lão đã ngả màu vàng úa, mờ đi. Từ lâu ông ta đã quên mất những thứ vô cùng quan trọng đối với mình.

Khuôn mặt của những người đồng đội, giọng nói của người yêu, làn gió nhẹ từ cao nguyên Nguồn Gió, thậm chí là cả mùi rượu ngon... Những điều vô cùng quen thuộc đối với ông ta lúc này lại xa lạ biết bao.

Mọi thứ đều trở nên mờ ảo, ngoại trừ vụ cá cược với quốc vương Bóng Đêm lại cực kỳ rõ ràng, không bị năm tháng xâm lấn và vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu.

Vụ cá cược hàng thế kỷ cuối cùng đã mở ra một kết thúc như vậy.

Nguyên lão cười khàn khàn, nhìn lại quá khứ, nguyên lão cảm thấy như thể mình đang nhìn vào cuộc sống của một người khác.

Dòng máu của Nhiếp Chính đã bị vấy bẩn, "Lời thề Hừng Đông" chỉ là một bản sao của cuốn sách In Dập, còn về mình... Bây giờ Vaughn đã đến chiến trường, nguyên lão không hề có cơ hội đánh bại Vaughn.

Thể xác già nua suy sụp, sự trừng phạt của lời thề xâm chiếm thân thể, cho dù nguyên lão có dùng chút sức lực còn lại để phát động một đòn tấn công dữ dội thì vẫn không hề có cơ hội chiến thắng Vaughn, thậm chí ông ta còn không nghĩ mình có thể gây tổn thương cho Vaughn.

Nghe nói Vaughn đã sở hữu sức mạnh "phong cấp" từ sớm và đặt chân lên thứ hạng vinh quang đó.

Bao nhiêu năm nay, Vaughn cứ quanh quẩn trước cánh cổng thiêng liêng kia mà không chịu bước vào. Không ai biết Vaughn đang nghĩ gì, điều duy nhất có thể biết là, ẩn sau tính cách tùy ý và nụ cười điềm tĩnh của Vaughn, hắn ngày càng trở nên bí ẩn, ngay cả Viện Nguyên Lão cũng khó mà đoán được suy nghĩ của hắn.

Có một khoảng cách về thời đại không thể vượt qua giữa nguyên lão và Vaughn.

Ma trận giả kim trên người Vaughn là ma trận giả kim mạnh mẽ và cao cấp nhất của gia tộc Krex ở thời hiện đại trừ Palmer, còn ma trận giả kim trên người nguyên lại là đồ cổ từ hàng trăm năm trước.

Cho dù hai người đều là Thủ Lũy Giả, nhưng sự lạc hậu và tối tân ma trận giả kim cũng sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến thực lực của cả hai.

Trong thế giới siêu phàm, đôi khi càng cổ cũng đồng nghĩa với việc càng yếu. Những Người thăng hoa ngày nay đã sử dụng sắt thép và thuốc súng tiên tiến, còn đám kẻ bất tử cổ xưa vẫn cầm thanh kiếm nghi lễ hào nhoáng trong tay.

"Nếu Ralph trăm năm trước nhìn thấy Ralph hôm nay thì nhất định sẽ rất thất vọng."

Ralph lẩm bẩm một mình.

Đột nhiên, Ralph bật cười, từ từ nắm chặt tay lại.

Rõ ràng là đang ở bước đường cùng, nhưng Ralph lại đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khó tả, như thể mọi gông cùm trên người đều biến mất.

Đúng thế, một Ralph như vậy đã không có gì để mất.

Không có gì phải lo lắng, không có gì để mất đi.

Ralph đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thế giới này, tách biệt thời đại không thuộc về mình này, giống như một bóng ma lẽ ra đã chết từ lâu nhưng lại chưa chết được.

Với đôi mắt tràn ngập ánh sáng của Aether, Ralph gầm lên, gồng hết sức lực, nồng độ Aether đạt đến đỉnh điểm trong tích tắc rồi hiện thực hóa trên không trung, gió cuồng bạo cuốn theo sấm sét, gọi đến những cơn giông dày đặc.

Áp lực gió khủng khiếp bao trùm toàn bộ khu, đống đổ nát mấp mô bị ép xuống ngay lập tức, không khí nhanh chóng bị rút đi, mọi sinh vật đều bị mắc kẹt trong một môi trường chân không ngột ngạt.

Ralph cảm nhận được sức mạnh tuôn trào trong người, đột nhiên ông ta thấy mình trẻ lại. Mặc dù khoảnh khắc ấy vô cùng ngắn ngủi nhưng ông ta vẫn muốn tận hưởng sự tự do ngắn ngủi này.

Cơn gió gào thét cắt xuyên qua tất cả các vật chất có thể chạm vào, chia chúng thành bụi vụn và cuốn theo chiều gió.

Derby nửa quỳ trên mặt đất. Khi áp lực dần dần tăng lên, hắn cũng bị ép chặt xuống đất, những lưỡi dao gió hỗn loạn quét qua cơ thể của hắn, cắt ra vô số vết thương gớm ghiếc.

Ralph phát điên, sau khi nhận ra rằng không có hy vọng bất tử, ông ta làm ra hành động điên rồ cuối cùng, đó là tấn công mọi người một cách bừa bãi.

Lần này Ralph dùng hết sức.

"Ta vốn định giải quyết vấn đề này một cách danh dự hơn, bởi dù sao ngài cũng là một trong những nguyên lão."

Mặc dù gió rất lớn nhưng giọng nói của Vaughn vẫn truyền vào tai Ralph một cách rõ ràng. Ngay sau đó ông ta thấy một ánh kiếm sáng ngời lao đến như tia sét.

Bất kể là gió to hay sóng lớn, dưới lưỡi kiếm chết chóc này, tất cả đều sẽ bị cắt rời.

Ralph không thể nhìn rõ quỹ đạo công kích, thậm chí không thể phát hiện hình bóng của Vaughn. Khi cảm nhận được cơn đau dữ dội ở ngực thì lưỡi kiếm nhuốm máu đã xuyên qua cơ thể Ralph.

Sau đó bão lập tức tan, kèm với đám mây đen che kín bầu trời, để lộ những vì sao sáng chói ló dạng.

"Đẹp biết bao..."

Ralph ngẩng đầu lên. Ông ta chợt nhận ra đã lâu rồi mình không ngước nhìn những vì sao.

Thế giới tươi đẹp này luôn khiến con người ta không thể nào quên.

Vaughn rút lưỡi kiếm ra, miếng kim loại băng giá được bao phủ bởi Aether cuồng nộ, lưỡi kiếm gió lan ra từ vết thương, chém nát xung quanh.

Đôi mắt của Ralph dần trở nên trống rỗng, ngay cả nội tạng đã được Aether hóa cũng đã vỡ nát và bị hủy diệt bởi đòn đánh này.

Vaughn đã để cho Ralph chết toàn thây, đây là lòng nhân từ cuối cùng của hắn dành cho Ralph.

Sau cái chết của Ralph, cuộc tranh chấp tối nay đã đến hồi kết.

Vaughn nhìn chằm chằm vào xác của Ralph một lúc lâu, sau đó lau sạch vết máu trên lưỡi kiếm và khẽ thở dài.

Không ai dám quấy rầy Vaughn trong trạng thái bi thương, mọi người đều im lặng. Trong sự im lặng tuyệt đối, đôi mắt của Derby chất chứa muôn ngàn nỗi kinh hoàng.

Sức mạnh của Vaughn vượt xa trí tưởng tượng của Derby. Derby biết rất rõ Ralph không phải là đối thủ của Vaughn, nhưng hắn lại không thể ngờ rằng Ralph sẽ bị giết chỉ sau một đòn.

Derby bắt đầu nghi ngờ thông tin trong đầu mình, Vaughn có thực sự chỉ là một Thủ Lũy Giả thôi sao?

Càng hưởng được nhiều lợi từ sự bất tử, Derby càng sợ chết. Hắn lặng lẽ đứng dậy, chiếc áo choàng đen bắt đầu lay động, che phủ cơ thể hắn từng chút một.

Màu đen nhánh đung đưa trên áo choàng, dần dần bao phủ khắp người Derby. Đúng vào lúc hắn sắp hợp nhất với bóng tối, một cây búa nặng nề giáng xuống đầu Derby, khiến đầu của hắn xẹp đi mất một phần.

Vũ khí cùn mang đến nỗi đau khó có thể chịu đựng được, cũng như sự choáng váng về ý thức, Derby bị nện đến mức loạng choạng, thậm chí cả quá trình hòa vào bóng tối với Áo Choàng cũng bị gián đoạn.

"Tên khốn này!"

Derby mắng chửi, giơ bàn tay nhuốm máu lên. Máu ở đó đột nhiên sôi trào, một ngọn lửa bùng lên, bắn ra từ lòng bàn tay của hắn.

Ngọn lửa sáng ngời không ngăn nổi bước tiến của đối phương, một bóng đen mờ ảo lao ra từ trong ngọn lửa, Bologo lại vung búa, nện gãy cánh tay còn lại của Derby.

Súng Gió gầm rú đẩy thanh kiếm bạc, đâm chính xác vào đùi của Derby và găm nó xuống mặt đất bên dưới.

Đôi mắt của Derby đỏ hoe, cố gắng chống trả, sau đó Palmer bắn thêm vài phát Súng Gió, nhưng mấy đòn tấn công sau đó đều không đánh trúng Derby, lưỡi kiếm chết chóc chỉ găm vào bốn phía xung quanh hắn.

Palmer bướng bỉnh giơ tay lên, một thanh kiếm bạc lơ lửng bên cạnh hắn. Lưỡi kiếm và cánh tay của Palmer run rẩy liên tục cho đến khi Palmer không thể chịu được nữa và gục xuống.

Bologo bước tới, đá thẳng vào ngực Derby. Derby ngã về phía sau một cách mất kiểm soát, thanh kiếm bạc đâm xuyên qua đùi của hắn, sau đó rút ra, cắt liên tục vào người khiến tiếng hét vang lên không ngớt.

Derby không thể đứng dậy được nữa, đồ bạc đã đốt cháy máu thịt của hắn, mang đến nỗi đau không thể tả nổi, thậm chí còn khiến Derby rơi nước mắt.

Bologo không hề nhân từ như Vaughn.

Hắn cưỡi trên người Derby bê bết máu, vung cây búa bằng một tay, liên tiếp nện vào người Derby.

Lúc đầu, Derby còn có thể dựa vào Máu Sôi để đánh trả Bologo. Nhưng sau một khoảng dừng ngắn, Bologo lại tiếp tục nện xuống như một cỗ máy lạnh lùng.

Trên đầu búa có một lớp mạ bạc. Mỗi lần nâng lên hạ xuống, nó lại đập gãy một khúc xương, nện lõm cơ thể, mỗi khi chạm vào người Derby, nó lại phát ra một làn khói như đang là quần áo.

Bologo đập mọi thứ thành một mớ hỗn độn đẫm máu cho đến khi Derby thậm chí còn không kịp kêu lên và ngã xuống đất như chết, bất động.

Chưa chịu từ bỏ, Bologo lại vung thêm vài nhát búa vào đầu Derby, để đảm bảo rằng hắn sẽ không thể sống lại vào lúc này, hoặc là đã chết hoàn toàn. Sau đó Bologo mới ném cây búa sang một bên, lăn xuống khỏi người Derby, nằm trên đống đổ nát, nhìn bầu trời đầy sao sáng ngời.

Bologo mệt mỏi đến mức như thể nếu nhắm mắt lại, hắn sẽ chết và bắt đầu lần hồi sinh tiếp theo.

Khi nghiêng đầu, Bologo nhìn thấy Worthylin đang cẩn thận ôm Palmer. Hai người thân mật đến mức trông giống như Đức Mẹ ôm lấy con trong bức tranh sơn dầu. Còn Amy đang cố bò ra khỏi đống đổ nát, cơ thể nàng đầy vết lõm và vết trầy xước, thậm chí ánh sáng của một bên mắt còn bị mờ đi như một chiếc máy hỏng.

Sau đó, Bologo nhìn thấy Vaughn đi về phía mình...

"Ta đoán Palmer đang nghĩ, đây là một kỳ nghỉ... hay làm thêm giờ..."

Bologo suy đoán về những gì Palmer có thể đang nghĩ. Khi câu hỏi này lóe lên trong đầu, Bologo chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Đống đổ nát ồn ào chìm vào tĩnh lặng.