Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 465: Sắp xếp sau này


Say rượu.

Bologo thích cụm từ này, nó có thể khiến người khác hình dung trạng thái lúc này của hắn sau khi khởi tử hoàn sinh một cách cực kỳ chuẩn xác và hài hước.

Tựa như nghĩa đen của cụm từ, ngươi sống mơ mơ màng trong quán bar, bất tỉnh ở một góc đường nào đó; tỉnh giấc và than phiền về thân thể đau đớn với bộ óc quay mòng mòng, tiện thể ngươi thắc mắc: mình hiện tại đang ở nơi quái nào vậy.

Bologo nghi hoặc đánh giá xung quanh, hắn đang ở một nơi khá là âm u, bên tai có tiếng gió thổi vù vù, nhưng thân thể lại không cảm giác được cơn gió nào cả, dường như hắn cùng trận cuồng phong đó chỉ cách nhau có một bức tường.

Trên người hắn mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, dưới thân là một lớp chăn lông; có vẻ như là có người sợ hắn bị đông lạnh nên cố ý chuẩn bị cho hắn.

Bologo lắc lắc đầu, một kẻ bất tử như hắn không có yếu ớt như vậy; sau đó hắn lại nghĩ, có thể đối phương vì biểu đạt sự coi trọng với chính mình nên mới chuẩn bị những thứ dư thừa này.

Dù gì, hắn cũng coi như là đã chiến đấu hết mình vì nhà Krex; nếu trong lúc đợi hắn phục sinh, họ lại lẳng hắn vào một góc thì quá ư là….uhm, hình như cũng không sao, mà hình như cũng có sao thì phải…

Cảm thấy cuống họng hơi ngứa ngáy, bolero khặc khặc 2 tiếng, phun cục máu ra, liền cảm thấy ngực dễ chịu hơn hẳn.

Quỷ tha ma bắt.

Bologo chợt nhớ lại tình huống trước khi chết của mình, chẳng ai ngờ tới việc chỉ mỗi đi du lịch thôi cũng sẽ gặp được mấy chuyện như thế này; hắn bắt đầu nghi ngờ mình bị Palmer ám, biết thế không đi cùng với tên đó.

Dùng sức duỗi người một chút, bolero chậm rãi đứng dậy; trước mắt hắn là từng hàng giá sách hình xoắn ốc chạy dài không có điểm cuối, dưới chân là từng đống tài phú trân tàng phủ kín khắp mặt đất.

Ánh vàng lấp lánh từ mớ tài phú nhiều tới mức Bologo cũng cảm thấy mình có vẻ cao quý hơn một chút. Nếu trong lúc hồi sinh, hắn lăn lộn rớt xuống dưới giường, chắc hẳn Bologo sẽ thức tỉnh trên một đống vàng.

Việc này nghe không tệ lắm, hiểm ai có được cơ hội như hắn.

"Sao ta lại ở chỗ này?"

Bologo nhận ra nơi này, đây là Hầm Gió, nồng độ Aether trong không khí cao tới mức khiến bolero cảm thấy mình cực kỳ mạnh mẽ.

Quan hệ giữa người thăng hoa với Aether giống như quan hệ giữa cá với nước vậy; Aether càng đầy tràn trong môi trường, họ càng thấy yên tâm, tựa như trong bụng mẹ.

Rất nhanh, Bologo cơ bản đoán được tại sao mình lại ở nơi này, môi trường với nồng độ Aether cao hỗ trợ rất nhiều cho quá trình phục sinh của hắn, chắc Vaughn đoán được điều này, cho nên đã sắp xếp cho hắn ở nơi trọng yếu này.

Bologo đưa mắt nhìn địa phương thần bí này một lần nữa, đừng nhìn nơi này một bộ cũ kỹ yên tĩnh, ở nơi miền ảo mênh mông này, an nghỉ rất nhiều lão già, lão não cũng đều có thực lực của một Thủ Lũy Giả.

Thủ Lũy Giả...

Trong cuộc chiến với Raphl, Bologo hoàn toàn bị đối thủ áp đảo, mọi hành động của hắn đều dựa phải vào lực lượng của cơ thể bất tử này để tự xoay xở.

Loại tình huống này cũng không xa lạ gì, trong trận chiến cùng hiệp sĩ bạc, Bologo đã được thể nghiệm một hồi; vốn hắn cho rằng, sau khi tấn cấp lên Nguyện Cầu Giả, chuyện này sẽ tốt hơn một chút, nhưng ai ngờ.

Bologo thắt lại dây eo áo ngủ, cảm giác sợi vải trên da thật thoải mái, chắc hẳn không phải thứ đồ rẻ tiền.

Lúc này Bologo lại có chút vui vẻ, phải biết rằng mấy lần tỉnh lại trước, hắn đều nằm trong bệnh viện nhàm chán kia, mặc bộ đồng phục bệnh nhân phong phanh; lần này tỉnh lại, rốt cục đã khác biệt.

"Cũng không biết bên ngoài hiện đang thế nào."

Bologo vừa nói vừa đi ra khỏi Hầm Gió. Để ngăn cản bước tiến của Derby, hắn đã "phải" phá hủy gần hết các kiến trúc xung quanh nơi này. Nói không chừng, vừa đi ra ngoài, hắn liền có thể chứng kiến kiệt tác của bản thân; hi vọng ông chú Vaughn không bắt đền, mọi thứ hắn làm đều vì nhà Krex cơ mà.

y, đợi đã….

Việc bị tập kích bởi tộc Bóng Đêm hoàn toàn là một cái bẫy của Vaughn, cái bẫy này hoàn mỹ tới mức ngay cả nhà Kress cũng bị đánh lừa, bao gồm cả con trai của Vaughn, Palmer Krex.

Nói cách khác, vô luận là việc Ralph làm phản, hay Derby tập kích, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của Vaughn, như vậy việc hắn nhảy vào tham chiến, có được coi là đang phá bĩnh không?

Tỉ như tại trong dự định của Vaughn, phần kiến trúc này hoàn toàn sẽ không bị ảnh hưởng...

Bologo đang nghĩ, liệu Cục Trật Tự có đồng ý trả tiền bồi thường cho thiệt hại mà hắn gây ra không; ngoài ra còn có một vấn đề là: khi phá hủy tòa lâu đài này, hắn thực sự cảm thấy rất rất là thoải mái.

Ra khỏi Hầm Gió, phế tích trong dự tính của Bologo không tồn tại; hành lang, thảm đỏ, cửa sổ rộng mở, hoa trong bình theo gió lắc lư…. mọi thứ đều rất bình thường. Việc Bologo không kiêng dè phá huỷ mọi thứ phảng phất chỉ là một giấc mộng; mộng tỉnh, tất cả đều như trước, không tổn hại gì, thậm chí cả một vết máu cũng không có.

"A, ngài đã tỉnh rồi."

Thanh âm lạ lẫm vang lên, chỉ thấy một vị người hầu đang đứng ở cách đó không xa, anh ta dường như đã đứng đợi bolero suốt thời gian qua.

"Xin...xin chào."

Bologo ý thức được, hắn còn đánh giá thấp sức mạnh của nhà Krex, và chắc hẳn thắc mắc trong lòng hắn sẽ được giải đáp sớm thôi.

"Gia chủ đang chờ ngài."

Người hầu vừa nói vừa nghiêng người sang, làm động tác mời, dẫn đường cho Bologo đi.

Bologo gật gật đầu. Khi đi qua cửa sổ, hắn nhìn ra ngoài, đường bờ biển sau khi được dọn dẹp vẫn lấm tấm nhiều mảng đỏ tươi với hàng tá xác chết chất đống chờ xử lý.

Đây không phải là cơn ác mộng, mà là việc chân thật đã phát sinh. Cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nhìn vào cứ điểm Morrowind khổng lồ này, Bologo đột nhiên hỏi , "Là sức mạnh của miền ảo phải không?"

Trong miền ảo, việc kiến trúc thay đổi cũng không phải là chuyện hiếm gặp, điều này Bologo đã sớm được trải nghiệm trong Phòng Khai Hoang. Công trình kiến trúc bí ẩn đó giống như có sức sống thực sự, tự mình thay đổi hình dạng và tăng trưởng một cách man dại trong miền ảo.

Người hầu mỉm cười gật đầu, không giải thích thêm.

Dưới sự chỉ dẫn của hắn, Bologo gặp được rất nhiều thủ vệ cùng nhân viên, cứ điểm Morrowind yên tĩnh thường ngày bỗng trở nên đông đúc hơn.

Trên đường cũng có người nhìn chằm chằm Bologo, đưa tay chỉ chỏ vào tên đàn ông mặc đồ ngủ này.

"Đến rồi, gia chủ đang chờ ngài ở bên trong."

Người hầu dừng lại trước một cánh cửa lớn, chính là của văn phòng Vaughn; sau cửa an tĩnh đến không ngờ, không hề có một chút âm thanh nào truyền ra.

Sau khi cám ơn, Bologo đẩy cửa; đập vào mắt y là một căn phòng với đầy quang mang chói mắt đến từ cánh cửa sổ sát đất to đùng; khoảng vài giây đầu, Bologo đều thấy không rõ hình dáng của Vaughn, chỉ sau khi mắt đã quen với ánh sáng thì hắn mới nhìn thấy bóng người đang bận rộn trước bàn làm việc.

Vaughn dường như rất bận rộn, kiểu dáng thư thái thường ngày đã không còn, thay vào đó là một khuôn mặt rất nghiêm túc, trên sống mũi mang lấy một bộ kính mắt màu nâu, tra đọc lấy rất nhiều văn kiện.

Nhìn thấy Bologo, Vaughn tháo kính và ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

Sự im lặng giữa hai người kéo dài một vài giây, sau đó được Vaughn phá vỡ.

"Ngươi hẳn là có rất nhiều vấn đề muốn hỏi a?"

Bologo gật gật đầu, nhưng hắn vẫn tiếp tục giữ im lặng, không có ý mở lời.

Sự yên tĩnh và do dự kéo dài một chút, Vaughn nhìn Bologo với ánh mắt hoang mang. Gác chéo chân lên, lúc này Bologo mới nhận ra mình không có đi giày, suốt đoạn đường đến đây hắn chỉ đi chân trần, khó trách những người kia nhìn hắn với ánh mắt là lạ.

"Chờ một chút, " Bologo bối rối nhéo nhéo huyệt thái dương, "có nhiều vấn đề muốn hỏi quá, ta không biết nên bắt đầu từ đâu"

Bologo trước tiên hỏi thăm bạn bè của mình của, "Những người khác thế nào?"

"Palmer cùng Worthylin đang tiếp thụ trị liệu. Tình trạng của Worthylin thì đỡ hơn một chút, nhưng Palmer hiện vẫn còn đang hôn mê" Vaughn trả lời, "Church ổn, ngoài việc bị tiêu hao quá mức; Amy thì..."

Vaughn dừng lại một chút, đối với con rối luyện kim loại tồn tại kì lạ này, hắn cũng rất cảm thấy khá là ngạc nhiên. "Ừm... Cô nàng đang tự sửa chữa chính mình."

"Tự sửa chữa?"

"Ừ, cô ta mượn vài nhà giả kim thuật sư từ ta, dạy bọn họ làm sao sửa chữa chính mình. Cô gái đấy khá tài giỏi đấy, hầu hết mọi việc đều do tự tay nàng hoàn thành, các nhà giả kim thuật sư khác chỉ nghe và làm theo hướng dẫn của cô ấy thôi."

Biết mọi người đều không sao, Bologo thở phào nhẹ nhõm; sau đó Bologo chú ý tới cuốn lịch để bàn của Vaughn, hắn lật xem cuốn lịch, căn cứ vòng đỏ phía trên, hắn đã hôn mê chừng một ngày.

Khoảng thời gian phục sinh coi như vẫn nằm trong tính toán của Bologo, dù sao hắn cũng đã chết nhiều lần trong một thời gian ngắn, cơ hồ dùng hết sạch tất cả Aether của bản thân.

Bologo nói, "có vẻ như ngài đã sẵn sàng giải thích cho mọi thứ."

Vaughn vẫn cười với nụ cười thân thiện.

"Đương nhiên."