Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 467: Thời đại đã được định trước


Quan chấp hành.

Ít ai biết rằng trong gia tộc Kress, gia chủ còn có một cái tên như vậy.

Vaughn cười nhẹ, "Các nguyên lão và quan chấp hành chế ước lẫn nhau; nếu ta muốn thực thi một số hành động quan trọng, cần có sự đồng ý của các nguyên lão; tương tự, các nguyên lão muốn làm gì thì cũng cần chính bản thân ta đứng ra làm.

Bologo thấp giọng nói, " Ralph không thể giết chết Palmer, ông ta bị ràng buộc bởi lời thề."

"Trên thực tế, thề nguyện có thể bị vi phạm; nhưng khi lão ta hoàn toàn làm trái ngược nó, lời thề nghiêm khắc sẽ làm tăng tốc độ chết của hắn...Mà ngươi thấy đấy, Ralph cực kỳ sợ chết."

Bologo nhìn chằm chằm Vaughn, hắn đột nhiên cảm thấy rùng mình; bộ dạng ‘mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay’ này của Vaughn thật sự làm cho người khác bất an.

"Ta luôn cảm thấy, ngài đã chuẩn bị cho cuộc chiến với tộc Bóng Đêm từ lâu lắm rồi."

"Không còn cách nào khác, mỗi một đời quan chấp hành đều được giáo dục như vậy" Vaughn thản nhiên thừa nhận, "Tộc Bóng Đêm bất tử, nhưng nhân loại lại chết đi. Cùng với sự thay đổi từ thế hệ này qua thế hệ khác, tam sao thất bản là điều không thể tránh khỏi."

"Trên thực tế ta luôn cảm thấy, chiến tranh Bình Minh không được coi là kết thúc thực sự trừ khi thành viên cuối cùng của tộc Bóng Đêm chết đi...Ta luôn sẵn sàng chiến đấu và chuẩn bị cho điều đó."

Vaughn nhẹ nhàng nói ra những lời đáng sợ đó.

"Xin lỗi, tuổi thọ của loài người quá ngắn ngủi, chúng ta chỉ có thể đạt được mục đích bằng một số cách cực đoan."

Bologo hít sâu, đến lúc này, y mới cảm thấy mình hiểu Vaughn một chút.

Người có thể lên làm gia chủ nhà Krex đều không phải là loại người đơn giản gì. Tựa như Sore, nếu bị vẻ ngoài của hắn lừa dối, đó mới là thực sự chết người.

Một phần tài liệu trượt đến trước mắt Bologo, Vaughn ra hiệu hắn lật ra, "Ngươi cũng nên nhìn xem cái này; chắc chắn, sau này, xung đột giữa chúng ta với tộc Bóng Đêm sẽ nhiều hơn."

Bologo lật ra văn kiện, bên trong là rất nhiều thông tin về tộc Bóng Đêm; nội dung cực kỳ đầy đủ, chính xác, hơn hẳn lời nói trong lúc say xỉn của Sore nhiều.

"Hiện tại, lũ Bóng Đêm này đang được lãnh đạo bởi một vị nhiếp chính vương; căn cứ phỏng đoán, vị nhiếp chính vương này có thể là tầng lớp hoàn toàn thuần chủng."

Bologo xem tiếp phần dưới thì thấy nói về nghi thức ban máu của tộc Bóng Đêm.

Nghi thức này cũng không đơn giản như tưởng tượng; tộc Bóng Đêm cần phải đưa máu của chúng vào mục tiêu, sau đó kích hoạt khế ước nằm sẵn trong máu, cùng ma quỷ đạt thành huyết khế, mới có thể trở thành tộc Bóng Đêm.

Dưới sự cản trở của Bologo và những người khác, Ralph và Derby không có nổi cơ hội thực hiện nghi thức, chứ đừng nói tới việc kêu gọi ma quỷ.

Điều này khiến Bologo nhớ tới Palmer, hắn có vẻ cực kỳ có duyên với mấy chuyện liên quan tới nghi thức nghi thiếc như này.

Bologo hỏi, "Ta đoán, nếu như bọn ta không có ở đây, ngài sẽ động thủ ngay giữa nghi thức ban máu, đúng không?"

Nghe điều này, Vaughn cười híp mắt, hắn lấy ra ba cây bút, xếp chúng gần nhau.

"Nếu như canh đúng góc, khẩu súng của Chekhov có thể bắn xuyên hai người một lúc."

Bologo cảm thấy Vaughn cực kỳ giống một con cáo xảo quyệt, cũng may con cáo này là đồng minh của bọn hắn.

"Ngài có chắc Palmer là con của ngài không?" Bologo đột nhiên hỏi, "Trông hắn cực kỳ ngu xuẩn, mà ngài... quá xảo trá."

Vaughn cười ha ha, "Mấy chuyện này từ từ là sẽ học được thôi; ta cũng không nghĩ tới, sau khi trở thành quan chấp hành, ta sẽ biến thành dạng này."

Sau khi hiểu tình hình, Borogo hỏi tiếp, "Có còn tên tộc Bóng Đêm nào sống sót không?"

"Có không ít kẻ sống. Bọn chúng nghĩ rằng cứ điểm Morrowind đã cực kỳ yếu ớt, nhưng đấy đều là thứ mà ta cố tình muốn chúng thấy. Ngươi nên nhìn xem vẻ mặt của bọn chúng khi nhìn thấy hàng đoàn Người thăng hoa xuất hiện."

"Không, ta đang hỏi về những tên mà ta đã đối phó. Có sống sót không?"

Bologo không quan tâm đến tuyến đầu của trận chiến, vì hắn ta không liên quan đến nó. Y quan tâm hơn về việc mình có bất kỳ chiến lợi phẩm nào hay không.

"Oh...để ta kiểm tra."

Vaughn lật ra văn kiện, kiểm tra một chút, "Từ thông tin tình báo mà ta có, Hatch đã chết."

"Huyết thống giai vị của Hatch cũng không cao, sau khi bị ngươi phân thây đốt xác, đặc tính bất tử của hắn đã bị tiêu hao hết; ngược lại, Zephyrin còn sống, mặc dù cũng bị ngươi xử lý giống Hatch, nhưng ta đã kịp đem ả đục ra từ trong quan tài sắt."

Vaughn nhíu mày, nhớ tới cảnh đó, hắn cũng muốn ói; một nhóm Người thăng hoa nghĩ hết biện pháp đục mở sắt đá, lôi từng miếng từng miếng máu thịt đã cháy khét ra. Nếu như không phải có giám định của bác sĩ, rằng Zephyrin còn có chút phản ứng Aether, bọn hắn đều chắc chắc cỗ thân thể dị dạng, vặn vẹo kia đã chết.

"Derby cũng còn sống, hắn dù sao cũng là Phụ Quyền Giả, không có dễ dàng bị giết như vậy."

Vaughn bổ sung, "Hiện tại bọn hắn đã bị áp giải vào Tổ Quạ, do đội Còi Sắt thẩm vấn."

Borogo không nghe phần sau của câu truyện, hắn cúi đầu vặn một chút cổ tay; có thể thấy rằng, thật sự không dễ để giết những kẻ bất tử thuộc tộc Bóng Đêm này, nhưng nếu muốn làm cho chúng trở nên vô dụng thì không phải là một việc khó khăn.

Sau đó, Borogo im lặng một lúc; hắn ta vẫn còn một vài câu hỏi chưa có lời giải, nhưng hắn cảm thấy mình không đủ khả năng moi được câu trả lời ra từ Vaughn, liền dứt khoát im lặng, tự mình tìm lời giải cho những câu hỏi này.

Vaughn nói, "Trông ngươi có vẻ hoang mang."

"Ta đang nghĩ về một số việc."

Trong đầu Bologo không ngừng lóe lên bộ dáng của Ralph: tham lam, sợ hãi, hèn yếu; như một con chó hoang, quỳ trên mặt đất, liếm láp lấy máu tươi...

"Ngài cũng biết, ta là một người đi vay, mang trên mình lời nguyền bất tử, " Bologo nói, "Tương đối xui xẻo là, ta không có trí nhớ của thời điểm ta đi vay, nói cách khác, ta không biết bởi vì lý do gì mà mình đã khởi đầu cuộc giao dịch, và đã giao dịch cùng thứ gì."

"Nhưng... rõ ràng, chỉ có những kẻ sợ chết mới khao khát được ban tặng sự bất tử."

Nhắc đến chuyện này, có chút khinh thường lóe lên trong đáy mắt của Bologo.

Vaughn dẫn dắt Borogo nói tiếp, "Vậy nên?"
"Ta sợ ngày mình biết được chân tướng của sự việc," Borogo trả lời.
Bologo cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói không mang bất kỳ cảm xúc nào, "Ta sợ rằng ta thật sự vì sợ chết mà khao khát sự bất tử."

"Biến thành loại người mình ghét nhất, phải không?" Vaughn nhẹ cười, "Kẻ tàn bạo, man rợ đẫm máu, thực ra ban đầu cũng chỉ là một... kẻ nhát gan."

"Ai biết được? Con người là giống loài dễ thay đổi."

Bologo bỗng nở nụ cười, bắt đầu nói chuyện về quá khứ xa xôi hơn với Vaughn, "Ban đầu, ta tham gia quân ngũ chỉ vì kiếm ít tiền."

"Khi đó ta ngây ngô vô cùng, về sau bắt đầu trải qua nhiều chuyện, ta thay đổi...cũng có thể nói là, ta trưởng thành."

Bologo cảm thán, "Thỏa thuận với quỷ, cũng coi là một phần trong sự trưởng thành của ta."

"Ta cảm thấy ngươi chỉ đang cảm thán vận mệnh vô thường, chứ không phải thật sự bối rối."

Vaughn chú ý tới, Bologo giống như đang kiếm một người để tâm sự, chứ không phải để xin lời khuyên.

"Vì ta đã hiểu rõ những điều này, hiểu từ rất lâu rồi", Burgo bất chợt tổng kết về cuộc đời của mình.

"Bất luận ta đã trải qua những gì trong quá khứ, và hiện tại ta là một đứa như thế nào; thì có một điều chắc chắn, rằng, tương lai của ta sẽ do chính ta quyết định, thế là đủ."

"Nghe cũng không tệ lắm."

"Đúng không."

Bologo đứng lên, "Nếu như quá-khứ-ta thật sự là một thằng hèn nhát, vậy cũng chả sao; chí ít, hiện-tại-ta đã là một kẻ dũng cảm."

Vaughn nhẹ nhàng vỗ tay.

"Quý ngài Lazarus; đây là một thời đại hoàn mỹ, một thời đại đã được định trước số mệnh."

Giọng nói của Vaughn bỗng trầm nặng lên; ánh nắng lan tỏa từ cửa sổ lớn phía sau chiếu lên bóng dáng của ông ta.

"Ta không rõ thời đại này có ý nghĩa gì với ngươi; nhưng đối với ta, đối với gia đình Krex, đây là cơ hội mà chúng ta đã chờ đợi suốt một trăm năm."

"Palmer?"

Bologo hiểu rõ sự đặc biệt của Palmer; cậu ta mang trong mình kết tinh công nghệ của nhà Krex trong thời đại này, là người được định sẵn để trở thành Quan chấp hành.

"Không chỉ thế, ngươi hãy suy nghĩ kỹ một chút."

Vaughn đặt cả hai tay lên bàn, đột ngột đứng lên, giọng nói đầy cuồng nhiệt.

"Như lời ngươi, đây là thời đại mà nồng độ Aether đang tiếp tục tăng lên; đối với chúng ta, đây là thời đại mà công nghệ ma trận giả kim đạt đến đỉnh cao. Như vậy, đối với đức vua Bóng Đêm, đối với tộc Bóng Đêm, thời đại này là thời đại như thế nào đâu?”
Bologo nhận ra ẩn ý trong lời nói của Vaughn, hắn cảm thấy kinh hãi, ngoài ra còn có…hưng phấn với ý tưởng điên rồ đó.

"Đức vua Bóng Đêm cổ xưa hơn tất cả chúng ta, ma trận giả kim mà y có, còn không thể được mô tả bằng hai từ "lạc hậu".

Trong cuộc chiến Bình Minh cách đây một trăm năm, ông ta có thể sử dụng cấp bậc sức mạnh của mình để bù đắp những thiếu hụt; nhưng hiện tại, hiện tại là thời đại của chúng ta; những ma trận giả kim có sức mạnh vượt xa sự tưởng tượng đang được phát triển liên tục; khoảng cách giữa chúng ta và Đức vua Bóng Đêm đang ngày càng được thu hẹp, đuổi kịp và thậm chí vượt xa!"

Vaughn gần như không kiểm soát được nụ cười điên rồ trên mặt mình khi ông tả cho Bologo những dự đoán điên cuồng đó.

"Bây giờ, chúng ta nắm giữ sắt thép và thuốc súng; còn những gì đức vua Bóng Đêm có được chỉ là một thanh kiếm cũ kỹ ..."

"Đã đến lúc kết thúc sự tồn tại của tộc Bóng Đêm."