Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 468: Hòn đảo mặt trời không bao giờ lặn


----3/2/2023:Ta chưa kịp check coi phần dịch này có thiếu đoạn nào so với bản thô, bận quá---
---- Có lão báo ta 2 chương 466, 467 bị lỗi lặp nội dung, ta check thì thấy bình thường; mấy lão confirm cho ta với---

Sau vài mẩu chuyện với Vaughn, Bologo chào tạm biệt và rời khỏi. Bước trên hành lang dài, y than thở.

Có thể thấy rằng, quan chấp hành đương nhiệm của nhà Krex cực kỳ cuồng nhiệt với việc kế hoạch kết liễu sự tồn tại của bộ tộc Bóng Đêm; dù từ khi sinh ra đến giờ, Vaughn không có mấy trận chạm trán với tộc Bóng Đêm. Tuy nhiên, điều này không ngăn cản sự căm hận của ông ta với chúng. Đối với Vaughn, chủng tộc Bóng Đêm như một quả bom hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào.

Bologo có cảm giác rằng, một ngày nào đó không xa, hắn ta sẽ được giao nhiệm vụ liên quan đến tộc Bóng Đêm.

"Lời thề ..."

Bologo bỗng dừng bước. Ngoài cửa sổ có nhiều bóng người lướt qua. Nhiều thành viên nhà Krex đã được huy động để dọn dẹp bờ biển.

Chiến dịch làm sạch nội bộ của nhà Krex có thể coi là thành công mỹ mãn, không chỉ phát hiện ra kẻ phản bội mà còn nắm sơ bộ được sức mạnh của đối phương.

Cho đến nay, tộc Bóng Đêm chỉ có một vị Thủ Lũy Giả xuất hiện để giữ chân Vaughn. Sấm sét và gió mạnh xuất hiện trong đám mây đen là kết quả của trận chiến giữa Vaughn và đối thủ của ông ta.

Có vẻ như năng lượng bí ẩn của Thủ Lũy Giả tộc Bóng Đêm là khả năng tạo ra hiệu ứng thời tiết, đám mây đen đó là do hắn ta tạo ra. Tuy nhiên, dựa trên tính chất của năng lượng bí ẩn của đối thủ, Vaughn cảm thấy ma trận giả kim của đối thủ không phải là tiên tiến.

Đó là một lão già Khottabych đúng nghĩa so với thời đại này.

Do đó, dựa trên lời kể của Vaughn, Thủ Lũy Giả của bộ tộc Bóng Đêm không được coi là mạnh ... hoặc có thể là Vaughn đã quá coi nhẹ mình; bản thân Vaughn cho rằng mình chỉ là một Thủ Lũy Giả, nhưng giống như Bologo, sức mạnh của ông vượt xa một Thủ Lũy Giả rất nhiều.

Vaughn dường như đã chạm một tay vào ngưỡng cửa tiếp theo, nhưng không biết ông ta còn chần chừ gì đó.

Thực lòng, Bologo luôn coi giả thuyết của Taida là đúng.

Cách đây hàng trăm năm, Nguồn Bí Ẩn chỉ là một thứ gì đó mơ hồ, ngoài tầm với; số lượng khí Aether tồn tại trong không khí cũng rất ít; ngay cả khi con người có thể nhận ra sự tồn tại của Aether và sử dụng nó, hiệu quả cũng chỉ giống như mấy nghệ sĩ ảo thuật đường phố xoàng, tạo ngọn lửa và di chuyển vật thể một cách cồng kềnh.

Theo thời gian, nồng độ Aether tăng dần, loài người cũng hiểu biết sâu hơn về Nguồn Bí Ẩn. Sự xuất hiện của ma trận giả kim được coi là một bước ngoặt lớn trong công cuộc ứng dụng sức mạnh phi thường của Aether.

Tuy thế, một trăm năm trước, ma trận giả kim cũng mới đụng chạm được đến một góc sức mạnh của Aether. Sau một trăm năm thay đổi và phát triển, nhà Krex đã tạo nên được một con đường hoàn hảo dựa trên những nâng cấp và cải tạo của ma trận giả kim.

Sức mạnh của Thủ Lũy Giả qua các thời đại luôn là bất biến, nhưng độ hoàn thiện của ma trận giả kim thì không; với độ hoàn thiện của ma trận giả kim như hiện nay, sẽ rất là khó để một Thủ Lũy Giả ở 100 năm trước có thể đối đầu với một Thủ Lũy Giả thời nay.

Một cụm từ gần như không ai nhắc đến lóe lên trong đầu của Bologo; hắn ta bất ngờ nhận ra rằng, có lẽ trong tương lai không xa, cái vương miện một thời là thứ gì đó xa vời cuối cùng sẽ có chủ.

Đăng Quang Giả.

Nồng độ Aether trên toàn thế giới đang tiếp tục tăng lên, Nguồn Bí Mật sẽ trở nên rõ ràng hơn trong mắt các nhà giả kim; giống như một ngôi sao đang lao tới gần trái đất, từ một bóng đèn nhỏ bé trở thành một nguồn ánh sáng mạnh mẽ, tỏa sáng rực rỡ cả bầu trời đêm.

Borogo cảm thấy suy đoán của Taida là đúng, chỉ thiếu một bằng chứng để chứng minh điều đó.

Hắn sẽ là bằng chứng.

Chỉ cần Bologo tiếp tục sống, hắn ta sẽ là minh chứng cho ​​suy đoán của Taida; điều này không khó, chỉ cần hắn đợi thời gian trôi qua.

Nhìn về phía xa, cảnh quan của pháo đài Morrowind luôn khiến người ta cảm thấy thư thái, Borogo tựa vào cửa sổ như một du khách đi nghỉ mát.

Sau khi suy nghĩ về việc thời đại thay đổi, Borogo tự hỏi liệu mình có bị ràng buộc bởi một lời thề nào đó hay không.

Là một con quái vật khổng lồ trải dài trên lãnh thổ Liên minh Rhine, Borogo tin rằng Cục Trật Tự có một thề ước mạnh mẽ, có lẽ một phần của lời thề đã được ẩn trong hợp đồng làm việc hắn ký khi gia nhập tổ chức.

Sau một thời gian làm việc tại Cục, Borogo không nhận thấy bất kỳ sức mạnh liên quan đến lời thề nào, có thể do cấp bậc và vị trí của hắn chưa đủ cao để nhận thức rõ về lời thề.

Hoặc có thể, hắn ta vẫn chưa được ký kết một lời thề thực sự.

Thệ ước không chỉ là một sợi dây buộc, nó còn là sự công nhận. Chỉ khi ký kết lời nguyền, bạn mới được xem là đã đạt đến trung tâm quyền lực.

Những nguyên lão dưới Hầm Gió, dưới sự ràng buộc của lời nguyền, thực hiện nhiệm vụ thiêng liêng. Họ là những văn bản lịch sử biết đi, ngủ say trong bóng tối. Khi cần thiết, thông qua trang bị giả kim đặc biệt, họ vẫn có thể rời khỏi Hầm Gió để chiến đấu.
Năng lượng bí ẩn của những nguyên lão này lạc hậu so với thời đại, nhưng sức mạnh của họ là không thể phủ nhận; chỉ cần trang bị thêm trang bị giả kim tiên tiến, họ cũng có thể phát huy ra sức mạnh khủng khiếp, giống như sự phối hợp của Hiệp Sĩ Bạc với thanh kiếm cắt sắt chém thép đó.

Trang bị giả kim tiên tiến hoàn toàn có thể thu hẹp khoảng cách thời đại. Vì vậy, Borogo tin rằng kế hoạch tận diệt tộc Bóng Đêm của Vaughn sẽ không dễ dàng thành công như vậy.

Với tư cách là một kẻ sống lâu đời nhất thế giới, Bolero không tin rằng đức vua Bóng Đêm không cảm thấy ảnh hưởng của thời đại mang đến cho dân tộc của ông ta.
Khi bạn phải đối đầu với một tồn tại cổ xưa đến như vậy, chuẩn bị kỹ càng đến bao nhiêu cũng là không đủ.

Tiễn Bologo, Vaughn mỉm cười vui vẻ. Cuộc nói chuyện với Bologo khiến Vaughn cực kỳ thoải mái, không dễ để ông có cơ hội tâm sự lý tưởng của mình với người khác.

“Hắn đã đi rồi, người có thể ra.”

Xếp lại tài liệu trên bàn, Vaughn nói với người đứng sau cửa phụ.

Sau một lúc, cánh cửa hông được đẩy mở, một gã lố bịch với trang phục kỳ quặc bước ra. Gã ta cao lớn, cơ bắp phồng lên như đang khoác một bộ giáp; trên mình là chiếc áo sơ mi họa tiết hoa, phía dưới hắn mặc một cái quần short với họa tiết tương tự, dưới chân là đôi dép lê dính đầy cát.

Gã ta ngồi xuống chỗ mà Bologo vừa mới rời khỏi; nhẹ đẩy chiếc kính râm màu hồng hình trái tim lên, hắn đặt chiếc ô che nắng cỡ lớn trong tay lên trên bàn.
Vaughn, với giọng điệu đầy thắc mắc, hỏi kẻ mới đến: “Ngươi đi nghỉ hè à”?

“Đúng vậy, bọn họ đều đi nghỉ cả, ta nghĩ, đã lâu mình không đi đâu, cũng nên lết ra ngoài đi thăm cô ấy.”

Kẻ mới đến chỉ về hướng Bologo vừa mới rời đi; và, với một cách rất tự nhiên, tọng chiếc chìa khóa đang cầm trên tay vào họng, nuốt ngay trước mặt Vaughn.

"Phải để cái chìa ở đây thì mới an tâm được". Y nói, rồi sau đó khặc khặc 2 tiếng, dường như đã bị mắc nghẹn.

Vaughn nhăn nhó trước hành động của kẻ đang ngồi trước mặt mình, "Thật ghê tởm."
“Cũng chả phải là lần đầu ngươi thấy.”

“Nghỉ hè à… ta từng tin vào lời ngươi, cho rằng ngươi thực sự đã đi nghỉ hè.” Vaughn cười nhạo về sự ngây ngô của chính mình khi còn trẻ, “Chìa khóa dẫn đến đâu thế?”

“Hòn đảo mặt trời không bao giờ lặn”

Vẫn là câu trả lời cũ, Vaughn ấn ấn thái dương của mình rồi cười mỉa. Từ khi quen biết tên trước mặt này, lúc nào ông ta cũng nhận được câu trả lời y chang.

Hòn đảo nơi mặt trời không bao giờ lặn.

Nghe thật nực cười. Một kẻ chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trong bóng đêm lại đang canh giữ hòn đảo nơi nắng không bao giờ tắt.

Nhưng câu trả lời của kẻ đến lại rất nghiêm túc và chân thành, nghe như hắn ta không nói dối tí nào. Tuy nhiên, Vaughn không tin.

Tên này đã nói quá nhiều lời dối trá; thật giả luôn lẫn lộn với nhau. Ngay cả khi hắn ta nói thật, Vaughn cũng sẽ không tin, trừ khi ông tận mắt thấy.

Vaughn đã từng yêu cầu tên trước mặt đưa mình đi xem ​​hòn đảo nơi mặt trời không bao giờ lặn, nhưng luôn bị từ chối. Theo thói quen, ông lại hỏi lần nữa "Ta không tin, trừ khi ngươi đưa ta đến xem nó."