Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 7: Đệ Tử Thanh Vân Tông


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

“Ngươi không nên kích phát tấm phù đó, chỉ cần giao thứ đó ra là được, ta sẽ để ngươi đi” Thanh niên áo đen xanh mặt nhìn đối phương không dám manh động.

Nhưng căn bản thanh niên áo lam không quan tâm, hắn điểm vào đó một cái, tấm linh phù phát nổ san bằng nơi đó thành bình địa, tạo thành một cái hố sâu khá lớn, cả hai bên do không tránh kịp nên đã bị oanh kích, thịt nát xương tan.

“Haiz tranh giành làm gì làm chi đến mạng cũng không cần!”

Người vừa nói đó là Trần Vũ, hắn đứng ở phía bụi rậm xem hai bên chến đấu, khi tên kia sử dụng tấm phù phát nổ thì hắn lủi thủi chui ra khỏi bụi rậm đi lại gần xem xét, nhìn thấy đến thi thể cũng không còn lắc đầu thầm nói.

“Tan thành tro bụi hết rồi, không còn gì dùng được cả, ít nhất cũng phải để lại cho ta vài món đồ có giá trị chứ! Đúng là đám keo kiệt.”

Nếu mà hai người kia mà sống lại chắc sẽ bị hắn nói cho tức ộc máu mà chết thêm lần nữa mất, chết rồi mà cũng không yên với hắn.

Trần Vũ sau khi xem xét chán chê than thở lập tức rẻ hướng khác mà đi, hắn bắt đầu tìm kiếm một ít linh dược, chỉ cần linh dược cấp một thôi có thể bán với giá hai viên hạ phẩm linh thạch.

Đi tìm kiếm được hai canh giờ sau, trước mặt hắn giờ là một đầm nước, nước trong đầm trong vắt hắn có thể nhìn xuyên xuống dưới đáy đầm nước có một hang động nhưng hắn không quan tâm. Phía trên đầm nước có một đóa hoa như hoa sen đang tỏa ra linh khí nồng đậm.

“Ha ha không ngờ lại là Thủy Lam Hoa, hôm nay ta thật là may mắn mà!” Trần Vũ hơi bất ngờ nhìn về phía đầm nước, người không ngừng vui mừng.

Thủy Lam Hoa là linh dược cấp ba, chuyên dùng để trị thương và tăng tốc độ tu luyện cho tu sĩ từ cấp Trúc Cơ kỳ trở xuống, còn những người cảnh giới đã trên Trúc Cơ kỳ mà muốn sử dụng thì chỉ có thể lấy để trị thương chứ không giúp tu sĩ tăng nhanh lên tốc độ được.

Trần Vũ hai mắt sáng như lồng đèn, bắt đầu đưa hai chân xuống chuẩn bị bơi qua hái Thủy Lam Hoa thì phía dưới hồ đột nhiên có nhiều bong bóng khí nổi lên ùn ụt.

“Chuyện gì xảy ra?”

Trần Vũ đứng lui lại vài bước, cẩn thận dò xét, đột nhiên phía dưới hồ nổi lên một con mảng xa, thân dài hai mét, người đem xám xịt, là nhất cấp ma thú tương đương với tu sĩ luyện khí cảnh tầng bốn.

“Đúng như ta nghĩ, không có linh dược cấp cao nào mà không có ma thú canh giữ, haiz… lần này phiền rồi.” Trần Vũ hưng phấn hẳn lên, nếu như hắn đồng thời có thể bắt được Thanh Mãng Xà cùng vơi Thủy Lam Hoa thì hắn thật sự giàu to rồi.

“Đến đây đi!”

Trần Vũ hướng con yêu xà khiêu khích, yêu xà thấy hắn như vậy liền giận dữ, một tên nhân loại thấp kém mà cũng dám đánh mình, nó liền phóng nhanh đến hắn, hả ra cái miệng to như chậu máu cắn về phía hắn.

“Thật may mắn, ta trước khi vào đây đã mua một tấm linh phù công kích, đổi nó lấy ngươi thật có lời khà khà.”

Trần Vũ nhanh chóng lấy ra một tấm mộc phù màu đen, hoa văn trên đó vô cùng khó hiểu, nhưng hắn không quan tâm, liền truyền chân khí vào tấm mộc phù.
Tấm mộc phù phát ra hoang mang màu đỏ xậm như màu máu không ngừng tuông trào ra đánh về phía con yêu xà.

Đùng!

Một tiếng nổ lớn vang lên, đầu con yêu xà bị xé ra làm hai nửa, đây là tấm linh phù công kích tương đương với tu sĩ luyện khí kỳ tầng sáu, làm sao con yêu xà đó có thể chịu được một kích vừa rồi.

“Ha ha!”

Một tiếng cười trào phúng vang lên, đó là một thiếu niên mặt trường bào màu tím đi cùng với hai người.

Trần Vũ phóng ánh mắt sang đánh giá đối phương, khí tức trên người đối phương chỉ là Luyện Khí cảnh tầng năm, còn hai nam tử kia là luyện khí cảnh tầng bốn, nhưng đây không phải người hắn có thể đối phó được.

“Các ngươi muốn gì?”

Trần Vũ phóng ánh mắt sang hỏi, hắn đã thấy bên hong đám người đó có tấm lệnh bài đệ tử của Thanh Vân Tông, nên hắn không dám vọng động, mà cho dù vọng đọng cũng không làm gì được bọn họ.

“Muốn gì à, con ma thú này là do chúng ta thấy trước, mà ngươi lại dám chiếm công của chúng ta ư.” Tên đại sư huynh nói với Trần Vũ giọng thản nhiên như đúng rồi, hắn luôn xem thường những tán tu như Trần Vũ nên không cần quan tâm đến.

“Ngươi dựa vào cái gì nói con ma thú này do các ngươi thấy trước.” Trần Vũ tức giận rung người nói, rõ ràng lúc hắn đến căn bản là không thấy khí tức của bọn họ, mà bây giờ lại dám nói là thấy trước.

“Dựa vào ta nói thấy trước là thấy trước, ngươi làm gì được chúng ta!” Hai tên đệ tử Thanh Vân Tông đứng kế bên tự đắc cười nói, vì thấy Trần Vũ chỉ là Luyện Khí cảnh tầng ba còn thua xa ba người bọn họ nên bọn họ mới ra oai phủ đầu cướp lấy Thanh Mãng Xà.

“Các ngươi đừng ép người quá đáng!” Trần Vũ giận tím mặt, không ngờ những đệ tử của Thanh Vân Tông này lại lật lộng như thế.

“Các ngươi tiến đến lấy con ma thú đó cho ta, nếu hắn dám chống cự..ha ha, đánh cho hắn một trận nhớ đời rằng không nên chống cự với đệ tử Thanh Vân Tông.” Tên đại ca cười lạnh nói với hai tên sư đệ của mình.

“Phong Nhận!” Trần Vũ tức quá không thể nhẫn nhịn được nữa mình rực kim quang, hai tay xuất hiện khí lưu hồng huyết sắc, múa trọng kiếm lao tới.

Một luồng gió sắc bén bay nhanh về phía đám người đệ tử Thanh Vân Tông, tên đại sư huynh thấy vậy cười kinh bỉ cầm thanh kiếm dồn chân khí vào đánh ra một luồng kinh phong sát mạnh hơn của hắn gấp đôi.

“Kinh Phong Sát!”

Một luồng phong mạnh mẽ xé tan đi Phong Nhận của Trần Vũ nhưng vẫn tiếp tục hướng hắn đánh lại, quá nhanh chóng kết quả Trần Vũ bị đánh văng ra xa, trên người thê thảm.

Số Từ: 1198

Đăng bởi: