Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 8: Bị Cướp


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

“Ha ha, ngươi nghĩ có khả năng đánh lại bọn ta sao, ngươi còn kém xa lắm.”

Nói xong ba tên xách con ma thú đi chỉ còn lại mình hắn đau đớn nằm cạnh đầm nước.

“Chết tiệt, nếu như ta có thực lực thì đã không như vậy!”

Trần Vũ nghiến răng nói, đồ ăn đã dân tới miệng rồi mà còn không ăn được, làm hắn bực bội không thôi, nhưng hắn không có bị tức giận làm lu mờ lý trí, hắn vẫn cần mạng hơn.

Nhưng khiến hắn cảm thấy thảm là mới vừa cười hai người lúc trước, lần này viễn cảnh đó lại diễn ra trên người hắn, lần sau hắn nhất định sẽ không nói bậy nữa, nếu không lại gặp nhân quả báo ứng.

“Không sao, cũng may bọn chúng không để ý tới Thủy Lam Hoa, ít nhất lần này ta đi không uổng công.” Nhìn thấy Thủy Lam Hoa vẫn còn Trần Vũ không ủ rũ nữa mà phấn chấn hẳn lên.

Hắn không biết tại sao đám người đó không để ý tới đầm nước, nhưng đó làm may mắn của hắn, nếu không đến cả canh cũng không có mà húp.

Cố gắn đứng dậy, ngồi tịnh dưỡng được nửa ngày sau, khi thương thế đã được bảy phần mười hắn tiến vào hồ nước bơi tới bên cạnh Thủy Lam Hoa hái xuống.

“Tốt rồi, cũng nên trở về rồi!”

Hắn bỏ Thủy Lam Hoa vào trong một túi vải khác, sau đó tiến ra hang động mà hắn tìm được lúc trước.

Hắn có thói quen là khi thu hoạch được thứ gì sẽ không đem theo bên người, nên hắn đem túi đựng ma thú chôn vào trong hang động kia, đề phòng trường hợp cướp của như nãy diễn ra.

Trên đường tiến đến hang động lúc trước, đang đi thì thì hắn thấy phía trước có một đám người đang hỗn chiến với nhau, trong đó có ba nữ đang đánh một nữ.

“Thôi, tốt nhất không nên xen vào chuyện người khác nếu không sẽ gây phiền phức cho ta, chỉ cần nấp bụi xem vui kiếm lời là được rồi hắc hắc.”

Cô gái phía trước mặt bạch sắc pháp bào, nhung mạo hoa hương thất sắc, tuy có khăn che mặt nhưng hắn vẫn có thể thấy cô gái đó rất đẹp, Trần Vũ có thể cảm nhận được cô gái phía trước dung mạo cũng không thua Tuyết Vân của hắn.

“Nam Cũng Vũ Tinh ta khuyên ngươi nên bỏ ma hạch cấp bốn đó xuống, nếu không ngươi đùng hòng ra khỏi đây.” Nữ tử áo tím phía bên kia khuôn mặt lạnh lùng nhìn qua Nam Cung Vũ Tinh.

Nấp ở trong bụi cây gần đó, nghe được tên của nữ tử bạch sắc pháp bào tên Nan Cung Vũ Tinh cũng khiến hắn tắm tắt khen: “Tên nàng đẹp thật, người đẹp như tên, không những vậy mà thực lực lại là Ngưng Thần cảnh, chặc chặc”

“Các ngươi đừng có mơ, viên ma hạch này là do ta chiến đấu lấy được, các ngươi dựa vào cái gì mà muốn lấy nó.” Nam Cung Vũ Tinh mắt trợn trừng lên, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhìn qua đám người kia.

Trần Vũ nấp bụi nghe được nàng nói như thế, hắn cũng có phần đồng cảm, nhưng nhìn xem phía ngoài là ai! Là những cao thủ Ngưng Thần cảnh, hắn ra thì giúp được cái gì.

“Nếu như ngươi đưa cho chúng ta viên ma hạch này, trở về hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta sẽ cảm tạ ngươi!” Tên sư tỷ mặt áo bào màu tím khuôn mặt vẫn không thay đổi nhìn về hướng Nam Cung Vũ Tinh lạnh nhạt thản nhiên nói.

“Các ngươi cần nó như vậy, ta chẳng lẽ không cần nó sao, các ngươi đừng ép người quá đáng!” Nam Cung Vũ Tinh sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía ba người kia.

“Rựu mời không uống muốn uống rựu phạt! Ta sẽ thanh toàn cho ngươi.” Hai nữ tử kế bên thấy Nam Cung Vũ Tinh cương quyết như thế liền tức giận nói.
Bình thường trong Thanh Vân Tông bọn họ cần là có người đưa cho nhưng lần này ma hạch cấp bốn đã hết nên buộc họ phải vào đây để tìm, may mắn phát hiện được Nam Cung Vũ Tinh tình cờ lấy được nên bọn họ muốn có nó.

Hai bên bắt đầu đánh nhau kịch liệt, bên của Nam Cung Vũ Tinh thì rơi vào thế hạ phong, một mình nàng thì làm sao đánh lại ba người có tu vi ngang với mình chứ, còn Trần Vũ thì hắn không muốn xen vào vì cuộc chiến này căn bản cảnh giới thấp như hắn không xen vào được.

Nam Cung Vũ Tinh cầm thanh kiếm màu lam của mình lên bắt đầu hướng đối phương đánh tới, từng đợt sóng âm do chiến đấu truyền ra làm Trần Vũ nấp trong bụi cỏ cũng phải lạnh sống lưng.

Phốc!

Một lúc lâu sau Nam Cung Vũ Tinh bị ba người kia đánh lui ra, trên người vết thương khá nặng, sau đó nàng ngã xuống hôn mê.

Nữ tử áo bào màu tím tiến lại gần liếc mắt coi thường nói: “Nếu như lúc đầu ngươi chịu giao ra thì đâu có ăn đau khổ như thế này!”

“Sư tỷ, nên giải quyết ả ta như thế nào?” Một nữ tử nhìn xuống phía dưới Nam Cung Vũ Tinh hỏi.

“Mặc kệ ả ta, chúng ta thu lại ma hạch, sau đó lục soát người ả, xem có gì quý giá thì lấy đi. Hắc hắc sau đó cứ để ả nơi này, lỡ có nam nhân đi ngang sẽ làm cho ả sung sướng, nếu không thì ma thú cũng sẽ ăn mà thôi!” Sư tỷ nữ tử lạnh lùng lên tiếng nói, tay không ngừng lục soát trên người Nam Cung Vũ Tinh.

“Nữ nhân này thật độc ác, tâm địa còn độc hơn cả độc xà nữa! May mắn Tuyết Vân của ta rất hiền à nha!” Trần Vũ núp bụi nghe vậy không khỏi rợn người.

Sau khi lấy xong ma hạch cấp bốn, cùng túi trữ vật, ba người kia liền lập tức đi khỏi, bỏ lại Tuyết Vân hôm mê bất tỉnh nhân sự nằm ở đó.

Trần Vũ núp trong bụi cỏ gần đó, thấy ba người kia đã đi khuất thì tiến lại gần người Nam Cung Vũ Tinh.

“Haiz… xem như ta gieo một ân tình đi.”

Trần Vũ thở dài đi đến đỡ Nam Cung Vũ Tinh lên, cõng nàng trên lưng tiến đến hang động mà lúc trước hắn giấu túi vải chứa đồ của mình.

“Xem như cô may mắn gặp phải ta, nếu gặp người khác e là…!” Trần Vũ cảm thán nói.

Hắn cũng không phải là quân tử gì, nhưng người gặp nạn như thế, hắn không muốn lợi dụng, nếu mà Tuyết Vân biết được hắn gặp nữ tử gặp nạn mà còn dám làm chuyện xấu thì chắc chắn nàng sẽ xé xác hắn mất.

Nhưng nếu như hắn không cứu nàng thì lương tâm hắn cắn rức nên mới cứu nàng, nếu cứ để nàng ở đây không mai gặp phải tên bại hoại thì xem như xong đời, còn không thì bị ma thú ăn thịt nên hắn quyết định giúp người.

Trần Vũ cõng Nam Cung Vũ Tinh tiến đến hang động lúc trước, đặt Nam Cung Vũ Tinh xuống, lấy trong người ra một viên Hồi Huyết Đan do hắn mua được lúc trước phòng thân lúc chiến đấu, cho nữ tử đó ăn vào.

“Đẹp thật!”

Trần Vũ nhìn vào khuôn mặt đang được khăn che khuất, nhưng do khăn khá mỏng nên hắn có thể mơ hồ nhìn qua được, nhưng hắn không muốn gở nó xuống, cũng không muốn nhìn thêm nữa, hắn đã có Tuyết Vân ở nhà rồi nên không cần thêm người nữa.

Làm xong hắn lại một địa điểm trong hang động đã được đánh dấu từ trước, sau đó dùng kiếm đào lên, thu lại mấy túi vải.

Thật lâu sau, Nam Cung Vũ Tinh được hắn cứu đã tỉnh lại, nàng mơ hồ nhìn sang xung quanh.

Số Từ: 1425

Đăng bởi: