Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 9: Nam Cung Vũ Tinh


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

“Ở đây là đâu?” Nam Cung Vũ Tinh đã tỉnh lại, thấy một người xa lạ ngồi gần mình thì hoảng hốt hỏi, tay không ngừng nắm lấy thanh kiếm phòng thân.

“Đây là một hang động trong Thanh Phong Sơn, cô là do ta cứu!” Trần Vũ khuôn mặt vẫn bình thường, nhìn nhẹ sang Nam Cung Vũ Tinh, nhàn nhạt nói.

Nam Cung Vũ Tinh nhìn thấy hắn sau đó vội xem xét lại thân thể của mình, thấy Nam Cung Vũ Tinh làm như vậy Trần Vũ vội nói: “Không cần lo, ta không có làm gì cô đâu.”

Nghe được Trần Vũ nói vậy, nàng yên lòng một chút sau đó quay qua nói: “Cảm ơn huynh đã cứu ta, ân tình này ngày sau tất báo.”

Giọng thanh thoát vang lên khiến người khác cảm thấy mê người, nhưng hắn không quan tâm lắm, thấy Nam Cung Vũ Tinh đã khỏe Trần Vũ chỉ gật đầu nhẹ một cái, sau đó đứng dậy vác túi vải đi ra khỏi cửa động.

Thấy Trần Vũ cầm túi vải muốn rời đi mà vẫn chưa biết được tên hắn, Nam Cung Vũ Tinh vội nói với theo: “Không biết quý danh của huynh là gì?”

Trần Vũ tuy nghe Nam Cung Vũ Tinh nói nhưng vẫn không quay đầu lại, tay trái phẩy phẩy lại ra hiệu không cần, tiếp tục hướng ra cửa động mà đi.

“Không ngờ cũng có người như vậy!” Nam Cung Vũ Tinh như không tin vào mắt mình, nếu như ở trong Thanh Vân Tông thì không biết bao nhiêu nam nhân xếp hàng muốn được nàng quan tâm mà hắn lại không để ý gì đến nàng, làm nàng cảm thấy hụt hẫn.

“Ta cũng nên nhanh chóng trở về thôi, trời đã gần tối rồi! Hôm nay đúng kỳ hạn năm ngày, nếu ta không về Tuyết Vân sẽ lo lắng!” Trần Vũ không để ý đến Nam Cung Vũ Tinh nữa mà hướng Thanh Phong Thành mà chạy đi.

Trời đã tối dần, cuối cùng hắn cũng đã đến được Thanh Phong Thành, giờ này tuy tối nhưng mọi người thấp sáng đèn làm cả con đường tràn đầy ánh sáng.

Bước chân đến của hàng quen thuộc, đem túi chứa ma thú đến chỗ trưởng quầy chuẩn bị đổi thành linh thạch, hắn liền cảm thấy hăn hái trong người.

“Ha ha, không ngờ tên tiểu tử ngươi năm nay lại may mắn như vậy, lần trước vào trong Âm Phong Cốc cũng thu hoạch không ít, lần này vào trong Thanh Phong Sơn lại đem hơn mười con Lang Thụ về, chặc chặc” Tên trưởng quán nhìn Trần Vũ không khỏi kinh hô.

Không nhiều lời Trần Vũ hướng vào vấn đề chính “Ngươi mua chúng với giá như thế nào”

Tên trưởng quầy nhìn đánh giá những con Lang Thụ “Mấy con Lang Thụ này thân thể còn tốt không bị đánh bấy nhậy, nên ta sẽ mua với giá hai con một viên hạ phẩm linh thạch, ở đây ngươi có đến mười tám con, vậy chi là chín viên hạ phẩm linh thạch, ngươi cảm thấy thế nào?” sau đó hướng ánh mắt nhìn sang Trần Vũ.

“Thành giao!” Trần Vũ nhanh nhẹn gật đầu đồng ý sau đó nhận lấy chín viên hạ phẩm linh thạch, đối với hắn đây như là châu báu vậy.

“Nhân tiện đây ta muốn bán một cây linh dược, ngươi xem mua nó như thế nào?” Trần Vũ ung dung lấy trong túi vải ra một cây Thủy Lam Hoa đưa cho quỷ quán.

Trưởng quầy nhìn Thủy Lam Hoa há miệng không nói lên lời, hắn thật không ngờ một tên tán tu cùi bắp như Trần Vũ mà lại có thể hái được Thủy Lam Hoa, linh dược cấp ba.

Phải biết Thủy Lam Hoa là linh dược cấp ba khá quý hiếm, thường có Thanh Mãng Xà trấn giữ nhưng khiến hắn bất ngờ là Trần Vũ lại hái được.

“Được, Thủy Lam Hoa này ta thu mua với giá hai mươi viên hạ phẩm linh thạch, ngươi thấy thế nào?” Lão hồ ly nhìn sang Trần Vũ mong chờ hắn đồng ý bán lại cây linh dược này.

“Thôi được, ta cũng lười đi nơi khác bán, vậy bán cho ngươi vậy!” Trần Vũ nhàn nhạt nói sau đó tay lấy linh thạch bỏ vào túi.

Hắn cũng biết cái giá này cũng đã ngang với những nơi khác rồi, muốn tăng giá lên, e là rất khó.
Sau khi nhận được số linh thạch, Trần Vũ tiến về ngôi nhà của mình, cũng như lần trước hắn đều chia lại phân nửa cho Tuyết Vân.

Vẫn như những lần trước, hắn ngồi xuống kể lại mọi chuyện ở trong sơn mạch cho nàng nghe, nghe đến đoạn bị Thanh Vân Tông đệ tử cướp giận, nàng cũng rất giận, nhưng thấy hắn an toàn liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó hắn lể tiếp chuyện của Nam Cung Vũ Tinh cho nàng ấy nghe, nghe vậy Tuyết Vân liền lườm mắt nhìn hắn, hỏi:

“Huynh thật không làm gì người ta sao!”

“Muội nghĩ ta là ai, ta làm sao làm những chuyện xấu xa như vậy được!” Trần Vũ đứng dậy vỗ ngực, dõng dạc nói, chứng tỏ mình là anh hùng.

“Vậy sao lần trước huynh nhìn lén muội tắm!” Nói đến đây, Tuyết Vân mặt hơi đỏ một chút, nhưng vẫn lườm hắn lạnh thấu xương, sau đó còn bồi thêm cho hắn một cái véo thật mạnh, hắn thì không còn lời gì để phản bát được nên ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhớ lại lần đó hắn chơi dại, lúc Tuyết Vân đi tắm hắn núp lén một bên xem nàng tắm, nhưng mới chỉ vừa thấy được chiếc yếm là đã bị nàng phát hiện ra, đánh cho hắn một trận bò lăn bò lóc.

Đêm đó hắn còn không được vào nhà ngủ nữa, nên hắn đã tự hứa với lòng, về sau...nếu có bị đánh cũng sẽ nhìn lén một lần nữa!

Kể xong mọi chuyện hắn cùng Tuyết Vân bắt đầu lấy linh thạch ra hấp thụ tu luyện.

Hai ngày tiếp đó, hai người chìm đắm trong trạng thái cuồng nhiệt tu luyện, khi mặt trời đã ló dạng, sương mù nhàn nhạt tan đi, không khí trở nên ấm áp lại, Trần Vũ ngồi xếp bằng trên giường nhả ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở hai mắt ra bây giờ hắn cảm thấy sảng khoái khôn tả.

“Tốc độ tu luyện thật chậm, mới đây mà đã gần hết số linh thạch rồi, mà cũng không có tiến bộ gì nhiều, cũng vẫn dậm chân tại Luyện Khí cảnh tầng ba, haiz…”

Trần Vũ nhìn vào túi đựng linh thạch chỉ còn lại vỏn vẹn hai viên, trong lòng không khỏi thở dài chán nản, thiên phú của Trần Vũ thật sự không kém nhưng do thiếu hụt về tài nguyên tu luyện nên tốc độ tu luyện của hắn rất chậm chạp.

Trong khi Tuyết Vân vẫn đang còn ngồi bên kia nhắm mắt định thần hấp thụ linh khí để để tu luyện, Trần Vũ đứng dậy đi ra sân đứng hướng mắt nhìn về phía xa xa ra vẻ suy tư.

Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua người, Trần Vũ nhắm hai mắt lại cảm nhận xung quanh, một hồi lâu hắn thở dài một cái.

“Sống trong thế giới này, nếu không cố làm thì cũng chẳng có linh thạch mà tu luyện, còn dựa vào linh khí trong thiên địa thì linh khí ở đây quá loãng.”

Đến chiều tà, ánh nắng nhẹ nhàng còn sót lại chiếu qua khuôn mặt của Tuyết Vân như càng tô điểm thêm vẻ đẹp của nàng, hai mắt từ từ mở ra, nhìn về phía trước thấy Trần Vũ đứng ở trong sân trầm tư như thế, sao nàng không biết hắn có phiền muộn.

“Huynh đang có chuyện gì phiền muộn sao?” Tuyết Vân đi lại sau lưng Trần Vũ, giọng nhẹ nhàng hỏi hắn.

“Cũng không có chuyện gì! Ta chỉ muốn đứng yên lặng một chút vậy thôi! Muội đã đột phá đến Luyện Khí cảnh tầng ba rồi à?” Trần Vũ quay mình lại nhìn thẳng vào mắt của Tuyết Vân, hắn cảm nhận được khí tức trên người Tuyết Vân đã khác trước kia nhiều.

“Đúng vậy, nhờ số linh thạch huynh đưa về muội mới đột phá được!” Tuyết Vân nhẹ nhàng nhìn sang người Trần Vũ nói.

“Ở cùng ta muội chịu khổ rồi!” Trần Vũ nhẹ nhàng dùng tay vuốt lên khuôn mặt láng mịn của Tuyết Vân chậm rãi nói, đúng như vậy, nếu như Tuyết Vân mà theo vào các gia tộc thì sẽ được sủng ái rất nhiều đâu cần sống khổ sở như thế.

Số Từ: 1506

Đăng bởi: