Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 11: Gặp Phải Cường Đạo


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Thiên Hoàng Minh Trị]

Trần Vũ và những tên tán tu còn lại bắt đầu cầm kiếm lên chiến với phe đối phương, còn tên đại ca thì đánh với Dương Chiến Thiên.

Đối thủ của Trần Vũ là một tên Luyện Khí cảnh tầng bốn, tay cầm một cây kiếm màu đen dài hơn một thước hướng phía Trần Vũ đánh qua.

Tên đối thủ của Trần Vũ đánh ra một kiếm hỏa diễm mà vàng sậm hướng nhanh về phía Trần Vũ, thấy đối phương đã ra tay trước Trần Vũ nhanh chóng tế ra tấm linh phù bảo hộ, nhanh chóng hóa giải đòn tấn công của tên kia.

“Ta khuyên ngươi nên rút lui đi, ngươi xem bên bọn ta có bao nhiêu người mà ngươi dám cướp? Nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi!” Trần Vũ thở dài nhìn tên đối thủ đối diện khuyên ngăn hắn.

“Khà khà, ngươi nằm mơ sao, bọn ngươi cao nhất chỉ là Ngưng Thần cảnh tầng bảy mà thủ lĩnh chúng ta lại là Ngưng Thần cảnh tầng tám, vậy ngươi nói xem ta nên cướp hay không?” Tên đối thủ nhàn nhạt nói, khiến Trần Vũ há miệng không nói lên lời.

Bọn chúng chẳng lẽ nghĩ bọn họ đi vận chuyển xe linh dược này thì không chuẩn bị gì sao? Dùng đầu gối cũng có thể suy nghĩ được, trừ khi...bọn này không có não!

“Các ngươi thật không gắn não vào rồi, vậy thì ngươi nên cầu nguyện đi!” Trần Vũ lắc đầu thở dài, tay cầm trường kiếm không ngừng tấn công, từng đợt kiếm khí đánh về phía đối phương nhưng cảnh giới của đối phương cao hơn hắn nên dể dàng né tránh.

Trần Vũ nhanh tay xuất ra tấm hỏa linh phù, truyền chân khí vào đánh về phía đối phương, một đợt hỏa diểm màu đỏ nhanh chóng tiến về phía đối phương. Thấy Trần Vũ xuất ra tấm hỏa phù, tên này đồng loạt lấy ra băng phù đánh lại.

Xèo!

“Không ngờ hắn lại có băng phù!” Trần Vũ bất ngờ nhưng nhanh chóng định thần lại, bọn này là cướp nên làm gì không có được, chỉ có hắn mới đau lòng, tấm hỏa phù mới mua hết một viên linh thạch.

Hỏa Băng chạm nhau tạo ra một làng sương mù mịt, Trần Vũ nhanh người khờm sát xuống mặt đất, vì phía dưới sương mù không bao phủ đến, thấy đối phương đang loay hoay kiếm mình Trần Vũ nhanh chóng ta tay.

“Phong Nhận!” Trần Vũ đánh một kiếm chuẩn xác hướng cổ đối phương, đường kiếm vừa qua cuồng phong nổi lên, từng đợt phong sát đánh vào người đối phương, tên đối thủ liền nằm xuống dất không còn động đậy nữa.

Quay qua những người còn lại, hiện tại chỉ còn lại tên đầu đàng, những tên lâu la điều bị bọn hắn giết cả rồi.

“Khà khà, ngươi muốn giết thì giết, không cần nhiều lời!” Tên đại ca đầu đàng liếc mắt coi thường đám người Trần Vũ ung dung nói.
Do bọn hắn chỉ là tán tu nên không có pháp bảo như người của Dương gia, trên tay Dương Chiến Thiên đang cầm một thanh roi da, có thể có dãn tùy ý đánh xuống tên đầu lĩnh.

“Có trách thì trách các ngươi dám đi cướp đồ của Dương gia chúng ta, lúc đầu ta đã khuyên rồi nhưng các ngươi cứ cố chấp, đây là giá ngươi phải trả.” Dương Chiến Thiên lạnh lùng nhìn tên đầu đàng sau đó một nhát chí mạng đánh bay đầu đối phương.

Sau khi giải quyết xong hết thẩy phiền phức Dương Chiến Thiên hưng phấn trong lòng, lần này hắn vận chuyển thành công đoàn xe linh dược này đến Lưu Ly Thành thì có thể nhận được hơn mười viên hạ phẩm linh thạch: “Mọi người bắt đầu lên đường, một này nữa là tới rồi!”

Một ngày sau rốt cuộc nhóm hộ tống của hắn đã đến được Lưu Ly Thành, thành được xây bằng lưu ly màu tím, nghe nói từng có cường giả Trúc Cơ cảnh từng đánh vào vách thành nhưng vẫn không xê dịch nổi, đủ để biết được thành này cứng chắc như thế nào.

Sau khi giao xong số linh dược, mọi người được nhận ba viên hạ phẩm linh thạch, sau đó mỗi người một hướng, Trần Vũ thì hướng Thanh Phong Thành trở về, trong Lưu Ly Thành tuy có truyền tống trận nhưng hắn vẫn không có đủ linh thạch để đi nên đành chạy bộ trở về nhà.

Hai ngày sau cuối cùng Trần Vũ cũng đến được nhà của mình.

“Huynh đã về!” Tuyết Vân thấy Trần Vũ đã về thì người vui mừng ra nghên đón hắn.

“Ân! Lần này có chút phiền phức nhưng không sao, vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ.” Trần Vũ cười vui vẻ nói với Tuyết Vân.

Quả thật nếu lần trước hắn không gặp phải cường đạo thì hiện tại đã về sớm hơn rồi.

“Muội có làm đồ ăn, huynh vào đây ăn đi!” Tuyết Vân nắm lấy tay Trần Vũ dẫn vào sau biếp bắt đầu lầy thức ăn cho hắn.

“Ngày mai muội có muốn cùng ta vào trong thành dạo chơi không?” Trần Vũ hỏi ý của Tuyết Vân.

Cũng lâu lắm rồi hắn cùng Tuyết Vân chưa đi dạo cùng nhau, lần cuối hai người đi dạo cùng nhau là hai năm trước, nhưng về sau do sinh ý eo hẹp làm hắn phải thường xuyên đi vào trong sơn mạch săn bắt ma thú nên không có thời gian cho Tuyết Vân.

“Ân! Ngày mai muội cùng huynh đi vào trong thành dạo chơi” Tuyết Vân Vui vẻ nói.

Số Từ: 983

Đăng bởi: