Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 13: Chạy Trối Chết


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

* * *

Trần Vũ nắm lấy tay Tuyết Vân kéo nàng chạy đến nhà mới dừng lại, hai mắt đảo tứ phía xem có người theo đuôi không.

“Muội xin lỗi!”

Tuyết Vân buồn bã không dám ngước đầu lên nhìn hắn, cái môi nhỏ lẩm bẩm nhỏ tiếng nói xin lỗi, nàng cảm thấy vì mình mà gây thêm rắc rối cho hắn.

“Không có gì, không phải lỗi của muội, mấy tên thiếu gia cao ngạo đó là vậy, muốn bắt ai là bắt ta nhìn không vừa bọn hắn lâu rồi.”

Trần Vũ lấy tay lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, sau đó nhìn thẳng vào hai mắt Tuyết Vân nói.

* * *

Tại Lương gia!

“Thiếu gia, đã tra ra người đó, nàng tên Diệp Tuyết Vân, cha mẹ mất sớm nên ở cùng Trần Vũ, cả hai người điều không có thế lực phía sau, không đáng lo ngại.” Tên thị vệ chấp tay nói với Lương Mã Xiên.

“Hắc hắc, được ngươi theo ta đến đó bắt người, nghĩ đến khiến người của ta rạo rực.” Lương Mã Xiên cười đê tiện, khuôn mặt hiện lên vẻ thèm thuồng nói.

Tên thị vệ bắt đầu dẫn Lương Mã Xuyên tiến đến nhà tranh của Trần Vũ và Tuyết Vân.

* * *

Tại nhà của Trần Vũ!

“Có lẽ bọn chúng sẽ không đến nữa đâu, nhưng linh thạch trong nhà cũng sắp hết rồi, ta muốn đi vào sơn mạch tìm linh dược và ma thú một thời gian.”

Đột nhiên Trần Vũ nói làm Tuyết Vân bất ngờ, sau đó bình tĩnh lại cũng nhớ trong nhà cũng sắp hết linh thạch rồi.

“Khi nào thì huynh định đi vào sơn mạch?” Tuyết Vân hỏi hắn.

“Ngày mai ta sẽ đi vào trong sơn mạch, muội ở nhà nhớ cẩn thận, không nên đi lung tung.” Trần Vũ suy tính nói.

Hai người đang nói chuyện bỗng nhiên bên ngoài sân có tiếng người đi vào khiến hắn giật mình.

“Hắc hắc, bắt nàng lại cho ta, ta muốn tối nay sẽ chơi nàng đến chết, đây là kết quả của việc dám chống đối ta.”

Nghe Lương Mã Xiên nói như vậy khiến Trần Vũ và Tuyết Vân giận tím mặt, không ngờ tên thiếu gia này lại đê tiện như vậy.

“Các ngươi là chó sao, bám liên tục mà không buông!” Trần Vũ tức giận nói, ánh mắt hiện lên tia sát ý.

Lương Mã Xiên vứt cho Trần Vũ một túi linh thạch sau đó nói: “Ta khuyên ngươi nên tránh ra, cô gái này ta muốn, số linh thạch đó đủ cho ngươi dùng cả tháng.”
Trần Vũ cầm lấy túi linh thạch ném mạnh vào mặt tên thiếu gia mặt trắng kia, hắn không thèm những viên linh thạch dơ bẩn như thế.

“Ngươi đừng có mơ, có chết ta cũng không để Tuyết Vân rơi vào tay ngươi.” Trần Vũ khuôn mặt lạnh lùng liết mắt sang nhìn tên thiếu gia đó nói.

“Bắt người lại cho ta!”

Tên Lương Mã Xiên lạnh lùng nói với mấy tên thị vệ, lập tức có một người đi về phía Tuyết Vân, tên còn lại đánh nhau với Trần Vũ, nhưng tên này đã là Luyện Khí tầng năm rồi.

Bành!

Trần Vũ bị đánh văng nằm quằng quại trên nền đất khô lạnh.

“Hắc hắc, ta nói rồi, nếu ngươi nghe theo đâu có ắn đau đớn như thế này.” Tên thị vệ đánh Trần Vũ bị thương cười nói với giọng chăm trọc.

“Ta không muốn, buông ta ra, Trần ca cứu muội! Muội không muốn đi, muội không muốn đi!” Tuyết Vân giọng tuyệt vọng nhìn về phía Trần Vũ nằm phía dưới đất.

Bị tên thị vệ còn lại dẫn đi Tuyết Vân sợ hãi cố gắn chống cự lại … nhưng làm sao được, Tuyết Vân chỉ mới đến Luyện Khí cảnh tầng ba mà mấy tên thị vệ đã là Luyện Khí cảnh tầng bốn rồi.

Tận mắt thấy người khác dẫn Tuyết Vân đi hai mắt hắn đã đỏ lên, đây đã vược qua giới hạn chịu đựng của hắn rồi.

“Hắc hắc, ngươi nên tránh ra chỗ chúng ta làm việc, nếu không đừng trách.” Tên thị vệ cười đê tiện giọng mỉa mai xem thường tán tu như Trần Vũ.

Trần Vũ nhanh chóng đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất bất ngờ đánh tên thị vệ nắm lấy tay Tuyết Vân ra, sau lập tức tế ra một tấm hỏa phù, sau đó truyền chân khí vào đánh tới hai tên thị vệ kia.

Thấy Trần Vũ muốn dùng linh phù tấn công mình hai tên thị về lập tức cười lớn.

“Ha ha, ngươi nghĩ chúng ta bất cẩn như lúc sáng sao.”

Lập tức hắn lấy trong túi vải ra một tấm linh phù phòng hộ, luồng hỏa diểm của Trần Vũ đánh tới lập tức bị một màng chắn màu vàng do tấm linh phù kia bao lại, hai người ở phía trong không bị hao tổn chút nào.

“Đến lượt chúng ta rồi!”

Hai tên thị vệ nói xong, lập tức xuất ra linh phù công kích hệ hỏa đánh vào người Trần Vũ. Trần Vũ ôm Tuyết Vân nhanh chân né sang một bên nhưng do bán kính sát thương của linh phù quá lớn khiến hắn bị thương văng ra hai mét, còn Tuyết Vân thì bị thương dưới chân khá nặng do gần với vụ nổ.

“Ha ha, ta nói rựu mời ngươi không uống lại muốn uống rựu phạt, các ngươi xử luôn hắn cho ta.” Lương Mã Xiêu cười nhạt sau đó ra lệnh cho hai tên thị vệ.

Trần Vũ khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhìn về phía đám người đó nói. “Các ngươi hãy đợi sự trả thù của ta!”

Nói xong không để hai người kia kịp trở tay, hắn lấy tấm linh phù cuối cùng ra, truyền chân khí vào đó lẩm bẩm đọc thần chú trong miệng sau đó ôm Tuyết Vân.

Đùng!

Số Từ: 1029

Đăng bởi: