Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 14: Chạy Trối Chết (2)


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Hai người lập tức biến mất tại chỗ, đó là tấm Độ Thổ Phù do hắn tích lũy mua lúc trước khi vào trong Âm Phong Cốc để phòng thân, hiện tại thấy tình thế nguy cấp nên hắn lấy Độn Thổ Phù ra.

“Chó má! Lại để hắn trốn thoát, phải bắt lại hai người đó cho ta.” Lương Mã Xiêu tức giận chửi, cá đã dâng đến miệng rồi mà còn ăn không được, làm sao mà không tức tối cho được.

“Thiếu gia cũng đừng trách chúng ta, có trách thì trách thiếu gia người quá xui thôi!” Tên thị vệ kế bên thấy hai người đã dùng động phù thật chạy trốn thì vô lực quay sang nói.

Đối với bọn hắn không có khả năng đuổi theo người sử dụng Độn Thổ Phù vì không biết sẽ độn thổ đến chỗ nào, cho dù là cha của Lương Mã Xuyên cũng không mò ra được.

“Ngươi nói cái gì ta nghe không rõ?” Nghe được tên thị vệ nói như thế hắn quay mặt lạnh lùng hỏi.

“Thiếu gia người chắc tay nhiều gáy nên đã nghe nhầm rồi, người nên mau trở về, gia chủ đang tìm người.” Tên thị vệ biết mình vừa nói bậy, liền nhanh chóng đổi chủ đề nói.

“Chúng ta lập tức trở về, nếu không cha ta lại cho ta một trận, về đến gia tộc các ngươi cho người điều tra tin tức hai người đó, nếu gặp lập tức bắt lại cho ta.” Lương Mã Xiên khuôn mặt tiết nuối nhớ lại dung mạo của Tuyết Vân mà không kìm lòng được.

Sau khi đám người Lương Mã Hùng đi mất, trên cành cây có một tiếng nói vang ra:

“Đáng tiếc, nếu ta biết trong thành này có người đẹp như vậy, ta đã… chặc chặc, nếu như nàng trở lại nhất định ta sẽ có được nàng.”

Trên cành cây đó là Lý Bá, hắn hiếu kỳ nên đi theo xem thử không ngờ gặp được Tuyết Vân, hắn không ngờ một tán tu lại đẹp như thế, thậm chí còn có thể so sánh với mấy tiểu thư trong những gia tộc kia.

Mà những vị tiểu thư trong gia tộc rất khó để hắn tiếp cận, nhưng lần này lại khác, nàng chỉ là một tán tu nho nhỏ, hắn tin chắc mình sẽ nắm được nàng trong lòng bàn tay.

Sau khi đứng nhìn một chút nơi ở của vị mỹ nữ lúc nãy, hắn có mấy phần tiếc nuối, sau đó hắn cũng phi thân mất tích tại chỗ.

* * *

Hai ngày sau!

Lúc này đã là đêm khuya, trên bầu trời trăng khuyết, sao nhấp nháy chiếu ánh bạc xuống đất, trong cô đơn có hoang vắng tuyệt vọng.

Trên đường có một thiếu niên đang cõng một nữ tử chạy sâu về phía tây, trông thấy hai người có vẻ chật vật.
Quạt Quạt!!!

Vầng trăng như cái lưỡi hái lơ lửng trên bầu trời đêm. Mấy con quạ trong bầu không khí lạnh của màn đêm, thỉnh thoảng lại kêu lên một tiếng rợn người.

Trong bãi tha ma, một bóng người gầy di chuyển giữa những ngôi mộ xây dựng đơn sơ. Đó là một thiếu niên đang cõng trên lưng một cô gái, khuôn mặt xanh xao của cô gái do đi bị thương đang úp trên lưng hắn.

Trên khuôn mặt vàng vọt vì đói chỉ còn đôi mắt là có chút linh lợi. Khuôn mặt thiếu niên có chút lo lắng, hai tay cố gắng không để chạm vào cái chân bị thương của cô gái.

Hai người này không ai khác đó là Trần Vũ cùng Tuyết Vân, hai người đã đi mấy chục dặm đường, ban ngày thì hành khất bên đường, ban đêm thì phải dựa vào đồ tế ở những ngôi mộ.

Phong tục của các vùng đất này sau khi hạ táng thì phải để bên cạnh ngôi một một ít bánh mỳ để cho linh hồn làm thức ăn trên đường xuống dưới hoàng tuyền. Thứ hai đó là để cho du hồn dã quỷ ở xung quanh không bắt nạt linh hồn người vừa mới chết.

“Mọi người chết đi cũng thành đất mà thôi!”

Do đang đứng trong khu mộ hoang, cô gái chỉ có thể dựa vào âm thanh của mình mà tăng thêm sự can đảm. Mặc dù nàng tu tiên nhưng vẫn chưa có thành tựu gì, nên vẫn sợ, sắc mặt nàng tái nhợt nhưng tiếng nói lại hết sức nhẹ nhàng.

Do sự thông minh sắc xảo của bản thân, nên nàng có thể hiểu được. Có điều, qua âm thanh của nàng cũng có thể nhận thấy một sự chua xót.

Cõng Tuyết Vân đi một lúc lâu, mồ hôi chảy vào mắt cay xè khiến cho hắn phải mở mắt ra. Nhìn cảnh tượng lạnh lẽo trong nghĩa địa khiến cho hắn sởn tóc gáy.

Tuy nhiên hắn cũng không dám mở miệng, cố gắng che giấu sự sợ hãi và mệt mỏi của mình để Tuyết Vân không cần lo lắng.

Nhưng Tuyết Vân ở chung với hắn lâu như vậy, bản thân lại là người thông minh thì làm sao không hiểu được tâm trạng của hắn? Nàng nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn rồi ngước mặt nhìn bãi tha ma mà thẩm nhủ:

“Chúng ta sẽ chết sao?”

“Không đâu! Chúng ta hưởng phúc tề thiên, chắc chắn không dễ chết như vậy! Muội đừng lo lắng.” Trần Vũ nở nụ cười an ủi Tuyết Vân, hắn làm sao để nàng chết được chứ.

“Nói thế nào thì con người cũng khó lòng thoát chết.” Tuyết Vân buồn bã nói, nàng là một người rất thông minh, nên điều hiểu những chuyện này.

“Nếu chúng ta có thực lực sẽ không xảy ra chuyện như thế này.” Trần Vũ thở dài một cái.

Số Từ: 1007

Đăng bởi: