Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 15: Rơi Xuống Vực Thẳm


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Trần Vũ hé đôi môi nứt nẻ lên tiếng. Hắn đưa lưỡi liếm sạch vết máu trên môi. Hai hàm răng trắng như tuyết của hắn hoàn toàn đối lập với khuôn mặt đen đúa của mình.

Do đi trên đường nhiều ngày, mà không có gì che nắng nên da hắn cũng nhanh chóng đen đi.

Hai tay hắn ôm chặt lấy Tuyết Vân, nhìn về phía ngọn núi đen trước mặt.

“Chúng ta chỉ cần chạy ra khỏi Thanh Phong Thành là có thể thoát khỏi đám người đó.”

Nếu hắn và Tuyết Vân ở lại Thanh Phong Thành thì sớm muộn gì cũng bị những người đó bắt lại, không bằng chạy ra khỏi lập tức an toàn, trong lòng hắn muốn mang Tuyết Vân đi ẩn cư sinh sống hết quãng đời còn lại.

“Tìm được rồi!”

Đột nhiên ánh mắt hắn sáng ngời. Đang cố gắng tìm kiếm tế phẩm giữa đêm, hắn chợt nhìn thấy trên một cái mả có đặt một cái bát đựng đồ điểm tâm.

Cái bát đó đã bị bể, đồ điểm tâm cũng lạnh ngắt nhưng trong mắt hắn thì so với mọi thứ khác còn quý hơn nhiều. Bởi vì hắn không biết nếu còn tiếp tục nhịn đói thì hắn và Tuyết Vân có còn tiếp tục đi được nữa hay không.

Trần Vũ cẩn thận đặt Tuyết Vân xuống một chỗ rồi tìm lá khô trải lên trên một tảng đá sau đó để cho nàng ngồi lên, sau đó từ từ đi tới. Bởi vì người ta nói cướp đoạt đồ ăn của người chết là chuyện không hay, có thể giảm thọ.

Mặc dù là từ nhỏ có thể nói là đã tạo được một cá tính cứng cỏi, tuy nhiên chắc chắn vẫn sợ hãi đối với quỷ thần.

Vì vậy mà sau đó hắn dập đầu trước một phần chín cái, nhưng như cảm thấy còn chưa đủ, hắn lại dập đầu thêm chín cái nữa rồi mới lấy bánh mỳ trong cái chén. Quay đầu lại nhìn Tuyết Vân, hắn cắn trộm một miếng nhỏ trên cái bánh bao rồi lẩm bẩm:

“Chỗ bánh mỳ này là do ta lấy. Yêu ma quỷ quái muốn tìm thì tìm một mình ta. Người ăn nó cũng chính là ta, có giảm thọ thì một mình ta chịu.”

Sau đó, Trần Vũ chạy về bên Tuyết Vân rồi ngồi xuống, giao hết bánh mì cho nàng.

“Có bốn cái!” Tuyết Vân lên tiếng.

Tuyết Vân đưa ba cái trả lại cho hắn còn mình cầm lấy một cái, cười nói:

“Muội ăn ít, chỉ cần một cái là no rồi. Huynh ăn hai cái. Chỗ còn lại chúng ta giữ để ăn đường.”

Tuyết Vân từ nhỏ đã thích Trần Vũ, nhưng khoản thới gian ở gần hắn, hắn đã cõng nàng một thời gian dài trên đường, chưa từng bạc đãi nàng khiến tâm tình thiếu nữ của nàng càng thêm rung động.

Nhìn Tuyết Vân nhét cái bánh mì nguội lạnh vào trong tay mình, Trần Vũ cảm giác như cầm một món đồ vật quý giá nhất trên thế gian.
“Huynh ăn nhanh đi!”

Tuyết Vân hé cái miệng nhỏ nhắn cắn một miếng bánh mì, rồi nhìn hắn đang ngẩn người mà cười khúc khích.

Bản thân hắn cũng đã rất đói, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Tuyết Vân, hắn cố tình cắn một miếng bánh bao thật to sau đó nhai thật chậm. Mặc dù còn chưa nuốt nhưng cơn đói cũng đã giảm đi rất nhiều.

Khi ăn xong Trần Vũ lại tiếp tục cõng Tuyết Vân đi về phía ngọn núi phía trước.

* * *

Hai ngày hôm sau, Trần Vũ cuối cùng cũng cõng Tuyết Vân đến được gần biên giới Thanh Phong Thành, giờ này trời đã bắt đầu nổi mây đen lên, cuồng phong thổi qua cuồn cuộn, khiến hắn thêm nặng nhọc bước đi.

“Mưa rồi chúng ta nhanh chân mới được, nếu qua khỏi ngọn núi này, chúng ta sẽ ra khỏi được Thanh Phong Thành, ta phải cố lên!”

Do phía tây của Thanh Phong Thành gần với nội địa của sơn mạch ma thú khắp nơi nên không có người canh giữ có thể trốn thoát khỏi thành nhưng ma thú lại vô cùng nguy hiểm.

Trần Vũ nói với Tuyết Vân, Tuyết Vân ở trên lưng hắn dùng bàn tay nhỏ bé của mình che mưa trên đầu hắn, mưa cứ rơi, càng ngày càng mạnh.

Rầm Rầm !..

Ào ào ào…

“Ta phải cố gắn mới được, xắp qua khỏi được rồi!”

Trước mặt Trần Vũ là một hiểm vực vô cùng khó đi, sâu thâm thẩm, căn bản không thấy đáy, gió lạnh thổi từng cơn khiến hắn rung cầm cặp. Mưa mạnh làm đá không ngừng rơi xuống, làm đoạn đường càng khó đi hơn, vách núi bắt đầu trơn trợt.

Rắc!

“A!...”

Trần Vũ cõng Tuyết Vân đi qua vách núi cheo leo đó, không ngờ tảng đá hắn vừa đứng lại rơi ra khiến hai người rơi xuống vực thẳm sâu không thấy đáy.

Giữa không trung, Trần Vũ ôm lấy Tuyết Vân, thân thể hai người ngày càng rơi xuống nhanh hơn, tiếng xé gió ù ù đập vào tai bọn họ.

Trong khi hai người rơi xuống thần sắc đều trắng bệch, Tuyết Vân sợ hãi ho dung thất sắc, ôm chặt lấy eo của Trần Vũ. Nàng chỉ là một thiếu nữ, phải đối mặt với sinh tử thì nàng vẫn không kiềm được sợ hãi trong lòng.

Số Từ: 945

Đăng bởi: