Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 16: Đại Nạn Không Chết


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]
(Không in nghiên được)

“Làm sao bây giờ? Ta nên xử lý thế nào?”

Trong lòng Trần Vũ không ngừng hô to, đầu hắn gối như tơ vò, lúc này hắn cũng chẳng biết nên làm gì vào lúc này.

Hai người cũng rơi xuống càng ngày càng nhanh.

Vù! Vù!

Trần Vũ tay ôm chặt lấy Tuyết Vân quyết chết không buông, hắn tuy không nhìn thấy được xuống dưới do sương mù nơi này quá dày đặt, theo cảm nhận thì hắn cảm thấy mình rơi sắp đến đáy rồi.

“Hai người chết, không bằng một người chết!”

Vào thời khắc hai người sắp rơi đến đáy thì Trần Vũ hét lớn một tiếng, thân thể ôm Tuyết Vân kia xoay lại, hắn ôm thân thể nàng hướng lên, mà chính mình lại lót phía dưới làm điệm cho Tuyết Vân.

Đùng!

* * *

Phía dưới vực thẩm!

Khi vừa rơi xuống, không ngờ dưới đây lại có một cái hồ nước, Trần Vũ ôm lấy Tuyết Vân bơi lên bờ, Tuyết Vân ho sặt sụa nói: “Khụ khụ, không ngờ dưới đây lại có một cái hồ lớn như thế, chúng ta thật là may mắn!”

“Ha ha, đúng, chúng ta thật may mắn, không ngờ dưới đây lại có một cái hồ nước như vậy, nếu không chúng ta đã đoàn tựu với tổ tiên rồi.” Trần Vũ kinh hỉ cười, đưa mắt nhìn cung quanh đánh giá.

Ngay chỗ hai người rơi xuống, xung quanh cái hồ nước bán kính gần trăm thước này là rừng cây cổ thụ rậm rạp, mỗi cây ít nhất phải hai ba trung niên ôm mới hết, xung quanh lại có nhiều linh dược mọc lên, không khí không có độc, linh khí lại gấp trăm lần trong Thanh Phong Thành của họ.

“Không ngờ nơi này lại không có khí độc, không những vậy, xung quanh đây linh khí dày đặt, dư cho chúng ta tu luyện, với lại ta thấy ở đây có Huyết Cơ Thảo sẽ làm vết thương của muội khôi phục nhanh hơn.”

Trần Vũ trợn mắt nhìn xung quanh nói với Tuyết Vân, hắn thật sự không ngờ lại trong họa lại có phúc. Không chết lại còn đạt được nơi ẩn cư tốt như thế này.

Tuyết Vân ngồi kế bên không nói, nàng quá bất ngờ, không ngờ trên đời này lại có việc như thế này.

“Huynh nhìn kìa, ở kế vách núi có một cái động, huynh nhìn kỹ nếu không sẽ bị những dây leo che lại.”
Tuyết Vân tinh nghịch đưa mắt nhìn khắp nơi, nàng tin mắt nhìn ra được cái hang động đó, hướng tay chỉ cho Trần Vũ thấy.
“Không sao, trước mắt chúng ta không nên vào đó, trước hết ta lấy linh dược trị thương cho muội trước, nếu không sẽ rất khó trị.”

Trần Vũ đi lại gần nâng chân Tuyết Vân lên, vạch ống quần ra, lập tức đập vào mắt hắn là một mảng da thịt bị hỏa linh phù đốt trúng, máu vẫn còn đang thấm ra, khiến hắn đau lòng.

Tuyết Vân thì ngại ngùng vô cùng, chưa có nam nhân nào dám làm như vậy với nàng, nếu là người khác đã bị nàng đạp một cước thẳng mặt, đâm đầu vào đất rồi, nhưng đây lại là Trần Vũ, là người mà nàng yêu nhất.

Trần Vũ đi xung quanh bắt đầu thu hái những linh dược trị thương và trị độc cho Tuyết Vân, nào là Huyết Linh dược, Kim Linh Chi, Thiên Huyền Hoa…

Sau đó hắn sơ chế, trộn các loại linh dược với nhau theo tỉ lệ nhất định, sau đó đắp lên vết thương ở chân của Tuyết Vân, lập tức một luồng khí đen bay lên, làm Tuyết Vân đau đớn lên tiếng.

“A!”

Ngồi nhìn Tuyết Vân nãy giờ, bây giờ lại thấy nàng đau như vậy trong lòng hắn như có lửa đốt, nên lên tiếng hỏi: “Muội có sao không?”

Tuyết Vân lắc lắc đầu không nói, nàng cắn chặt răng nén đau không làm cho Trần Vũ lo lắng. Vài tức sau luồng khí đen không còn nữa, vết thương trên chân đã bắt đầu lành lại từ từ.

Thấy được vết thương đã ổn, Tuyết Vân quay qua nhìn Trần Vũ nói.

“Vết thương của muội đã ổn hơn nhiều rồi, một thời gian nữa sẽ khỏi hẳn. Bây giờ chúng ta nên tìm nơi để trú lại.”

“Được, muội đợi ta một lát, ta sẽ làm một căn nhà nhỏ để chúng ta tạm trú lại nơi này.”

Trần Vũ bắt đầu đi xung quanh tìm những cây có gỗ tốt, hắn vận chân khí dồn vào cánh tay, hắn muốn dùng tay làm kiếm, bắt đầu từng cây gỗ nhắn xuống. Sau khi đã có gỗ hắn bắt đầu xây dựng một ngôi nhà nhỏ.

Tuyết Vân ngồi trên tảng đá lớn phía xa bắt đầu nhập định điều tức lại vết thương, nửa giờ sau vết thương trên chân trái của nàng đã lành hẳn, có thể tiếp đi lại bình thường.

Tiếp tục Tuyết Vân sử dụng công pháp tu luyện Nạp Khí Quyết của Trần Vũ mua được ở phiên chợ lúc trước, tuy công pháp thấp kém nhưng đối với những tán tu như hắn với nàng thì lại vô cùng tốt.

Đến tối, Trần Vũ cuối cùng cũng xây xong căn nhà, căn nhà chỉ rộng mười thước vuông, chỉ có một phòng, trong phòng chỉ có chiếc giường đơn sơ và một cái bàn gỗ.

Tuyết Vân sau khi tu luyện mở mắt ra, thấy được ngôi nhà đã được xây xong, nàng chậm rãi đi lại.

“Muội thấy căn nhà này đẹp không, ha ha, đây là chính tay ta xây đấy.” Trần Vũ cười hãnh diện nhìn sang Tuyết Vân.

Số Từ: 1000

Đăng bởi: