Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 18: Thực Lực Tăng Nhanh


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Một cổ thiên địa linh khí đi vào đan điền, tựa như cây khô đã lâu, đan điền Trần Vũ điên cuồng mà thôn phệ những... linh khí này, sau đó tán hướng khắp thân thể hắn, thấm vào, mỗi một thốn da thịt và các kinh mạch trong cơ thể.

Qua một thời gian sau, Trần Vũ mở mắt, nhả ra một ngụm trọc khí thì thấy Tuyết Vân đã thức từ khi nào rồi, bây giờ nàng đang ngồi trên tảng đá đối diện hấp thu thiên địa linh khí nơi này.

“Ta cũng nên tiến hành tập luyện một chút, hiện tại mới đến Luyện Khí cảnh tầng ba.”

Nhìn khung cảnh vắng lặng xung quanh, hắn lại nhớ đến lúc trước suýt nữa Tuyết Vân đã bị bắt, khiến hắn lại nổi giận lên, xiết chặt nắm tay lại nói:

“Nhất định thực lực ta phải tăng lên, khi đó mới có thể bảo vệ được Tuyết Vân, nếu không chuyện như lúc trước sẽ tái diễn lại một lần nữa.”

Hít một hơi sâu, đứng dậy Trần Vũ vẫn thấy Tuyết Vân đang tu luyện, hắn không muốn làm phiền nàng.

Đi sâu vào phía khu rừng, xung quanh cây cối um tùm, có nhiều linh dược cấp hai mộc khắp nơi trong đây, chứng tỏ chưa có người vào đây, nếu có người thì chúng đã bị hái hết rồi.

GRÀO

“Ồ? Ma thú nhị cấp cao giai Thiết Giáp Ngưu?”

Trần Vũ đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía một đầu ma thú toàn thân màu đỏ trong đống cỏ khô phía trước, kinh ngạc nói.

“Vậy lấy ngươi để thử tay đi!”

Khóe miệng Trần Vũ nổi lên một tia vui vẻ, sau đó thân hình tung một cái, vội xông về phía Thiết Giáp Ngưu kia.

Thiết Giáp Ngưu kia rõ ràng cũng trông thấy Trần Vũ, bốn vó dùng sức đạp mạnh trên mặt đất, gào thét điên cuồng một tiếng, cũng xông về phía Trần Vũ, tốc độ cũng không chậm.

Nhìn Thiết Giáp Ngưu càng ngày càng gần, Trần Vũ trấn định đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi bày ra tư thế, tùy thời chuẩn bị một kích lôi đình.

Thiết Giáp Ngưu bắt thình lình lao nhanh một trảo đánh về phía hắn, do tốc độ con ma thú quá cao, nên hắn không tránh được.

Ầm!

Trần Vũ dùng tay đở lại một trảo đó khiến hắn văng ra năm thước, trên tay có một vết cào do móng vuốt gây ra.

“Thật nguy hiểm!”

Hắn vuốt mồ hôi lạnh trên trán, cảm thán nói.

“Ha ha, tiếp đến đây đi!”

Trần Vũ hào hùng kích động, thả người bước ra một bước, quyền hơi co lại, sau đó cũng lao ra như một đầu mãnh thú, khiến cho không khí trận trận bạo phá, chân khí đặc thù đỏ vàng quấn quanh lấy nắm đấm, phảng phất giống như muốn bốc cháy lên vậy.

Bành! Dùng xu thế gào thét đánh lên đầu Thiết Giáp Ngưu kia, một tiếng vang thật lớn, lớp da kiên cố của Thiết Giáp Ngưu bị đánh lõm xuống, mà một đôi ngưu nhãn lại trừng lớn!
Sau đó lại một tiếng vang thật lớn, chân khí nơi nắm đấm Trần Vũ lại lần nữa bạo phát ra. Một hồi thanh âm "Ba ba ba" có quy luật vang lên, trên tay của hắn sinh lúc này sinh ra những vết rách rất nhỏ, khiến máu tươi chảy ra! Tiếp theo Thiết Giáp Ngưu phát ra một tiếng rên rĩ vô cùng thống khổ, rốt cục vô lực nhắn trên mặt đất!

Thiết Giáp Ngưu vốn lấy lớp da dày kiên cố để trứ danh, giờ lại bị Trần Vũ một quyền trực tiếp đánh chết!

Sau khi con ma thú đã chết, hắn lắc lắc cái tay của mình lên nhìn vào.

“Không ngờ da con ma thú này lại dày như thế, khiến tay ta đau quá.”

Trong lòng Trần Vũ hơi ngâm, bắt đầu không ngừng luyện tập trong rừng rậm này, không ngừng tìm các ma thú nhị cấp luyện tập.

Đã đến chạng vạng tối, ánh tà dương trời chiều rơi vãi trong rừng rậm, điệp ảnh pha tạp, ngược lại nhiều thêm vài phần cảm giác xinh đẹp. Lúc này mặt trời lặn, từ sơn mạch cao cao nhìn lại, cũng đẹp không sao tả xiết.

Nhưng thiếu niên áo bào xanh đang luyện tập lại không chút chú ý đến, mồ hôi trên người đã ướt đẫm quần áo, nhưng cũng không chút để ý đến.

“Ta cũng nên trở về rồi, có lẽ Tuyết Vân đang lo lắng cho ta.”

Trần Vũ thu lấy những con ma thú mà hằn giết được trong quá trình luyện tập, vác lên vai hai con ma thú, thân ảnh chợt biến mất hướng về chỗ lúc trước phóng đi.

Một giờ sau, Trần Vũ cũng về đến nơi thấy Tuyết Vân đã ngừng tu luyện hắn nhanh chân xách con ma thú lại đưa cho Tuyết Vân.

Hắn nhìn thấy nàng bây giờ khí chất đã khác trước, mà cũng đúng thôi, bây giờ nàng không còn là thiếu nữ nữa mà đã là nữ nhân rồi!

“Muội thấy con ma thú này lấy làm thức ăn thấy sao.”

Tuyết Vân nhìn con ma thú xong nhìn lại hắn, thấy trên tay có vết thương khá sâu, lập tức nàng đi lại cầm lấy cánh tay của hắn nhìn đau lòng nói.

“Sau huynh lại bất cẩn như thế, lỡ bị thương rồi sau, biết muội lo lắm không.”

Huynh không sau đâu, chỉ bị thương nhẹ thôi, mai là lành liền thôi.

“Ừm…”

Tuyết Vân đáp xong, lấy ra một con dao chỉ bắt đầu tách lấy thịt của nó, sau đó dùng một thanh que xuyên qua, bắt đầu nướng.

“Qua, thơm quá, muội nướng thật ngon quá!”

Trần Vũ cằm lấy xiên thịt lên đưa lên mũi ngửi ngửi sau đó cắn một miếng.

Tuyết Vân cũng lấy một xuyên thịt chậm rãi ăn, nghe được hắn khen như thế miệng mỉm cười.

“Vậy sao này muội sẽ nướng cho huynh ăn tiếp.”

Số Từ: 1046

Đăng bởi: