Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 20: Khám Phá Hang Động (2)


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Trần Vũ dùng tay chạm vào trong hồ nước này, giật mình dật tay lên. Thấy Trần Vũ tự dưng phản ứng như vậy, khuôn mặt Tuyết Vân nhăn lại, nàng cảm thấy lo lắng.

“Có chuyện gì vậy?” Tuyết Vân lo lắng hỏi.

“Không ngờ nước ở trong hồ này lại rất lạnh, xém đóng băng tay của huynh rồi!” Trần Vũ hơi nhăn mặt nói.

“Không ngờ nơi thâm sơn cùng cảnh như thế này lại có một nơi như thế này, chúng ta đi qua đó xem!” Trần Vũ nói với Tuyết Vân, xong tay phải ôm lấy người nàng nhẹ nhàng lướt trên mặt nước qua phần đất nhô lên đó.

Trước mặt bọn họ hiện tại là một cái tháp màu vàng kim, cao chín tầng, bốn phía được điêu khắc cực tinh xảo, phía các gốc của tháp điều có đầu rồng chĩa ra, trông rất oai hùng.

Còn phía cánh cửa không có tay cầm nhưng trên đó điêu khắc hai con rồng đang bay, trông như thấy rồng thật. Phía trên cánh cửa có một bảng tên nhưng không có chữ nào trên đó cả.

Xung quanh chiếc tháp không ngừng tỏa ra khí tức thần thánh, làm người khác phải thán phục nó, khó mà chóng lại, nhưng điều này không ảnh hưởng quá lớn đến hắn.

Hai người mất hai canh giờ để đi khám xét xung quanh tòa tháp.

“Ta thấy chiếc tháp này không có đường vào, chỉ có cánh cửa đó thôi, không biết chúng ta có nên đi vào hay không.” Trần Vũ lòng vừa muốn vào, nhưng cũng không muốn vào, nói với Tuyết Vân đang đứng yên lặng bên cạnh.

“Nước ở đây khá lạnh, nếu người thường rơi vào chắc chắn sẽ đóng băng mất, còn chiếc tháp này theo muội thấy chúng ta không nên vào.” Tuyết Vân nhìn chiếc tháp sau đó nói với Trần Vũ.

Hắn không biết tại sao lại có một chuyện lạ xảy ra với hắn, hắn cảm nhận được có một cổ lực lượng vô hình từ chiếc tháp đang kiêu gọi hắn.

“Có lẽ đây là cơ duyên của ta, ta phải đi lại chiếc tháp đó, muội đứng đây đợi ta!”

Trần Vũ đi lại gần chiếc tháp, đứng nhìn một lúc mới chậm rãi đưa tay chạm vào. Lập tức một luồng ánh sáng màu vàng mạnh mẻ chạy thẳng vào đầu hắn, sau đó chiếc tháp rung lên một cái lập tức biến mất.

“A đầu ta đau quá!”

Trần Vũ hai tay ôm đầu, lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Thấy Trần Vũ đau đớn như thế Tuyết Vân lập tức chạy lại ôm hắn, cho hắn gối đầu lên đùi nàng.

“Huynh có sao không, đừng làm muội sợ mà, hu hu.”
Tuyết Vân vừa nói vừa khóc, cha mẹ mất sớm nên chỉ có mình hắn là người thân duy nhất, nếu bây giờ mà mất thêm hắn thì nàng làm sao có thể sống nổi.

“Đừng khóc, ngoan, huynh sẽ không sao, huynh hưởng phúc tề thiên, sống dai như đĩa sẽ không sao…”

Trần Vũ cố gắn nén cơn đau trong đầu, lấy cánh tay của mình lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt hoàn mỹ của nàng.

Tuyết Vân nghe hắn nói thế, càng ôm chặt hắn vào trong lòng mình hơn, đối với nàng ngoài cha mẹ ra hắn là người quan trọng nhất với nàng.

Hiện tại trong đầu Trần Vũ bắt đầu có từng đợt hình ảnh hiện lên, từng dãy tinh hà được tạo nên, một ánh sáng lóe lên…

Vì không chụi đựng được cơn đau khủng khiếp truyền ra từ đại não của mình, Trần Vũ liền ngất xỉu đi.

* * *

Cảm nhận được mùi vị mằn mặn trên môi mình, hắn cố gắn mở mắt ra đập vào mắt hắn là Tuyết Vân đang ôm hắn khóc, hai mắt nàng bây giờ đã đỏ hoe.

Đưa tay lên vuốt khuôn mặt của Tuyết Vân, lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên gò má nàng.

“Ta không sao rồi, muội đừng khóc nữa, ta biết sai rồi!” Trần Vũ mở miệng nói với Tuyết Vân.

“Hứa với muội, về sau không được làm điều nguy hiểm như thế nữa, được không?” Tuyết Vân nhẹ nhàng ôm lấy hắn đứt quãng nói.

“Được, ta hứa với muội, sẽ không làm muội buồn phiền nữa.” Hắn liền gật đầu nói với Tuyết Vân, hắn thật sự không muốn nhìn thấy nàng khóc.

Trần Vũ nhìn kỹ khuôn mặt của nàng, nàng thật sự rất đẹp, khiều mị, không như những tiểu thư khác mà hắn gặp, một người con gái đối xử tốt với hắn như thế, làm sao hắn có thể bỏ nàng được.

Đứng dậy, phủi phủi quần áo vài cái, hắn phóng mắt nhìn lại xung quanh, nhưng khi nhìn khoảng trống không trước mặt liền giật mình, lập tức hỏi Tuyết Vân.

“Muội thấy chiếc tháp đó ở đâu không, sao nó lại biến mất thế này, không lẽ nó có cánh?”

“Muội cũng không biết nữa, nhưng lúc nãy huynh chạm vào thì chiếc tháp đó rung nhè nhẹ xong biến mất tiêu rồi!” Tuyết Vân nhìn hắn vô tội lắc đầu nói.

“Có lẽ ta không có duyên với nó, thôi bỏ đi, cố cầu cũng chả được.” Trần Vũ chán nản, khuôn mặt ủ rũ nói.

Số Từ: 922

Đăng bởi: