Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 23: Cơ Duyên Đã Đến


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Tuyết Vân chỉ đáp một tiếng lặng lẽ đi đến dùng hai cây Tẩy Cốt Hoa khác cho vào trong thùng nước khác, lập tức nước chuyển thành màu lam, sau đó Tuyết Vân bước vào trong đó.

Trần Vũ thì lại phía gần Tuyết Vân để bảo đảm an toàn, khi nàng bước vào, y phục trên người bị nước làm dính sát vào người, nổi lên từng đường cong trên cơ thể làm hắn đứng kế bên chảy nước miếng.

“Không được phá, nếu không về sau muội sẽ không cho huynh đụng vào người muội!” Tuyết Vân thấy ánh mắt Trần Vũ thèm thuồng đang nhìn chăm chăm vào mình thì đỏ mặt nói.

“Huynh chỉ muốn sờ một chút thôi mà, nếu mà muội không cho ta sờ về sau ta sẽ đi tìm người khác.” Trần Vũ cười nham hiểm đe dọa nàng chơi, nhưng thật sự hắn sẽ không làm chuyện đó.

“Hì hì, nếu huynh mà đi tìm những cô nương khác, muội sẽ thiến huynh, xem huynh làm sao chơi được! Nếu huynh không tin có thể thử một chút.” Tuyết Vân nghe hắn hù dọa không một chút sợ hãi, ngược lại cười hì hì phát ra sát khí làm hắn lạnh sống lưng.

“Muội không phải ác vậy chứ!” Trần Vũ rụt cổ lại, yếu thế nói.

“Hì hì, không tin huynh có thể thử xem!” Tuyết Vân ánh mắt như dao cạo nhìn chằm chằm vào hắn đe dọa.
Trần Vũ liền sợ, không dám làm gì, đề phòng người nào được chứ đề phòng người cùng chăn gối với mình rất khó, nếu như ngày nào đó hắn dám làm như vậy, không chừng nàng sẽ cho hắn một liều thuốc mê, sau đó thiến hắn không chừng.

Nghĩ đến đây hắn lấy tay lao đi vài giọt mồ hôi lạnh trên trán, miễn cưỡng cười cười nhìn Tuyết Vân chứ không dám làm gì.

Tuyết Vân thấy thế thì cười trong lòng, không ngờ nàng dọa hắn sợ đến như thế!

Một thời gian sau Tuyết Vân bước ra, điều đầu tiên hắn thấy là da của nàng đã mịn như làn da em bé.

* * *

Ngày ngày trôi qua cứ như vậy, họ ăn xong lại bắt đầu tu luyện, hiện tại hai tháng kế tiếp lại trôi qua.

Phù!

Trần Vũ phun ra một ngụm trọc khí, từ từ mở mắt ra.

“Cuối cùng ta cũng đã đến được Ngưng Thần Cảnh hậu kỳ rồi ha ha, thật là quá sức khoa trương đi!” Hắn cười lớn khi nhận ra mình đã đột phá được cảnh giới tiếp theo.

Trần Vũ nhắm mắt cảm nhận dòng sức mạnh đang chảy trong người mình, bây giờ thần thức hắn đã có thể thả ra đến hai mươi mét, không gì là nhìn thấy không rõ, điều này làm hắn thật cao hứng.

Kế bên hắn còn ai khác nữa, đó là Tuyết Vân, nàng cũng đã mở hai mắt ra, nhìn thấy hắn đang nhìn nàng, nàng cười duyên với hắn một cái.

“Muội cũng đã đến Ngưng Thần Cảnh hậu kỳ rồi, nhanh thật đấy. Có linh thạch tốc độ tu luyện của chúng ta thật tốt!”

Tuyết Vân nhìn xa xa nói, trong lòng vô cùng cảm thấy vui vẻ vì thực lực của nàng đã tăng lên đáng kể, thực vậy thiên phú tu luyện của Tuyết Vân cũng không thua kém gì hắn.

“Đúng vậy, nhưng nếu những người ngoài kia mà biết trong đây có mỏ linh thạch lớn như thế này chắc chắn sẽ đánh giết lẫn nhau để tranh giành, khi đó chúng ta khó thoát khỏi phiền phức.” Trần Vũ gật đầu đồng ý nói ra sự nguy hiểm chứa trong nơi này.

Nghe lời của Trần Vũ, Tuyết Vân hoàn toàn tắt tiếng, nếu để người khác biết được bọn họ biết nơi của mỏ linh thạch chắc chắn sẽ là quạ sát thân.

“Trước hết chúng ta hãy ở trong này đến khi nào thực lực tăng đến Trúc Cơ Kỳ rồi tính tiếp, còn không chúng ta sẽ không ra khỏi vực thẳm này.”

Trần Vũ suy tính tất cả khả năng sau đó nói cha Tuyết Vân nghe, nếu như bọn họ đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ thì ở trong Thang Phong thành rất ít gia tộc muốn chạm tới họ.

“Muội nghe theo huynh tiếp tục tu luyện!”
Tuyết Vân gật đầu đồng ý, đối với nàng mà cảnh giới không cao mà dám ra ngoài rất nguy hiểm, nói xong Tuyết Vân bắt đầu nhắm mắt lại dùng Nạp Khí Quyết bắt đầu hấp thụ linh khí.

Trần Vũ sau khi nghe Tuyết Vân nói như vậy, hắn cũng bắt đầu nhắm mắt vận dụng Nạp Khí Quyết hấp thụ linh khí.

Ong Ong!

Khi Trần Vũ nhắm mắt định thần bắt đầu tu luyện thì trong đầu hắn truyền đến một tiếng cộng hưởng, hắn cảm nhận được trong đầu mình đang có thứ gì đó đang rung chuyển. Lập tức cảm giác đó biến mất, xuất hiện trước mặt hắn là chiếc tháp trước đó mất tích.

“Tại sao nó lại ở đây?”

Trần Vũ nghi hoặc nhìn vào chiếc tháp đó, hiện tại chiếc tháp chỉ cao có hai tất, bên ngoài thân tháp đang phát ra ánh kim vàng nhạc.

Tuyết Vân kế bên vẫn nhắm mắt tu luyện, thấy Tuyết Vân như thế hắn không muốn làm phiền nàng, đứng nhìn chiếc tháp lơ lửng trước mặt một hồi lâu Trần Vũ quyết định.

“Ta phải xem rốt cuộc chiếc tháp này xảy ra chuyện gì?”

Tay chạm vào chiếc tháp, lập tức Trần Vũ cảm thấy mình lập tức bị hút đi nơi khác, căn bản không cho hắn khả năng chống cự.

“Đây là đâu?”

Trước mắt hắn bây giờ là một thới giới hoàn toàn lạ lẵm không biết rộng lớn bao nhiêu, trong đây có núi, sông, hoa, cỏ… đầy đủ cả.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn có thể cảm nhận được mọi chuyện xung quanh mình cho dù xa ngàn dặm.

“Ha ha, chúc mừng người hữu duyên!”

Nghe tiếng nói của một lão già vang lên khiến hắn giật mình, quay đầu qua, quay đầu lại tìm người mới vừa nói đó.

“Ngươi là ai, xuất hiện đi, đừng giả thần giả quỷ hù ta! Ta có bảy mươi hai phép thần thông, sẽ không sợ ngươi đâu!”

Trần Vũ đảo mắt một vòng nhưng không tìm được người đã nói với mình lập tức kiêu to, tay chân múa lộn xộn, thủ ra nhiều dáng kỳ quái.

“Ha ha…”

Lập tức một lão khí linh tóc bạc phơ hai chân lơ lửng xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt của lão khí linh này rất hiền từ, khiến hắn an lòng một chút.

“Ngươi là ai, tại sao ta lại bị đưa đến nơi đây?”

Trần Vũ đánh giá lão khí linh đó, thấy lão già này khá thân thiện nên hắn lập tức hỏi đến vấn đề chính.

“Người hữu duyên, ta là khí linh nơi này, hiện tại ngươi đang ở trong Trấn Thiên Tháp!” Lão khí linh từ tốn nói, không gấp không chậm giải thích cho hắn.

“Trong Trấn Thiên Tháp? Ý ngươi nói là chiếc tháp màu vàng ta thấy lúc trước sao?” Trần Vũ mững rỡ nói, hắn không thể ngờ tới chính mình lại may mắn như thế, lúc trước hắn cứ tưởng rằng mình đã vô duyên với chiếc tháp không ngờ hôm nay lại gặp lại nó.

“Đúng vậy! Chỉ có người hữu duyên mới có thể lấy được Trấn Thiên Tháp ra, ta đã ở đây đợi người hữu duyên đã rất lâu rồi, mà ngươi lại lấy ra được chứng tỏ ngươi là người hữu duyên, cuối cùng ta cũng đợi được rồi.”

Lão khí linh gật đầu, tay vuốt bộ râu màu trắng của mình từ từ nói cho Trần Vũ nghe.

Số Từ: 1351

Đăng bởi: