Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 24: Đại Cơ Duyên


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

“Vậy đây là pháp bảo gì vậy, tiên khí sao?”

Nghe được ông lão nói đã ở đây rất lâu đợi người hữu duyên đến lấy, chứng tỏ đây không phải pháp bảo bình thường. Trần Vũ hai mắt sáng ngời đắc ý cười ha hả hỏi.

“Tiên khí, Ha ha...!”

Nghe Trần Vũ nói cái tháp này là pháp bảo Tiên cấp, lão khí linh lập tức lắc đầu cười lớn, khiến hắn cảm thấy giật mình.

“Sao ngươi lại cười?Không lẽ ta nói sai, đây chỉ là một phế bảo thôi sao?”

Trần Vũ hai mắt nheo lại hỏi, đối với Phong Lâm đại lục này pháp bảo khí rất hiếm, người bình thường không thể có được nhưng nếu may mắn có thể tìm được một mảnh vỡ của pháp bảo, như tứ đại gia tộc của Đại Việt vương triều chỉ có một pháp bảo để trấn tộc thôi.

“Tiên Khí cũng đúng mà không phải tiên khí cũng đúng, nó được tạo ra là không có phẩm cấp rồi, ý niệm tại ngươi.” Lão khí linh tay phải vuốt vuốt chòm râu của mình mỉm cười, giải thích cho hắn nghe.

“Thôi ta mặt kệ nó là cấp bậc gì, nhưng chiếc tháp này có thể làm được gì? Đem nuôi thú được không hay là cho ta biến hình chăn?” Trần Vũ ngu ngơ hỏi lão khí linh trước mặt của mình, trong lòng không khỏi chờ mong, điều kỳ diệu sẽ xảy ra.

Mới vừa nghe Trần Vũ nói Lão khí linh sắc mặt khó coi, muốn té ngửa, “đem nuôi thú”, rồi lại còn “biến hình” nhưng lão khí linh lập tức bình tỉnh lại mỉm cười nhân hậu lý giải cho Trần Vũ nghe.

“Người hữu duyên, ngươi không biết hết được bí ẩn của nó đâu, nhưng ta có thể cho ngươi biết, nếu ngươi gặp nguy hiểm đến tính mạng có thể chui vào trong này, sẽ không ai có thể tìm thấy và tổn thương được ngươi.”

“Ta nghe sao cái tháp này giống cái mai rùa thế, mặt kệ có còn hơn không.”

Nghe được Trần Vũ chê Trấn Thiên Tháp như thế lão khí linh lập tức quay sang nhìn hắn cười đắc ý chậm rãi nói:

“Ha ha, vậy ta cho ngươi biết nếu ngươi ở ngoài kia một năm thì trong đây là một ngàn năm đấy, ngươi nghĩ thế nào?”

“Hả! ta có nghe nhầm không một ngàn năm, vậy ta ở trong này tu luyện vậy thật sự rất tuyệt ha ha.”
Nghe được Trần Vũ nói như thế lão khí linh lắc đầu than thở:“Haiz… đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, ngươi thật may mắn.”

“Đúng rồi ta có thể đem người thân vào trong đây không?”

Đây chính là vấn đề mà hắn lo lắng nhất, nếu chỉ có thể mình hắn đi vào thì quả thật nên xem lại, hắn còn có Tuyết Vân, cũng chính là người thân quan trọng nhất với hắn nhất, nếu như gặp phải nguy hiểm mà chỉ có mình hắn trốn thoát được thì hắn quyết không cần cái tháp này.

“Ha ha, vấn đề này ngươi yên tâm, ngươi thích lôi người nào vào cũng được, phàm, tiên, ma điều được cả, nói chung ngươi thích lôi cái giống gì vào đây ta cũng chứa được.”

Lão khí linh hiểu được suy nghĩ trong đầu của Trần Vũ cười hắc hắc chậm rãi lý giải cho hắn hiểu.
“Vậy làm sao ta mới có thể đem họ vào, không lẽ phải tế cái tháp này ra để mọi người chui vào sao?”

Giờ này hai con mắt của hắn sáng rực lên, miệng cười ha hả vang lên như như của lão làng thấy hồng bào tiểu thư của kỹ viện cởi sạch y phục vậy. Cực kỳ hưng phấn, cố gắn vảnh tai lên nghe.

“Rất đơn giản, chỉ cần ngươi động tâm niệm là có thể hốt họ vào nhưng… họ không được có ý chống lại ngươi, nếu không thì…”
Lão khí linh nói đến đây thì ngừng lại chầm ngâm hồi lâu nhưng không nói, nhưng tay vẫn vuốt chòm râu của mình.

“Không lẽ ta bức hết râu của tên khí linh này, cứ vuốt hoài mà không nói” Trần Vũ xót ruột thầm mắng trong miệng.

“Thì thế nào? Ngươi nói nhanh đi, đừng làm ra vẻ thần bí...”

Đợi hồi lâu vẫn không thấy khí linh trả lời, Trần Vũ buộc miệng hỏi lại, nhưng bị khí linh liếc mắt sắc lạnh nhìn hắn.

Khí Linh của chiếc tháp này sao không biết hắn đang chửi xéo, nên cố tình không nói khiến hắn như ngồi trên đống lửa, cho hắn nếm mùi đau khổ chút.

“Nếu không thì ngươi đập người đó một phát cho họ lăn quay ra, không biết trời trăn gì hết rồi mới có thể lôi vào trong này, còn đồ vật khác thì khỏi bàn đi, tâm niệm động phát liền thu vào.”

Lão khí linh quay đầu sang nhìn hắn, sau đó ngó lơ thản nhiên nói khiến hắn suýt nữa bật ngửa ra sau.

Lão khí linh cứ làm thần thần bí bí khiến hắn như ngồi trên đống than, nhưng câu trả lời thì vô cùng bá đạo “đập một phát lắn quay ra rồi lôi vào”, nếu như hắn đang uống nước chắn chắn sẽ phun ra hết.

“Thật tuyệt, thật tuyệt, vậy thì ta có thể nuôi một bầy heo rừng trong này rồi, ha ha.”

“Đồ chơi này thật tuyệt ha ha!”

Trần Vũ cười ha hả, hắn cố tình trọc tức lão khí linh lúc nãy làm hắn phải chờ đợi, liền chơi lại lão khí linh nói dùng để nuôi heo rừng cho lão khí linh tức chơi.

“Ta ngất mất!” Lão khí linh sau khi nghe nói “nuôi heo rừng” lập tức té ngửa xuống mặt đất, vẻ mất bình tỉnh nói.

“À đúng rồi ta thấy chiếc tháp này có chín tầng, chắc chắn mấy tầng trên rất vui, ngươi dẫn ta lên tầng trên chơi đi!”

Trần Vũ lập tức nhớ lại lúc trước hắn thấy chiếc tháp này có đến chín tầng nên lập tức muốn đi lên tầng trên chơi.

“Không được, không được!” Khí Linh lắc đầu nói.

Lão khí linh nói một câu khiến hắn đứng ngẩn ra ở đó, mặt thộn ra, hắn đã là chủ nhân của tòa tháp này rồi tại sao lại không thể leo lên tầng trên?

“Tại sao lại không được, ta đã là chủ nhân của chiếc tháp này rồi mà? Không lẽ ngươi lừa ta vào đây?”

Trần Vũ nghi hoặc nhìn về phía lão khí linh đang lơ lững hỏi.

“Vì thực lực của ngươi không đủ, nếu như thực lực của ngươi đủ thì có thể vào tầng hai, nhưng hiện tại thì không được, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết trong tầng hai là gì đâu!” Lão khí linh chậm rãi vuốt chòm râu, nhàn nhã nói với Trần Vũ, thậm chí không thèm liếc hắn lấy một cái.

Khi nghe lão khí linh nói là thực lực đủ mới biết đến tầng trên thì hắn không quan tâm nhiều nữa, đối với hắn hiện tại chỉ cần cấm dùi ở tầng một là được rồi.

Số Từ: 1242

Đăng bởi: