Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 25: Đại Cơ Duyên (2)


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

“Vậy thôi ta đi trước đây!”

Khi được lão khí linh đáp lại yêu cầu thực lực của hắn phải cao hơn mới có thể lên tầng trên thì hắn nhớ lại, bên ngoài đang còn Tuyết Vân đang tu luyện phía bên ngoài, hắn sợ nàng gặp nguy hiểm nên lập tức muốn ra khỏi tháp.

Nói xong hắn lập tức biến ra bên ngoài Trấn Thiên Tháp, khiến hắn bất ngờ là khi đi ra lại không thấy chiếc tháp đó ở đâu, lập tức tay chân bắt đầu lúng túng sờ xoạn khắp người tìm.

“Không cần tìm nữa, hiện tại ta đang ở trong não hải của ngươi, ngươi yên tâm người khác không thể tra xét ra ta đâu!” Thấy được suy nghĩ của hắn, lão khí linh câu thông ra nói.

Nghe được âm thanh của lão khí linh hắn thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, đối với hắn cái tháp này rất quan trọng có thể làm mai rùa cho hắn nên hắn sợ mất đi thì sẽ không còn cái gì để bảo mạng mình nữa.

Đưa mắt nhìn sang Tuyết Vân đang ngồi nhập định trên khối linh thạch khổng lồ, Trần Vũ liền cước chân nhanh chóng lại gần hưng phấn nói:

“Tuyết Vân, ta có chuyện muốn nói với muội!”

Tuyết Vân đang nhập định hấp thụ linh khí nhưng nghe được tiếng gọi của hắn lập tức đình chỉ lại mở hai mắt trong veo của nàng ra ngước lên nhìn hắn, ngây ngốc.

“Huynh có chuyện gì sao?” Tuyết Vân không hiểu chuyện gì xảy ra nên hỏi hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng như cha mẹ chết đi sống lại của hắn, khiến Tuyết Vân cảm thấy trong lòng mình cũng vui theo, đứng dậy lại gần hắn.

“Ta đưa muội đi một nơi, muội không nên chống cự.” Khuôn mặt của Trần Vũ vô cùng đắc ý nói.

Tuyết Vân không nghi ngờ nhưng vẫn làm theo lời hắn nói, lập tức hai người biến mất khỏi hang động linh thạch.

“Hả! huynh đưa ta đi đâu vậy!”

Tuyết Vân trợn tròn con mắt của mình nhìn xung quanh trước mắt nàng là một không gian vô cùng lạ lẵm tách biệt với thế giới kia khiến nàng rất bất ngờ, quay đầu sang nhìn Trần Vũ như mong chờ câu trả lời của hắn.

“Chúng ta đang ở trong cái mai rùa màu vàng lúc trước chúng ta thấy trong hồ nước.”

“Mai rùa?”

Tuyết Vân cố gắn nhớ lại khi cùng hắn vào đây căn bản là không thấy cái mai rùa màu vàng nào cả“ không lẽ ta nhớ nhầm!” Tuyết Vân xoa xoa cái trán nhỏ của nàng ra vẻ đâm chiêu suy nghĩ.

“Người hữu duyên, không phải mai rùa mà là Trấn Thiên Tháp.”

Nghe được Trần Vũ nói chiếc tháp này là mai rùa lão khí linh lập tức hiện ra, liếc xéo sang hắn một cái, không cho hắn tiếp tục nói xấu.

“Đây là ai vậy!”
Thấy được một lão già râu tóc bạc phơ hiện ra lơ lửng trước mặt, ban đầu nàng còn giật mình nhưng lúc sau thấy lão khí linh này khuôn mặt rất hiền từ nên nàng cũng bớt lo sợ đi nhiều.

“À! Ta quyên giới thiệu với muội đây là người hầu á nhầm, đây là Tháp Lão, khí linh của chiếc tháp.”

Trần Vũ biết mình nói sai, lập tức khuôn mặt cười khả ái sửa lại nói với hai người.

Nghe được Trần Vũ nói như thế, Tuyết Vân sút nửa té ngửa, nghèo như nàng cùng hắn lấy đâu ra người hầu, nhưng nhìn khuôn mặt của Tháp Lão rất hiền khiến nàng có cảm tình.

Tháp Lão râu tóc bạc phơ đang vuốt chòm râu dài của mình nhìn về phía Tuyết Vân đánh giá, khiến nàng cảm thấy ngại ngùng, khuôn mặt lập tức hồng lên, không dám ngẩn đầu nhìn lại.

Trần Vũ đứng kế bên thấy nàng như thế thì cười cười, sau đó quay qua nhìn lão khí linh kia muốn gì.

“Không lẽ lão già này còn ham sắc sao?” Trần Vũ thầm nghĩ trong đầu của mình.

“Ham sắc cái đầu ngươi, ta đang xem tướng cho cô nương này.”

Nghe lão khí linh nói như thế hắn không dám nghĩ bậy bạ nữa, hắn đứng yên lặng một bên để cho Tháp Lão xem xét.

Tháp Lão bay chầm chậm lại gần Tuyết Vân bay trái rồi lại bay phải nhìn một lát thì Tháp Lão không bay tứ tung nữa mà dừng lại giữa không trung.

“Ha ha, nha đầu ngươi thật may mắn, ngươi đi cùng hắn nên số mệnh của ngươi đã được cải biến rất tốt, trải qua trận đại nạn lần này về sau tương lai vô lo vô ưu.” Tháp Lão mỉm cười hiền hậu nhìn về phía Tuyết Vân nói.

“Vô lo vô âu! Đây là có ý tứ gì?” Tuyết Vân lẩm bẩm lại câu nói của Tháp Lão, trong lòng cũng có vài phần vui mừng.

Nghe được nói đi cùng mình nên số mệnh được thay đổi, hắn lập tức thắt mắt hỏi.

“Tại sao lại đi với ta thì số mệnh lại được thay đổi vậy? Không lẽ ta là thần hộ mệnh sao hắc hắc.” Trần Vũ ha hả cười to nói khiến Tháp Lão xụi mặt xuống thiếu điều muốn phan dép vào mặt hắn.

“Ngươi còn ngủ chưa thức sao! Đi với ngươi số mệnh lập tức thay đổi vì ngươi là số mệnh không thuộc về Thiên Đạo cai quản, nếu ai đi cùng ngươi một thời gian lâu số mệnh sẽ thay đổi, gặp dữ sẽ hóa lành. Đó cũng là lý do mà ngươi gặp ta”

Nghe được lão khí linh nói thế, mũi hắn nở to ra như cái tô cười ha hả cả ngày.

“Ngươi có thể chỉ ta cách xem số mệnh được không, để ta đi ra ngoài còn đi chinh phục những cô gái khác nữa.”

Nói đến đây hắn lập tức im bật, không dám nói tiếp nữa, hắn cảm nhận được một luồng hàn khí đang chạy dọc sống lưng hắn, khiến hắn đổ mồ hôi đầy trán. Trần Vũ không dám nhìn sang Tuyết Vân, lập tức cười cười nói:

“Ha ha, không có ý gì, ta chỉ nói đùa thôi, muội đừng để trong lòng, đừng để lòng nha!”

Dùng tay lau đi vệt mồ hôi lạnh trên trán của mình hắn len lén nhìn sang Tuyết Vân.

Số Từ: 1118

Đăng bởi: