Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 27: Tiến Hành Tu Luyện


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Trần Vũ cước chân không nhanh không chậm tiến đến gần quả cầu linh thạch, tay điểm vào quả cầu linh thạch, tâm niệm chợt động lập tức quả cầu linh thạch to như một cái núi con lập tức biến mất khỏi hang động.

Khi hắn vừa thu quả cầu linh thạch đó vào thì linh khí ba động trong hang động lập tức loãng đi nhiều không còn nồng đậm như trước.

“Oa thật kỳ diệu! không ngờ huynh có thể thu vào đó được thật!”

Tuyết Vân tròn xoe mắt nhìn sự việc diễn ra trước mắt của nàng, như không tin được vào mắt mình, sau khi thu được quả cầu linh thạch to lớn đó Trần Vũ bắt đầu thu hết những linh thạch còn lại vào trong Trấn Thiên Tháp, phải mất đến hai ngày hắn mới có thể lấy sạch mỏ quặng linh thạch này.

“Đơn nhiên rồi, chỉ có một viên linh thạch nho nhỏ sao làm khó được ta!” Trần Vũ vuốt mũi tự đắc nói khoe khoang với Tuyết Vân.

“Ân!” Tuyết Vân thì gật đầu cười cười với hắn, sau đó đứng xem tiếp.

“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ thu hết tất cả linh thạch ở đây, đề phòng người khác phát hiện được thì phiền” Trần Vũ hưng phấn hẫn lên lập tức dùng tay điểm vào những viên linh thạch khác.

Cứ tiếp tục thu như thế phải đến ba ngày sau hắn mới có thể thu được tất cả những viên linh thạch có trong hang động vào trong Trấn Thiên Tháp, hắn thậm chí còn đào từng tất đất lên xem mình có bỏ xót viên nào không.

Tuyết Vân thấy vậy cũng không trách hắn, sống khổ cực lâu như vậy, tính cẩn thận cùng cần kiệm này đã ăn mòn vào máu của hắn rồi.

Sau khi toàn bộ mỏ quặng linh thạch đã bị hắn vơ vét thu vào hết, linh khí trong hang động bắt đầu không còn nồng đậm như trước, linh khí trong động giảm xuống nhanh chóng do không còn linh thạch nửa, linh khí chỉ còn tương đương với Thanh Phong Thành của hắn vô cũng loãng.

“Bây giờ chúng ta hãy đi bắt thật nhiều ma thú vào trong đây để làm thức ăn cho chúng ta trong thời gian xắp tới.”

Tuyết Vân lập tức gật đầu, hai người bắt đầu tiến vào trong khu rừng ở dưới vực thẳm bắt đầu đi săn bắt ma thú cấp thấp làm thức ăn, nào là Huyễn Ma thú, Thanh Xà thú, Lang Thụ,… phải mất đến ba ngày sau, thì Trần Vũ cùng Tuyết Vân nới bắt được số ma thú cần thiết.

“Bây giờ chúng ta nên tiến vào trong chiếc tháp đó rồi!” Sau khi bắt được khá nhiều ma thú cộng với linh thạch lúc trước bị hắn thu lấy khiến hắn cảm thấy sảng khoái hẳn lên, miệng cười không ngớt quay sang nắm lấy tay Tuyết Vân tiến vào trong Trấn Thiên Tháp.

Tâm niệm vừa động hai người lập tức biến mất khỏi vực thẳm, tiến vào trong Trấn Thiên Tháp, trước mắt bọn họ là ba núi linh thạch cao chót vót, được hắn lúc thu vào đã phân chia ra.

Ngọn núi linh khí kém nhất là hạ phẩm linh thạch, ngọn núi có linh khí nồng đậm gấp đôi là trung phẩm linh thạch còn ngọn núi còn lại là tuyệt phẩm linh thạch, khiến hai người kinh hỉ không thôi.
Bọn hắn chỉ là một tán tu mà lại có số linh thạch nhiều đến như thế này, nếu người khác biết được chắc chắn sẽ động tâm đi cướp đoạt.

“Ha ha, về sau ai dám động đến ta, ta sẽ lấy linh thạch ném chết hắn!” Trần Vũ sảng khoái cười lớn, khiến Tháp Lão cũng xuất hiện ra, hai mí mắt của lão giật giật như không tin vào mắt mình.

“Ngươi đi ăn cướp của ai mà nhiều linh thạch vậy!” Tháp Lão với ánh mắt như không tin vào chính mình nghi ngờ nhìn sang Trần Vũ hỏi.

“Ta mà phải cướp ư, nếu ta mà đi ăn cướp thì số linh thạch không ít như thế này đâu, số linh thạch này là do ta may mắn gặp được nên thu vào trong đây, mà sao ngươi lại hỏi, không phải ta làm gì ngươi cũng biết hay sao?” Trần Vũ thắt mắt vội hỏi ngược lại.

“Hả” Tuyết Vân khi nghe Trần Vũ nói “Nếu ta mà đi ăn cướp thì số linh thạch không ít như thế này đâu!” thì xém té ngửa.

“Không phải lúc nào ta cũng rảnh để xem ngươi làm gì ở bênh ngoài đâu mà biết, mà không ngờ tiểu tử ngươi may mắn thật, thôi ta đi đây!” Tháp Lão bay lơ lửng khuôn mặt đầy niếp nhăn cười cười vuốt chòm râu của mình, làm sao lão không biết được trong đầu của Trần Vũ đang nghĩ gì, lập tức giải thích cho hắn, sau đó lại biến mất.

“Ha ha, mặt kệ lão ta đi lần này chúng ta vậy mà bắt được hơn trăm con ma thú cấp thấp, chuyến này yên ổn trong này tu luyện rồi!” Trần Vũ quay sang nhìn lại đám ma thú cấp thấp mà mình đã bắt được trong lòng không khỏi hưng phấn.

Hiện tại bây giờ trong Trấn Thiên Tháp như một mật thất vô cùng chắc chắn và an toàn, trong đây chứa vô số tài nguyên tu luyện, đủ để một quốc gia có thể vận hành, nhưng lại chỉ để cho hắn và Tuyết Vân sử dụng.

“Chúng ta bắt đầu tu luyện thôi!” Trần Vũ nhìn về núi linh thạch khuôn mặt hớn hở.

“Ân!” Tuyết Vân gật đầu đồng ý, ngồi xuống một tảng đá lớn, bắt đầu vận dụng công pháp để tu luyện.

Hai người bắt đầu lấy từng viên linh thạch chậm rãi hấp thụ linh khí trong đấy, Tuyết Vân thì sử dụng Nạp Khí Quyết còn Trần Vũ thì sử dụng Hỗn Nguyên Chân Kinh.

“Thật không ngờ Hỗn Nguyên Chân Kinh lại tốt như thế, có thể giúp ta hấp thụ linh khí một cách nhanh chóng” Vô cùng vui sướng vì nhận được bộ công pháp tu luyện tuyệt vời như vậy, Trần Vũ lại tiếp tục lấy viên linh thạch khác để hấp thụ.

Điều khiến hắn bất ngờ là Hỗn Nguyên Chân Kinh giúp hắn hấp thụ linh thạch nhanh hơn Nạp Khí Quyết lúc trước bao nhiêu lần.

Lúc trước hắn phải mất đến ba canh giờ mới có thể hập thụ được một viên cực phẩm linh thạch nhưng hiện tại hắn mất chỉ một nén nhan đã hấp thụ toàn bộ số linh khí trong cực phẩm linh thạch. thời gian cứ trôi qua từng viên linh thạch biến thành phấn trắng.

* * *

Số Từ: 1178

Đăng bởi: